"Xin chào quý khách." Nhịp tim đang đập rất nhanh, Ôn Nhiên đẩy mặt nạ để che đậy sự hoảng loạn: "Xin hỏi muốn uống gì ạ?"
"Gin tonic."
"Được, được, đợi một lát."
Thấy dáng vẻ căng thẳng của Ôn Nhiên, Lucien tưởng là cậu không biết làm nên lại gần hỏi: "Có cần tôi làm không? Bây giờ tôi đang rảnh."
"Không cần."
Ôn Nhiên lấy rượu Gin và nước tonic (*) xuống, không thao tác trên bàn pha chế mà quay lưng lại với Cố Quân Trì đi đến bên bồn rửa để pha, sau khi pha mấy lần vẫn luôn cảm thấy tỷ lệ không đúng và không đủ hài lòng, thế là lén đổ rượu vào bồn rửa rồi canh tỉ lệ lại.
(*) nước tonic: một loại nước có vị ngọt, chua và đắng đan xen và là một phần không thể thay thế để pha trộn thành các loại cocktail đa dạng, nhất là những thức uống có rượu Vodka hay rượu Gin.
Vào lần thứ tư cậu đổ rượu đi, Châu Chước đang ngà ngà say đã xuất hiện, túm lấy cổ áo sau của cậu: "Lý Thuật, tôi đã để ý cậu lâu lắm rồi, không biết pha thì đừng pha, ở đây đổ cho vui à? Cậu có biết rượu của anh đắt thế nào không?"
"Anh nhỏ giọng lại một chút được không?" Ôn Nhiên không bị lung lay tiếp tục đổ rượu đi: "Khách hàng cấp S, em cẩn thận một chút thì có vấn đề gì đâu?"
Nghĩ cũng có lý, thế là Châu Chước buông cậu ra, giơ tay lên chào hỏi Cố Quân Trì: "Xin lỗi nhé, nhân viên này của tôi có một khuyết điểm là quá cẩn thận, xin quý khách đợi một lát."
Cố Quân Trì di chuyển ánh mắt từ sau lưng Ôn Nhiên lên mặt Châu Chước nhìn một cái, không buồn để ý.
Thái độ này khiến cho Châu Chước rất đồng tình với sự cẩn thận của Ôn Nhiên, cho rằng alpha cấp S này mặc dù trông chỉ như sinh viên đại học nhưng thực tế thì chắc chắn là một kẻ rất kén chọn, cẩn thận một chút sẽ không thể sai được.
Cuối cùng Ôn Nhiên đã ước lượng rượu Gin và nước tonic theo tỷ lệ chính xác tuyệt đối, rót vào chiếc ly cao chứa đầy đá viên, dùng thìa khuấy vài lần rồi vắt thêm một ít nước cốt chanh, cuối cùng gắp một miếng chanh tươi bỏ vào. Ôn Nhiên cầm ly rượu lên, vẫn không tránh khỏi hơi chột dạ đặt xuống trước mặt Cố Quân Trì: "Gin tonic của quý khách đã làm xong."
Cố Quân Trì nhận ly rượu, đồng thời đưa một tấm thẻ sang.
Tấm thẻ màu hồng là thẻ ghi số dùng để rút thăm trúng thưởng, Ôn Nhiên nói: "Cái này dùng cho khách hàng các cậu."
"Sợ rút trúng giải nhất."
Điều này đúng thật là có thể hiểu được, Ôn Nhiên nhận lấy tấm thẻ, thấy Cố Quân Trì không quay về chỗ ngồi ngay lại dần dần cảm thấy không thoải mái. Thế nhưng chỉ cần Cố Quân Trì không dùng biện pháp cưỡng chế để giữ cậu lại thì cả hai vẫn miễn cưỡng có thể giữ hình tượng giao tiếp bình thường. Vì vậy sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Ôn Nhiên hỏi: "Cậu, cậu có bị phái đi chi viện không?"
"Quan tâm đến tin tức quân sự vậy." Cố Quân Trì nhấp một ngụm rượu, nói: "Cũng có thể."
Ôn Nhiên khều ngón trỏ trên mặt bàn nhẵn bóng một cái, cố gắng hết sức dùng giọng điệu cầu chúc bình thường: "Vậy hy vọng cậu bình an."
Cố Quân Trì ngước mắt lên nhìn cậu: "Còn tưởng là cậu sẽ hy vọng tôi chết trên chiến trường."
(Cre: Artist @锅锅努力画画)
Phản ứng đầu tiên của Ôn Nhiên không phải là trách Cố Quân Trì vu khống mình mà là cảm thấy cực kỳ không may mắn, cậu lập tức trở nên nghiêm túc: "Sao cậu có thể nói như vậy?"
"Trông cậu có vẻ như đang nghĩ vậy." Cố Quân Trì chậm rãi xoay chiếc ly nhưng trên mặt lại không có bất kỳ sự không vui nào tương xứng với suy nghĩ.
Cũng có thể là do đang đeo mặt nạ nên nhìn không rõ.
Tóm lại là điều này khiến cho Ôn Nhiên nảy sinh ra một cảm giác há miệng mắc quai vì bị hiểu lầm. Từ nhỏ cậu đã luôn nơm nớp lo sợ quan sát sắc mặt của người khác, trong hơn một năm đi làm cũng đã nắm bắt được phần nào cách đối nhân xử thế. Cậu tưởng rằng mình đã có khả năng hiểu được hầu hết những ẩn ý trong lời nói và ý đồ trong các cuộc trò chuyện, thế nhưng chỉ riêng với Cố Quân Trì thì sẽ luôn xảy ra tình trạng cực kỳ tự tin điền xong đáp án nhưng kết quả lại bị đối phương múa bút đánh một dấu X đỏ chót.
Ánh đèn trên sàn nhảy chuyển sang màu xanh thẫm, những bóng người giống như cá bơi trong biển, Ôn Nhiên im lặng lau quầy bar một lúc nhưng vẫn không hiểu, cũng không biết phải giải thích rằng mình chưa từng nguyền rủa hắn như thế nào, tóm lại là lại bắt đầu định trốn tránh. Cậu nói: "Tôi phải đi nghỉ ngơi một lát."
Cố Quân Trì đứng dậy nói: "Nếu nửa buổi sau mà không thấy cậu quay lại thì tôi sẽ báo cáo quản lý cửa hàng là cậu chạy ra ngoài hẹn hò."
"Hẹn hò gì cơ?" Đầu Ôn Nhiên toàn dấu chấm hỏi.
Nhưng Cố Quân Trì lại không trả lời, bóng lưng biến mất trong mảng màu xanh thẫm.
Đến khi quầy bar sắp sửa bị lau ra lỗ thủng đến nơi, Ôn Nhiên cuối cùng cũng dừng lại, đút tay vào túi sờ tấm thẻ ghi số kia, sau đó xoay người đi về phía lối đi đến phòng làm việc.
Mọi người đều đang khiêu vũ nên hành lang vừa trống trải vừa yên tĩnh, sau khi đeo mặt nạ hồi lâu cảm thấy hơi khó chịu, Ôn Nhiên tháo nó xuống, chưa đi được mấy bước thì đụng phải một alpha vừa nghe điện thoại xong ở chỗ ngoặt.
"Xin lỗi ạ." Ôn Nhiên cúi đầu xuống, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đi lướt qua nhau, alpha đột nhiên dừng bước xoay người lại: "Chờ đã."
Ôn Nhiên lập tức trở nên cảnh giác, lúc quay đầu lại nhìn thì nhận ra đối phương hình như là bạn đi cùng đến đây với Cố Quân Trì.
"Đậu má..." Vệ Hành cởi mặt nạ ra, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Ôn Nhiên: "Cậu..."
Hắn chỉ về phía sau trống không của mình hồi lâu, cuối cùng hỏi: "Cậu quen Cố Quân Trì đúng không?"
Ôn Nhiên đoán rằng có lẽ là hắn đã nhìn thấy Cố Quân Trì nói chuyện với mình ở quầy bar, suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Không quen."
"Đừng có lừa tôi! Tôi bảo sao mà cậu ấy đang yên đang lành lại đi về phía quầy bar, hoá ra là cậu, không đúng, hôm nay cậu ấy chịu đến quán bar này chính là vì cậu."
Nghe hắn nói có vẻ như có biết mình nhưng Ôn Nhiên chắc chắn là không có bất kỳ ấn tượng gì với alpha này, cậu hỏi: "Ý anh là sao vậy?"
"Tôi tên là Vệ Hành, đồng đội cũ của Quân Trì." Vệ Hành giới thiệu bản thân khá đơn giản, sau đó nói: "Tôi đã từng thấy cậu trong một bức ảnh."
Ôn Nhiên không kịp chuẩn bị nên sửng sốt một giây: "Ảnh gì?"
"Ảnh hai người các cậu, chắc là hồi cấp ba nhỉ? Ở quê, hình như là một nông gia lạc (*) hay nơi nào đó, có một khoảng sân nhỏ, một tấm ảnh nắm tay nhau." Vệ Hành nói: "Mấy năm trước cậu ấy bị thương, lúc tôi giúp cậu ấy thu dọn giấy tờ tuỳ thân thì nhìn thấy, được kẹp trong chứng minh thư quân đội."
(*) bản gốc là 农家乐 (nông gia lạc): là hình thức du lịch nghỉ dưỡng mới xuất hiện, là một cách du lịch nghỉ dưỡng về với thiên nhiên từ đó thư giãn thể xác và tinh thần. [Nguồn: Fei Yang]
Dường như mọi thứ càng trở nên yên tĩnh hơn, tiếng nhạc mơ hồ xa dần, ký ức bị sóng biển cuộn ngược trở lại từ lối đi dưới chân, quay về mùa hè nóng nực năm đó. Ở làng chài nhỏ yên tĩnh, một Cố Quân Trì không chịu để ý đến ai và một Ôn Nhiên cảm thấy nản lòng vì mình lại bị ghét bỏ đã đứng sánh vai chụp bức ảnh chung đầu tiên và duy nhất dưới lời mời của Thu Thu.
Cũng không phải là nắm tay, Ôn Nhiên chỉ nắm ngón tay của Cố Quân Trì thôi.
"Tôi nói cái này cậu đừng để bụng nhé." Vệ Hành cười nói: "Tôi vẫn luôn cho rằng cậu không còn nữa rồi, nếu không thì thật sự rất khó tưởng tượng tình cảm của Cố Quân Trì lại suy sụp đến mức mang theo ảnh chụp chung của hai người bên mình, nhưng quả thật là mấy năm nay cậu ấy không thể rời khỏi chiến trường, cũng chỉ có khoảng thời gian này mới thả lỏng một chút thôi."
Ôn Nhiên nghe không rõ những lời hắn nói sau đó, cầm mặt nạ đứng bất động hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi không biết đấy."
"Hả? Không biết cái gì?" Mặc dù Vệ Hành không hiểu lắm nhưng vẫn vỗ vai Ôn Nhiên: "Không sao, tương lai còn dài mà, những người có duyên với nhau thì không tách rời được đâu."
Sau khi Vệ Hành rời đi, Ôn Nhiên đứng một mình trong lối đi rất lâu, mãi cho đến khi Đinh Mộng Cách đi tới tìm cậu, giục cậu quay lại quầy bar vì phần rút thăm trúng thưởng sắp bắt đầu, trong hội trường đang rất náo nhiệt.
Ôn Nhiên bị cô lôi trở lại sảnh lớn, Châu Chước đã say bí tỉ và đang chủ trì phần rút thăm trúng thưởng. Trước những lời trêu ghẹo và la ó của khách hàng, khuôn mặt của Châu Chước đã cười đến mức dường như sắp rách đến nơi, trong khi đó một nhóm đồng nghiệp đang tụ tập sau quầy bar đã tắt đèn, tranh thủ nâng ly bên ngoài tiếng ồn ào sau lưng ông chủ và khách hàng.
Ly rượu bị nhét vào tay, Ôn Nhiên thẫn thờ uống hết, sau đó là thêm một ly nữa. Bóng đèn đang xoay vòng, ánh sáng lượn lờ, tầm nhìn của cậu xuyên qua mỗi một chiếc ly được giơ cao, nhìn về phía dãy ghế của Cố Quân Trì trong tiếng đồ uống sóng sánh khi những chiếc ly chạm vào nhau nhưng lại chỉ thấy đầu người lúc nhúc và giấy màu bay tán loạn.
"Đầu tiên, chúng ta hãy chứng kiến sự xuất hiện của giải tư ——!" Châu Chước hét lên, cuối câu còn kéo dài giọng trong micro: "3, 2, 1!"
Những con số đang thay đổi nhanh chóng trên màn hình lớn đột nhiên dừng lại.
"Số 19!" Ngón trỏ của Châu Chước chỉ lên trần nhà: "Ai! Là! Số! 19!"
Ôn Nhiên cử động khoé miệng, lấy tấm thẻ màu hồng từ trong túi ra—— Trên đó có in một số 19 sáng ngời.
Trong tiếng la hét của đồng nghiệp rằng "Sao cậu ấy lại có thẻ của khách hàng", cậu giơ thẻ lên vẫy: "Em... em!" "
"Em muốn thẻ nạp tiền năm trăm tệ của Blue Glass!" Cậu hét lên rất to với Châu Chước.
(Cre: Artist @_睡猫薯饼)
Trong phần rút thăm trúng thưởng này, Trình Đạc rút trúng giải nhất lại bỏ chạy như điên trong sảnh lớn để né tránh nụ hôn của quản lý cửa hàng, người đoạt giải nhì thì bỏ cuộc vì không tìm thấy sinh viên đại học mặc áo len đen và quần jeans mà mình muốn khiêu vũ cùng, cuối cùng phần trao giải tuyên bố kết thúc.
Lúc tan làm đã là hơn một giờ sáng, các đồng nghiệp vẫn còn rất hăng nên hẹn nhau đi ăn khuya, Ôn Nhiên lắc đầu từ chối, nói là muốn về nhà ngủ.
Nửa cuối buổi cậu đã bị chuốc cho rất nhiều rượu nên cả người mệt mỏi choáng váng, chỉ muốn nằm xuống giường.
"Không được đi! Chị nói cho cậu biết đừng hòng bỏ trốn, bọn chị đều nhìn thấy alpha cấp S đó đến tìm cậu pha chế rượu rồi, hai người đã nói những gì, nhất định phải giải thích đàng hoàng cho mọi người..." Đinh Mộng Cách vừa làu bàu trong cơn say bí tỉ vừa lục lọi tìm dây thừng, chuẩn bị bắt cóc Ôn Nhiên đi.
Ôn Nhiên nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, nhân lúc mọi người không để ý thì lao ra cửa sau, mò mẫm trong bóng tối chạy băng băng trong hẻm.
Lúc đến gần lối ra cậu mới nhìn thấy bóng dáng cao lớn màu đen đó, Ôn Nhiên dừng lại há to miệng thở dốc.
Trong bóng tối có một đốm lửa, là thuốc lá, gió mùa thu cuốn lấy một ít khói thổi tới, đó là mùi nicotin bốc cháy hơi sặc mũi.
"Tôi tưởng là cậu đi rồi." Hơi thở của Ôn Nhiên dần dần ổn định lại, chậm rãi nói.
Cố Quân Trì dập thuốc đi, vứt đầu lọc thuốc vào thùng rác ở góc đường: "Hết tàu điện ngầm rồi."
Suy nghĩ của Ôn Nhiên trở nên chậm chạp hơn trong cơn say nhưng vẫn nghe hiểu: "Tôi có thể đạp xe đạp công cộng về."
"Cậu như vậy thì sẽ chỉ đạp vào vành đai xanh thôi." Cố Quân Trì nói: "Lại đây."
Ôn Nhiên không nhìn rõ mặt hắn nên tiến lên hai bước, sau đó không biết vì sao lại không tỉnh táo đi theo Cố Quân Trì đến bên đường, có một chiếc xe quân sự đậu ở đó, tài xế mở cửa ghế sau ra.
Trên đường trống không và quạnh quẽ, ngọn đèn đường màu vàng chiếu sáng đường phố như hoàng hôn, Ôn Nhiên ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi vào làm rối tung mái tóc cậu, những chỗ xù lông trên áo len không ngừng run lên.
Cố Quân Trì duỗi tay ra trước mặt cậu nâng cửa sổ xe lên. Ôn Nhiên quay sang nhìn hắn, sau đó lại rời mắt đi với tốc độ rất chậm.
Quán bar cách khu dân cư không xa, đường lại thông thoáng nên chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi. Ôn Nhiên mở cửa xuống xe định nói tạm biệt với Cố Quân Trì, vừa xoay người lại thì thấy đối phương cũng đã xuống xe, đành phải nói một câu "Cảm ơn" với tài xế.
Hai người đi sánh vai nhau vào trong con hẻm, chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc và tiếng bước chân vang lên, sau khi đi được mười mấy bước, Cố Quân Trì đột nhiên lên tiếng: "Kỳ động dục của cậu sắp đến rồi, gần đây chú ý một chút."
Ôn Nhiên nghe xong thì hơi cau mày, bắt đầu đếm ngày trong đầu một cách khó khăn, trong hai năm qua kỳ động dục của cậu gần như ổn định theo tần suất 45 ngày một lần, nếu theo như những gì Cố Quân Trì nói, vậy thì lần này rõ ràng là sớm hơn rất nhiều... không đúng.
"Sao cậu có thể chắc chắn là sắp đến rồi?" Cậu hỏi.
"Những người có độ xứng đôi cao đã từng đánh dấu có thể cảm nhận được." Cố Quân Trì nhìn cậu: "Còn tưởng lần trước là lời cậu nói trong lúc tức giận, hóa ra là không học thêm tí kiến thức sinh lý nào thật."
Ôn Nhiên không phản bác, trông có vẻ không vui lắm nhưng cũng dường như có tâm sự.
Sau khi đi ra khỏi con hẻm, tất cả cửa hàng trong khu dân cư đều đã đóng cửa, chỉ còn lại những côn trùng có cánh đang bay lượn không biết mệt quanh những ngọn đèn đường. Lúc đi đến lối vào hành lang, Cố Quân Trì dừng lại không đi về phía trước nữa, Ôn Nhiên thì cúi đầu bước lên cầu thang.
Đèn cảm biến sáng lên, Ôn Nhiên đi hết nửa tầng, lúc định xoay người lại thì dừng bước. Sau khi im lặng một lúc, cậu vẫn xoay người lại, tay phải vịn lên lan can, cụp mi nhìn Cố Quân Trì đang ở mười mấy bậc thang bên dưới.
"Cố Quân Trì." Cậu đột nhiên gọi hắn.
Cố Quân Trì thờ ơ nhìn chằm chằm cậu nhưng lại không đáp lại, mấy giây sau, đèn cảm ứng tối đi, chỉ còn lại một ít ánh sáng yếu ớt chiếu vào hành lang, còn bóng dáng của Cố Quân Trì đã biến thành một đường nét trong bóng tối.
Ôn Nhiên lại gọi hắn: "Cố Quân Trì."
"Ừm."
"Sao cậu lại giữ bức ảnh đó?" Ôn Nhiên nói: "Bức ảnh Thu Thu chụp cho chúng ta ở làng chài nhỏ."
Cậu luôn cho rằng Cố Quân Trì không thèm nhớ lại khoảng thời gian ở làng chài nhỏ, sẽ nghĩ điều đó thật nhàm chán và vô nghĩa, cậu cho rằng chỉ có một mình cậu là hoài niệm nhưng tại sao Cố Quân Trì lại giữ lại bức ảnh đó, không những vậy còn luôn mang theo bên mình.
"Ngắm." Giọng điệu của Cố Quân Trì rất bình tĩnh, tựa như câu này không có gì khó trả lời, cũng không hỏi làm thế nào mà Ôn Nhiên biết được. Hắn nói: "Còn có thể là vì sao nữa?"
"Ò." Một lúc lâu sau, Ôn Nhiên gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
Sau đó nói tiếp: "Tôi về đây."
Đèn cảm ứng lại sáng lên, Ôn Nhiên đã xoay người đi lên lầu.
Sau khi vặn chìa khóa hai lần để mở cửa, Ôn Nhiên đi vào nhà, bật công tắc lên nhưng lần này lại quên nhắm mắt lại, đột nhiên bị ánh sáng chói loá chiếu vào nên cậu vô thức đưa tay lên che mắt.
Sau khi đã thích nghi được một chút, cậu bỏ tay xuống, theo thói quen nhìn về phía mô hình máy bay chiến đấu đẹp nhất trong toàn liên minh.
Nhưng tại sao lại mãi không nhìn rõ được, mờ quá đi mất—— Ôn Nhiên lấy tay lau mắt, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh trên da, một chất lỏng trong suốt lăn qua mu bàn tay cậu và rơi xuống đất. Cậu cúi đầu sững sờ.
—
Nhiên: Tôi hỏi cậu vì sao kỳ động dục của tôi lại đến sớm đấy!