Giam Cầm Tình Yêu

Chương 67: Chung Nghị 3



Chung Nghị cúi mặt anh chỉ đưa mắt nhẹ nhàng nhìn bóng lưng của Mạc An Nghiên một chút rồi lê cơ thể mệt mỏi của mình cùng túi thuốc mà cô mua cho rời đi, bước chân khập khiếng không vững.

Cô quau đầu nhìn thấy anh rời đi bóng dáng mệt mỏi của anh rời khỏi cửa chính nhà cô, Mạc An Nghiên tuy có chút không nỡ nhưng cô cũng không đuối theo anh.

Đi rồi thì tốt sau này đừng gặp lại nữa, chỉ như vậy mới tốt cho cả hai người.

Mạc Tư quay về Thụy Sĩ nhìn thấy em gái mình vẫn đang ở nhà liền lên tiếng hỏi cô.

"Em gần đây có gặp Chung Nghị không?"

Cô sững người sau đó vội vã lắc đầu "Không gặp, sao vậy?"

"Cái tên này chạy đi đâu được chứ, ông nội Chung nói với anh là Chung Nghị nói cả đời này không kết hôn với người khác, còn phản đối chuyện xem mắt rồi cậu ta cãi nhau với ba mình. Bây giờ đi đâu cũng không biết, nếu quay về Chung gia cậu ta chắc chắn phải chịu phạt." Mạc Tư nghe theo lời của ông nội Chung đến đây tìm anh thử không ngờ ngay cả em gái anh cũng không gặp.

Nghe những gì anh trai mình nói liền sững sốt, thảo nào anh lại chạy đến đây bất ngờ như vậy, nhưng mấy ngày trước anh rời khỏi nhà cô thì không đến tìm nữa cô còn cho rằng anh bỏ cuộc rồi nên mới biến mất.

Hoá ra là phản đối kịch liệt đến mức phải chịu phạt sao? Rốt cuộc Chung Nghị làm gì mà khiến ông bà cả ba mình tức giận như vậy.

"Không biết, cũng không gặp anh tự đi mà tìm đừng hỏi em."

Nói xong cô mang hộp bánh quy đi đến cửa tiệm bánh, tuy trong lòng có chút lo lắng lần trước bệnh của anh không biết đã khỏi chưa, Mạc An Nghiên đột nhiên cảm thấy có lỗi đáng ra coi nên đợi anh hết bệnh rồi hẳn bảo anh đi.

Tâm trạng của cô tuột dốc không phanh, không có hứng thú đứng bán bánh quy nữa.

Hàn Thiên vừa đến đúng lúc cô cũng vừa mới đến, cậu ta vui vẻ nói "Tiền bối, hôm nay em đến sớm có phải bánh quy vẫn còn không?"

Cô mơ hồ gật đầu "Ừm, vừa mới mang đến cậu vẫn lấy số lượng như cũ à?"

"Vâng ạ, cho em thêm bánh mì hoa cúc nhé."

Ánh mắt của Mạc An Nghiên vô thức nhìn ra bên ngoài, hàng chân mài cô liền nhíu lại khi nhìn thấy người đứng bên ngoài rất giống Chung Nghị, cô muốn xác nhận có phải là anh không, ánh mắt nhìn cô rất giống ánh mắt của anh.

Cô đưa túi bánh cho nhân viên "Em giúp chị gói lại cho em ấy, chị có việc ra ngoài một chút.

Mạc An Nghiên tháo tạp dề có tên tiệm rồi bỏ chạy ra bên ngoài trước sự ngỡ ngãng của Hàn Thiên, cậu ta nhìn theo bóng dáng gấp gáp của cô có chút khó hiểu.

Chung Nghị vẫn như thường ngày, chọn một nơi cô không nhìn thấy anh để anh có thể ngắm nhìn cô một cách thoải mái. Ai mà biết hôm nay Mạc An Nghiên lại nhìn ra bên ngoài chứ, thấy cô nhìn anh thì liền nhanh chóng xoay người bỏ đi.

"Chung Nghị, là anh có phải không?"



Cô gọi theo bóng lưng người đó.

Nhưng anh vẫn bước đi rất nhanh không có ý định dừng lại, Mạc An Nghiên thở không ra hơi đuổi theo anh, cô không biết nữa, liệu có phải Chung Nghị không? Tại sao cô gọi mà anh vẫn không dừng lại?

Anh nghe thấy cô gọi thì sững lại sau đó nhanh chóng bước đi sang đường, bước chân anh rất nhanh cô không đuổi kịp.

Mạc An Nghiên bất chấp thời tiết cô chỉ mặc chiếc áo len không quá dạy đuổi theo "Chung Nghị."

Không nhìn thấy xe đang đến cô cứ thế muốn sang đường đuổi theo.

"Tinggg....Tinggg..Tingggggg." Tiếng còi xe vang lên cô mới giật mình.

Chiếc xe lao đến với tốc độ mất kiếm soát, cô sợ hãi hai chân bỗng dưng đông cứng không di chuyển được, nhìn chiếc xe vẫn lao đến cô như muốn oà khóc vì bất lực.

Hai mắt của Mạc An Nghiên nhắm lại môi cô mấp mấy gọi tên anh "Chung Nghị...."

Anh cũng nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi thì quay đầu lại đã thấy Mạc An Nghiên đứng bất động không chút nhúc nhích, lúc này anh cũng hoảng hốt chạy đến chỗ của cô.

Chiếc xe ngày một đến ngần Chung Nghị vươn tay túm lấy cổ áo cô kéo vào bên trong lề đường nằm trọn trong lòng anh, chiếc xe vụt qua hơi thở của anh trở nên gấp gáp, trái tim đập mạnh đến mức cô cũng có thể nghe được.

Mạc An Nghiên nhắm chặt mắt, cho đến khi nghe tiếng thở lẫn tiếng nhịp tim thì cô mới chậm rãi mở mắt ngần đầu lên, gương mặt bị che đi dưới lớp khẩu trang trên đầu còn có chiếc mũ đen, cho dù như vậy vẫn không che được ánh mắt quen thuộc đó.

"Chung Nghị là anh có phải không?"

"Em muốn chết sao, thấy bản thân sống quá lâu rồi à."Chung Nghị buông cô ra, giọng điệu vừa tức giận vừa lo

lang.

"Vậy anh bỏ chạy làm gì, nghe người ta gọi thì đứng lại đi."

Anh thở dài một hơi kiềm chế sự tức giận bên trong "Em đuổi theo làm gì? Không phải bảo tôi đừng đến gặp em nữa sao.”

Bị anh nói trúng tim đen Mạc An Nghiên hai mắt rưng rưng nắm chặt tay nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của anh không nói một lời nào, vừa uất ức, vừa sợ hãi làm cô không khống chế được cảm xúc muốn dâng trào.

Đôi mắt đỏ hoe của cô thành công làm anh dịu xuống "Được rồi, được rồi đừng khóc tôi xin lỗi em nhé."

"Em đừng khóc, nói tôi nghe có bị thương ở đâu không, có thấy đau chỗ nào không." Anh khom người xuống trước mặt cô.

Vươn tay lau đi nước mắt cho cô, vén mái tóc rối bời ra phía sau "Sao vậy? Lại tức giận rồi, tôi sai rồi em đừng giận, tôi không chạm vào em nữa em đừng giận."

Anh tưởng vì anh ở gần quá cho nên liền rút tay lại lùi lại mấy bước, Chung Nghị đã nói chuyện với Từ Tước Lâu cuối cùng mới kết luận được chuyện anh làm thì anh tự chịu, không được ép buộc người khác, vì vậy anh không ép cô bên cạnh anh nữa, anh chỉ muốn nhìn thấy cô thôi.



Nếu bây giờ anh quay về Chung gia anh sẽ không thể kết hôn cùng với Mạc An Nghiên cho nên anh mới không về đó mà lãng vảng xung quanh cô.

"Tôi xin lỗi, em về tiệm đi tôi sau này không ở gần em nữa em đừng tức giận, bỏ qua cho tôi lần này nhé tôi không cố ý chạm vào em đâu."

Mạc An Nghiên nhìn thấy anh một lần xoay lưng lại bỏ chạy thì tức giận lớn tiếng "Anh đứng lại, anh còn bước nữa tôi đánh gãy chân anh đấy."

"Chung Nghị anh có biết ông nội tìm anh không, anh mau về đi anh trai tôi đã đến đây hỏi tìm anh rồi."

Anh quay người lại cười khổ "Tôi biết nhưng tôi không về, về rồi không thể cùng em kết hôn. Tôi không muốn."

"Thà để Mạc Tư nghe theo ông ấy đến đánh chết tôi còn hơn, tôi có chết cũng không về."

"..."

Cô không rõ bản thân hình như có chút đau lòng, Chung Nghị nếu quay về chịu phạt chỉ sợ là còn nửa cái mạng, cô biết rất rõ hình phạt của Chung gia, nhốt trong phòng chịu mỗi ngày hai đòn roi, chỉ ăn một bữa, kết thúc hình phạt là 10 ngày.

"Anh tại sao không đi xem mắt, chỉ vì chuyện đó để ông nội tức giận như vậy anh có biết ông đã lớn tuổi rồi không."

Chung Nghị nhúng vai "Xem mắt làm gì, cũng có phải là xem mắt với em đâu, tôi thích em tại sao phải đi xem mắt người khác. Mạc An Nghiên em bị mất não à mới hỏi ngốc như vậy."

"Tôi đồng ý đi xem mắt thì chạy đến đây theo đuổi em làm gì? Hơn nữa ông ấy lớn tuổi sao, ông ấy bây giờ có thể đánh chết tôi đấy."

Anh nói nhiều như vậy mà chỉ đọng lại trong đầu cô hai câu mà anh chưa bao giờ nói chính là anh thích cô và anh theo đuổi cô. Chính miệng anh thừa nhận làm cho cô cảm giác có chút khó tả, vừa vui lại vừa cảm thấy mệt mỏi.

"Vậy anh định làm gì?"

"Theo đuổi em, đợi em đồng ý lúc đó em cùng tôi quay về Chung gia thì không cần chịu phạt nữa."

Mạc An Nghiên gật đầu "Có muốn vào tiệm ăn bánh ngọt không?"

Chỉ một câu hỏi của cô, vô cùng bình thường giống như một câu hỏi lịch sự lại làm anh vui vẻ nở nụ cười đi đến trước mặt cô khom lưng xuống "Hết giận rồi."

"Anh nói nhiều quá có ăn không?"

Cô đấy đầu anh ra né tránh ánh mắt phát điên đó.

"Tôi cõng em về, em cho tôi một cái bánh mì hoa cúc là được."

Anh chỉ lấy phí một cái bánh mì hoa cúc, chỉ như vậy thôi còn vui hơn cả ăn sơn hào hải vị.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.