Cả hai người sống cùng nhau tựa như đôi sinh viên ở ghép, lại có chút giống với vợ chồng son buổi chiều Chung Nghị giúp cô mang bánh đến tiệm lại đợi cô giao việc cho nhân viên xong sẽ đưa cô đến chỗ làm.
Mạc An Nghiên lâu dần đã không còn bài xích với anh nhưng cô cũng không có ý định sẽ khôi phục lại hôn ước, cô cảm thấy Chung Nghị vẫn rất khó để nói chuyện mà đồng quang điểm với nhau.
Tính chất công việc của cô và anh cũng rất khác, anh quản lý toàn bộ việc kinh doanh của Chung Gia rất phức tạp, cũng rất áp lực huống hồ chi anh nổi tiếng ở Tam Lăng không khác gì là diễn viên nổi tiếng.
"An Nghiên..."
Cô dựa vào ghế phụ nghiên đầu "Hả.?"
"Tôi phải về Tam Lăng rồi, em có muốn về cùng tôi không?" Anh vừa hồi hộp vừa lo lắng cô sẽ từ chối cho dù anh biết cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận mình.
Ánh mắt lơ đãng của Mạc An Nghiên quét qua gương mặt điển trai không mấy vui vẻ kia nói "Tôi còn phiên toà sắp đến không cùng anh về được, anh cứ về Tam Lăng đi, đừng làm ông nội phiền lòng nữa."
Ngay cả chính cô cũng không hiểu được rốt cuộc trong lòng mình nghĩ gì, có chút không nỡ lại không muốn nắm lấy.
"Lần này tôi không xem mắt nữa, mẹ đã sắp xếp rồi sức khoẻ ông không tốt. Ông ấy muốn tôi kết hôn..." Anh chậm rãi lái xe, cũng thành thật nói cho cô nghe nguyên nhân lần này quay về Tam Lăng.
Trong lòng anh thật sự hi vọng cô sẽ nói gì đó, cô sẽ nói gì đó để anh có thể ở lại đợi cô xong phiền tòà cùng nhau quay về Tam Lăng thưa chuyện, sức khoẻ ông nội không tốt, anh có thể đợi Mạc An Nghiên nhưng ông nội không thể đợi anh.
"Vậy thì quay về kết hôn, tôi nhất định sẽ gửi một phong bì thật to."
Nghe xong câu trả lợi anh nở nụ cười nhạt "Em thật sự muốn tôi kết hôn cùng người khác sao."
"Không thì sao? Anh kết hôn với ai cũng không ảnh hưởng đến tôi mà."
Mạc An Nghiên trong lòng cô khó chịu mà lời cô nói lại dễ nghe đến mức Chung Nghị rơi xuống địa ngục một cách vô hình. Anh gật đầu chỉ nở với cô một nụ cười không nói gì thêm nữa, giây phút đó anh cảm nhận được sự thất vọng nhấn chìm anh xuống đáy đại dương sâu thẳm.
Cả hai người quay về nhà, như mọi ngày cô và anh đều cùng nhau nấu bữa tối, hôm nay Chung Nghị ít nói hơn thường ngày cũng không trêu chọc cô mắng anh, mở cửa nhà anh không quay đầu lại mà đi về phòng mình.
"Tôi không ăn tối, em ăn tối xong rồi nhớ ngủ sớm đấy. Còn nữa sáng mai tôi có việc nên em tự lái xe đi làm có được không?" Anh dừng bước xoay người đứng ở cầu thang nhìn cô lên tiếng hỏi.
Cô gật đầu sau đó không nói gì đi vào trong bếp.
Ngày hôm đó căn nhà ồn ào vì Chung Nghị lắm lời bỗng dưng trở nên rất yên lặng, cô không hỏi anh cũng không luyên thuyên, cũng không bước ra khỏi phòng thêm lần nào sau khi về nhà.
Nấu xong bữa tối tâm trạng ăn cũng không có, cô muốn gọi Chung Nghị xuống dùng cơm nhưng phòng anh khóá trái cửa, lại không mở đèn còi còn tưởng anh mệt cho nên nghĩ ngơi sớm.
Mạc An Nghiên không biết được anh đã tựa vào cửa phòng uống rượu mùi rượu toa khắp căn phòng lại không hề tỏa ra bên ngoài, anh vừa bất lực vừa thất vọng. Trước đây anh không thích Mạc An Nghiên vì cô luôn quăng cho bọn anh ánh mắt ghét bỏ, bây giờ anh lại rất thích nhìn Mạc An Nghiên, chỉ cần cô cười với anh, anh đã cảm thấy mãn nguyện biết bao nhiêu.
Cô ghét bỏ cũng được nhưng tại sao cô lại muốn anh kết hôn cùng người khác? Mạc An Nghiên cô liệu có trái tim không?
"An Nghiên em thật là dày vò người khác." Chung Nghị cầm chai rượu nốc một hơi rồi lẩm bẩm.
Chung Nghị lần đầu trải qua cảm giác này anh không chịu được, anh không biết khi cô trả lời như thế anh lại thất vọng đến mức này "Đồ độc ác nhà em, rõ ràng là muốn lấy mạng tôi."
Vừa lẩm bẩm dứt câu tai Chung Nghị đã nghe thấy tiếng hét của Mạc An Nghiên truyền đến.
"Aaaaa!!!!"
Đột nhiên cúp điện khiến cô từ phòng khách chuẩn bị về phòng thì không thấy đường để đi nữa, cả căn nhà tối như mực đây là lần đầu tiên nhà cô cúp điện bất ngờ thế này.
Cô không mang điện thoại xuống phòng khách, vừa rồi cô đã ném nó trên giường ngủ, sau đó tắm rửa rồi xuống nhà lấy chút đồ để về phòng. Mạc An Nghiên ngồi một góc trên sofa tay chân cô bủng rủng không nhấc nổi.
Nổi sợ hãi trong lòng ngày một dâng lên cô không kiềm chế được mà đã rơi nước mắt.
"Hức...hức.."
Cô vừa mơ hồ ngẩn đầu nhìn thấy bóng đen đi ngang qua càng khiến cô sợ hãi hơn mà cắn chặt môi, Mạc An Nghiên rất sợ ma, cô không sợ chết cũng không sợ Chung Nghị nhưng lại vô cùng sợ ma.
Ở Tam Lăng mọi người sợ Chung Nghị còn hơn sợ ma, vậy mà cô không hề sợ Chung Nghị cô lại sợ ma, thứ mà không biết có thật hay không, cũng không xác định là nó có tồn tại như lời đồn.
Ánh đèn flash từ điện thoại yếu ớt đang tiến đến phòng khách. Chung Nghị có chút hoảng loạn, bước chân cũng có chút loạng choạng đi tìm cô.
"An Nghiên... Em nghe tôi gọi không? Em làm sao vậy, sao lại hét lên."
"Em bị thương ở đâu rồi à?
Chung Nghị chiếu đèn rọi tìm bóng dáng của cô, rọi đến sofa thì thấy Mạc An Nghiên đang ngồi có ro khóc sướt mướt một góc, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ nhạt màu xanh lam.
Bước chân anh nhanh chóng đi đến chỗ của cô, anh ngồi xổm dưới sofa ngẩn đầu nhìn gương mặt khóc đến hai mắt đỏ hết lên, Chung Nghị lau đi nước mắt cho cô.
Giọng anh ấm áp, dịu dàng "Sao lại khóc rồi, đừng khóc, em khóc xấu chết đi được."
Mạc An Nghiên nhìn thấy được anh, cô như tìm được phao cứu sinh liền vươn tay ôm lấy cổ của anh cô bật khóc
"Hức....hức Chung Nghị...Vừa nãy có người đi...đi ngang qua vào bếp...hức...hức."
"Được rồi, được rồi không khóc nữa, em nhìn nhầm rồi tôi không thấy ai mà. Ngoan đừng khóc nữa nhé..." Anh ôm lấy cô vỗ vào lưng cô một cách nhẹ nhàng để dỗ dành cô, anh buông điện thoại ra xoa xoa lấy đầu cô.
Nhưng cô thật sự rất sợ, gục mặt lên vai anh cô ngay cả mở mắt cũng không dám "Đừng sợ, tôi ở đây không có ma nào đến bắt em đâu."
Anh cảm thấy buồn cười chết đi được, mọi người xung quanh còn thấy sợ anh hơn là ma vậy mà cô lại không sợ anh, mà lại sợ ma đến mức ôm anh khóc sướt mướt thế này.
Chung Nghị ôm lấy cô anh bế cô lên "Sợ thì em nhắm mắt lại đừng mở mắt, tôi đưa em về phòng rồi sẽ không sợ nữa." Không biết đến khi nào mới có điện ảnh một tay bế cô tay còn lại cầm điện thoại để soi đường.
Dù sao ngày mai anh cũng phải về Tam Lăng rồi, cũng không được cô ôm như vậy nữa, anh cố tình đi chậm lại chỉ để mình có thể ôm cô lâu hơn một chút, thật tốt khi anh có thể ôm cô vào lòng mà bảo vệ cô thế này.