Lùi dần về góc bên kia phòng ăn cách xa Bạch Quang nhất có thể, Song Hà quắc mắt nhìn anh ta, quát:
"Anh muốn gì hả?"
"Muốn em!"
Cô sững người nhìn Bạch Quang. Song Hà hiểu rất rõ tính anh ta, đã muốn cái gì thì nhất định phải có được. Nghiến răng ken két, cô đáp:
"Anh đừng có vô lí như vậy. Chúng ta chẳng có gì liên quan tới nhau hết. Nợ nần anh tôi trả đủ rồi. Nay tôi là gái đã có chồng, phiền anh tránh xa tôi ra!"
Nhìn nụ cười thoáng qua trên gương mặt Bạch Quang mà Song Hà lạnh gáy. Một kẻ thâm sâu khó dò như anh ta thật sự không dễ đối phó. Trí dũng Bạch Quang đều có thừa, cô hoàn toàn chẳng thể là đối thủ của anh ta. (T)
Ngay lúc ấy Louis với khẩu súng săn trên tay hùng hổ tiến vào phòng. Chĩa họng súng về phía Bạch Quang anh bóp cò. Y như một thước phim quay chậm, những viên đạn bắn ra từ từ di chuyển về phía anh ta, đến sát gần thì nhũn ra như bị nung chảy. (D)
Bạch Quang nhìn Louis đầy vẻ khinh thường rồi vung tay. Tim Song Hà đập hụt liên hồi theo mỗi cử động của anh ta. Vội vàng nhảy ra đứng trước mặt chồng, cô hứng trọn cú đánh của Bạch Quang. Đau muốn ngất xỉu, cô rên rỉ cầu xin:
"Đừng làm hại chồng tôi, anh ấy không hiểu chuyện nên hồ đồ. Tôi sẽ vâng lời anh, xin đừng làm hại chồng tôi!"
Bạch Quang bật lên một tiếng cười khô khốc nghe vừa bị thương vừa uất. Tia hiểm ác lóe lên trong mắt như thể anh ta sắp bước vào cuộc thảm sát đến nơi. Bạch Quang hút Song Hà vào lòng ôm chặt rồi cả hai cùng biến mất.
Ngồi kiên nhẫn lắng nghe một mớ những câu nói lộn xộn, tối nghĩa, không đầu không cuối của thằng chắt rể, rõ ràng đang vô cùng hoảng loạn, cuối cùng ông
Kiệt cũng hiểu ra vấn đề. Nhãn mày ông hỏi đầy lo lắng:
"Nó dùng tới năng lực khi nào?"
Louis ngẩn mặt nhìn cụ cố ngoại. Sao ông ấy biết được nhỉ?
"Tầm hai tháng trước ạ."
Rồi không hiểu sao anh nghĩ cần thanh minh cho vợ nên lắp bắp nói tiếp:
"Tại cô ấy suýt bị cưỡng hiếp nên phải tự vệ"
Ông Kiệt lắc đầu chán nản. Đúng là học hành không đến nơi đến chốn, ai lại đi dùng năng lực đối phó với người thường chứ. Nếu những pháp sư như ông mà cứ đem khả năng của mình ra đấu với phàm nhân thì chắc đã gây ra thảm sát hàng loạt rồi.
Khi Song Hà từ thế giới bên kia trở về, cụ cố ngoại đã bí mật làm một tấm màn bảo vệ như đặt cô vào một cái kén. Không kẻ nào có thể xuyên thủng vỏ kén gây nguy hiểm cho cô được.
Tuy nhiên, người ở ngoài không thể phá vỡ vỏ kén chứ người bên trong kén lại khác. Nếu Song Hà dùng tới linh lực thì đương nhiên vỏ kén sẽ bị thủng. Ông đã quá chủ quan, đáng lẽ phải dặn dò cô đôi lời. (D)
Là vì từ lúc quay về không có dấu hiệu nào cho thấy Song Hà sẽ dùng tới năng lực nên ông Kiệt đã cho qua không muốn làm lớn chuyện, ai có ngờ đâu sự thể thành ra thế này.
Cái thế giới kia không phải dễ sang, ông đã thử mấy lần vẫn thất bại, chả hiểu kiểu gì chắt ngoại của ông lại sang được. Mà giờ nó bị bắt đi cũng chưa rõ là bị đem tới nơi nào nữa. Chép miệng ông Kiệt bảo Louis:
"Thôi cứ về nhà đi, để ta tính. Nhớ đừng có làm gì xốc nổi giống vợ cậu đấy!"
Mọi người lại có chuyện để bàn tán với nhau sôi nổi. Song Hà, con dâu út nhà Imbert lại biến mất sau khi nhân tình của cô ta, Pierre đưa con trai quay về nam còn Louis thì vật vờ như kẻ mất hồn. Vậy chẳng phải cậu ta lại bị vợ bỏ hay sao.
vợ.
Ông Michel Imbert luôn bất đồng quan điểm trong việc nuôi dạy con cái với . Bảo bọc chúng nó vừa thôi, nhất là khi chúng nó cũng lớn cả rồi, để chúng tự ra quyết định rồi tự chịu trách nhiệm, cha mẹ có sống thay con cái được đâu.
Tuy nhiên lần này ý kiến của bà Sara về đứa con dâu út, vợ thằng Louis có vẻ đúng, con bé có xu hướng thích biến mất.
Ông nhớ trước đây thằng út đã hớn hở khoe ông nó tìm được cô gái trong mơ rồi, cô ta đã nhận lời cầu hôn nên nó đang lên kế hoạch làm đám cưới. Và ông đã tư vấn cho con trai một đám cưới của người An Nam sẽ phải làm những gì.
Đùng một cái cô ta biến mất chẳng rõ lí do, bỏ lại nhẫn cưới làm cho Louis sống dở chết dở. Nay, lịch sử lại lặp lại. Song Hà đột ngột biến mất ngay sau khi Pierre, người tình tin đồn của cô ta quay về Sài Gòn, chắc chắn không thể là một sự tình cờ. Có lẽ cô ta cắm sừng con trai ông thật, người ta đồn thổi cũng phải dựa trên điều gì đó chứ, không có lửa làm sao có khói.
Từ chỗ làm tiện thể ông Michel tạt qua nhà Louis xem tình hình con trai thế nào. Louis trông thật bê tha bệ rạc, mặt mũi phờ phạc, râu ria lởm chởm, áo quần xộc xệch hoàn toàn không có vẻ chỉn chu của một bác sỹ trẻ tài năng.
Lắc đầu ngán ngẩm ông Michel bảo con trai:
"Bỏ nó đi! Nhìn xem nó biến con thành cái gì. Có đáng để níu giữ một người vợ như vậy không?"
Sa sầm nét mặt anh đáp:
"Ba không hiểu nội tình sự việc thì đừng nói thế, đừng trách oan cô ấy. Vì con mà Song Hà phải hi sinh hết lần này đến lần khác. Nếu con không yếu đuối vô dụng thì đã không đặt cô ấy vào tình cảnh trớ trêu đến vậy."
Khi cha anh đã về Louis quay lại buồng ngủ chui vào nằm giữa đống áo váy của vợ. Một lần đã là quá sỉ nhục, vậy mà tới hai lần. Hai lần anh bất lực nhìn người ta bắt Song Hà đi, hai lần cô phải hi sinh bản thân vì anh.