- Không nên quay đầu lại, không cần quan sát, bọn họ là người chết đi rất lâu rồi!
Lão Phong Tử quát nhẹ một tiếng, tay áo mở ra, quay thân thể hắn lại.
- Trời ạ, rất khủng bố! Tiểu Diệp Tử, bé bé! Các ngươi cũng đừng quay đầu nhìn lại, vừa rồi ta chi quay đầu lại nhìn thoáng qua, cái gì cũng không có thấy rõ, nhưng cái loại ánh mắt đó lại làm cho tâm thần ta đều sắp nổ tung!
Lý Hắc Thủy gần như hỏng mất lẩm bẩm.
Bọn họ cũng không tin tưởng đó là người chết cho lắm, nhưng Lão Phong Tử lại nói như vậy, toàn bộ mấy người cũng không dám quay đầu lại, bất kể phía sau đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đều lựa chọn tiếp tục đi tới.
Sương mù càng ngày càng đậm, ngay cả thạch quan thật lớn trên đỉnh núi kia cũng không còn nhìn thấy một chút hình dáng nào, linh giác đều không thể xuyên qua màn sương mù quỷ dị.
- Con bà nó! Phía trên còn có một người, đây có thể là người sống!
Lông đen trên toàn thân đại hắc cẩu đều dựng thẳng lên.
ở rất xa phía trên, có một thân ảnh, giống như một pho tượng đứng sừng sững không nhúc nhích, vô cùng cao lớn, nhưng con ngươi hắn cũng rất khiếp người, có thể xuyên thấu qua sương mù dày đặc.
Đó là một đôi con ngươi màu xanh, không có tròng trắng mắt và đồng tử, dường như hai ngọn quỷ đăng màu xanh chiếu sáng ở trong sương mù dày đặc, nhìn xuống đoàn người phía dưới.
- Đừng nhìn hắn, cứ xem hắn như người chết!
Lão Phong Tử lại nghiêm túc cảnh cáo.
Đồng thời, lão thay đổi lộ tuyến, trèo lên đi về phía trước, bên cạnh bỗng nhiên kim quang lóng lánh, xuyên thấu qua sương mù dày đặc truyền tới.
Do vì đi vòng qua, bọn họ đi tới một sườn núi khác, nhìn thấy rất nhiều vết máu màu đỏ sậm, lại gần gũi nhìn thấy được Phong Thần Bảng.
- rõ ràng chúng ta cách xa người phía trên một ít rồi đây, mặc dù là thi thể cổ xưa, xem ra thực không tầm thường, làm không tốt sẽ gây ra một hồi đại chiến.
Diệp Phàm nói.
Lão Phong Tử không nói thêm gì, tuy nhiên lại suy nghĩ cân nhắc cẩn thận, rồi từng bước một thay đổi lộ tuyến, đi về hướng bên cạnh Phong Thần Bảng kia, đi vòng lên núi.
Kim quang mãnh liệt, sương mù dày đặc cũng không thể bao phủ dấu vết năm tháng tràn ngập ở trên vách đá kia, Phong Thần Bảng cổ xưa dính vào mặt trên, phi thường vững chắc.
Mặc dù trải qua mười mấy vạn năm cũng không có một chút dấu hiệu long ra, vả lại năm tháng vẫn không thể lưu lại một chút dấu vết gì ở mặt trên nó.
- Hố máu...
Lý Hắc Thủy giật mình, tại trên địa vực này lại có một hố máu chưa khô cạn.
- Đây là máu tươi của Thánh thể đại thành, là thánh vật vô giá!
Đại hắc cẩu cả kinh kêu lên, thiếu chút nữa phóng vọt tới, nhưng cố kỵ không thể đi loạn, nó cố nén xúc động.
- Đáng tiếc, tinh hoa sớm đã tan hết rồi.
Diệp Phàm lắc đầu, nhưng vẫn không kìm nổi khiếp sợ, đã trôi qua mười mấy vạn năm, máu của Thánh thể đại thành còn không có khô cạn, rốt cuộc có sức mạnh to lớn nghịch thiên đến mức nào?
- Có cây linh dược không trọn vẹn.
Lý Hắc Thủy kinh ngạc kêu lên.
Ở trong hố máu từng sinh trưởng ra linh dược, đáng tiếc bị người ngắt lấy rồi, không cần nghĩ cũng biết linh dược do thánh huyết dựng dục ra, khẳng định dược lực kinh người.
- Có dấu chữ viết: Xích Long bị nhốt tại đây...
Đại hắc cẩu thì thầm, rồi sau đó nguyền rủa:
- Thì ra là tên yêu đạo kia, hắn dùng linh dược này cứu bản thân mình một mạng!
Diệp Phàm cả kinh thầm nghĩ trong lòng: "Xích Long đạo nhân bị nhốt ở Thánh Nhai, thì ra chính là nơi đây, không ngờ cũng đi lên tới giữa sườn núi, khó trách bị nhốt một ngàn năm trăm năm, từ những chứng kiến vừa rồi, thấy đủ loại mà xem, lão có thể sống thoát ra ngoài đã xem như một kỳ tích rồi."
Lúc này, bọn họ cách Phong Thần Bảng càng ngày càng gần, đã rõ ràng có thể thấy được nó như là hoàng kim luyện chế thành, thấu phát ra dao động kỳ dị.
- Thánh vật vô thượng của Đại Đế tự tay luyện chế, ta lại chính mắt nhìn thấy!
Đại hắc cẩu lại có một tia thương cảm, thở dài:
- Đáng tiếc, nhân tài muôn đời, cuối cùng cũng ngăn không được năm tháng vô tình!
- ở bên cạnh cổ bảng có hình khắc trên đá...
Cô bé aiơ ngón tay nhỏ bé, chỉ về phía trước.
- Con bà nó! Ai thiếu đạo đức như vậy, sao lại khắc hình một người hói đầu ở bên cạnh Phong Thần Bảng?
Đại hắc cẩu cực kỳ giận dữ nói.
"Thích Ca Mâu Ni" trong lòng Diệp Phàm cả kinh, hình đá khắc cũng Phật đã nhìn thấy trong điện thở hầu như giống nhau như đúc.
- Đây là người này lưu lại ấn ký!
Lão Phong Tử đột nhiên mở miệng.
- Tên mập mạp chết bầm này không có việc gì lưu lại ấn ký ở trước Phong Thần Bảng làm chi? Tuy nhiên lão trọc đầu này rất cường đại nha, có thể xuất nhập nơi này!
Đại hắc cẩu căm giận không thôi, đồng thời rất kinh hãi.
- Còn có một bức hình khắc đá nữa!
Cô bé chỉ vào bên kia của Phong Thần Bảng.
Đó là hình một lão nhân cười trâu xanh, dường như còn có khí tường hòa lơ lửng ở hướng Tây, hình giống như thật rất sinh động.
- lão nhân cười trâu này là ai, như thế nào lại khắc loạn ở nơi đây?
Đại hắc cẩu căm giận hỏi...
Trên ngọn núi lớn đen sương mù càng ngày càng đậm, gần như aiơ tay không thấy năm ngón, tuy nhiên ở chỗ này lại là một mảnh yên bình.
- Thật là không có đạo đức mà! Như thế nào có thể vẽ loạn ở đây chứ! Hai lão già thật nghĩ rằng mình rất oai hùng sao?
Đại hắc cẩu hùng hùng hổ hổ.
Phong Thần Bảng kim quang lưu động, vĩnh viễn không bị bám bụi bẩn, sương mù dày đặc nơi đây đều bị xua tan, có một loại khí tức đại đạo vô thượng tràn ngập.
- lão trọc đầu này rốt cuộc là ai vậy? Thoạt nhìn nhưng thật ra mặt mũi hiền lành, tuy nhiên như thế nào cảm giác đều không giống như kẻ tốt gì. Còn lão bằng tử cưỡi trâu này mang theo ngập trời yêu khí, vừa thấy cũng không phải là người lương thiện!
Đại hắc cẩu nguyền rủa.
Diệp Phàm có chút không nói nên lời! Đại hắc cẩu quá cực phẩm đi, Thích Ca Mâu Ni không ngờ bị mắng thành lão trọc đầu, người Tử Khí Đông Lai* kia, cũng bị nói thành Yêu khí đầy trời.
* Tử Khí Đông Lai: truyền thuyết lão Tử quá quan Hàm Cốc, trước đó quan Duẫn Hi thấy có khí tường hòa đến từ phía đông, biết sắp có Thánh nhân quá quan. Quả nhiên lão Tử cưỡi Thanh ngưu mà đến. Thường ví với dấu hiệu báo trước điềm lành.
- ngươi có thể nói dễ nghe một chút được không...
Diệp Phàm nói.
- lão trọc đầu cũng lão nhân cười trâu này rốt cuộc có lai lịch gì?
Đại hắc cẩu miệng đầy hơi hám man long, nói chuyện thật khó nghe.
- Cẩu cẩu này! Không nên nói lung tung!
Cô bé nhè nhẹ vỗ vỗ nó, cô bé chỉ cao hơn đầu gối của nó một chút, trắng nõn mà ngây thơ.
- Ta nhìn thấy lão trọc đầu cũng lão già cưỡi trâu này thật rất khó chịu, con bà nó! Rất thiếu đạo đức, dám khắc loạn ở trước Phong Thần Bảng, thật đáng đánh đòn!
Đại hắc cẩu rất tức giận, cảm thấy ở trước phong ấn của Vô Thủy Đại Đế bày ra mà dám vẽ tranh loạn bậy thật đúng là một loại hành vi đại nghịch bất đạo.
Diệp Phàm nghĩ đến thân phận của Thích Ca Mâu Ni và lão nhân cưỡi trâu, lại nghe đại hắc cẩu chửi xằng chửi bậy bị kích động đến cười sặc sụa. Con chó chết này nói chuyện thật thiếu đạo đức.
- Đừng để ta nhìn thấy bọn họ, bằng không gặp một lần đánh một lần!
Đại hắc cẩu phát ngôn càng bừa bãi.
Diệp Phàm thật đúng là chịu thua nó, nói:
- ngươi đừng kiêu ngạo, đừng nói hai người này, dù là con trâu của lão già kia cưỡi ngươi cũng đánh không lại.
- Con bà nó! Không phải là một con trâu thôi sao! bỏ đi bỏ đi, còn chưa đủ nhét kẽ răng của ta nữa!
Đại hắc cẩu một trăm hai mươi phần không phục.
- ngươi dù có cường đại hơn một vạn lần đi nữa cũng không phải đối thủ của hai người này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lão Phong Tử bỗng nhiên mở miệng, lão nhìn chằm chằm đạo ấn ký kia, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, còn thật sự quan sát cẩn thận.
Diệp Phàm cảm giác Bồ Đề Tử đang nóng lên, vội vàng lấy ra cầm ở trong tay cẩn thận cảm ứng, hắn phát hiện hai đạo ấn ký trên ngọn núi màu đen giống như đang sống lại.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn nhìn thấy một Phật đã từ bi ngồi xếp bằng dưới cây bồ đề, có vô tận thiện xướng vang vọng, khiến tâm linh người ta yên bình, muốn quy y ở dưới trướng của người.
Bên kia, điềm lành đến từ phía đông, một con trâu xanh một đường hướng tây, chở lão già, lưu động khí cơ đại đạo, vô cùng xa xưa, vô vi xuất thể.
Có thể nói, Thích Ca Mâu Ni cũng với lão nhân cưỡi trâu xanh này, đều một loại đạo vận cao sâu vô thượng.
Mặc dù là bọn họ lưu lại một tia ấn ký, cũng đủ để cho tâm linh người ta rung động, không kìm nổi muốn bước đi theo sau, phi thường huyền diệu.
Trong lòng Diệp Phàm thật không còn bình tĩnh, thậm chí có thể dùng sôi trào để hình dung, Trung Quốc cổ rốt cuộc có mấy vị tiên hiền đã đi tới tinh không này?
Con đường về nhà của hắn có lẽ vẫn chưa đoạn tuyệt, hẳn là có thể tìm được, hắn phát hiện nhiều thêm hy vọng, có lẽ một ngày kia hắn có thể trở về địa cầu.
- lão trọc đầu, lão bằng tử chết tiệt...
Diệp Phàm bị tiếng rủa mắng của đại hắc cẩu kéo về lại hiện thực. Cũng không có phát hiện công pháp trong ấn ký, chỉ là chứng minh hai người đã tới nơi đây.
- Đừng kêu nữa! ngươi kêu loạn hai người này cũng sẽ không xuất hiện, đến tột cùng còn ở thế giới này hay không cũng khó biết!
Lý Hắc Thủy nói.
- Ta thật sự quá giận mà! ở chỗ này vẽ loạn, đúng là đại bất kính với Vô Thủy Đại Đế!
Đại hắc cẩu còn khó chịu.
Lão Phong Tử nhắm mắt, trầm mặc không nói gì, thần niệm dò xét trong Phong Thần Bảng, qua thật lâu mới mở to mắt, không hề dừng lại đi về phía trước.
- đã trấn áp mười mấy vạn năm, thứ gì đó trong bụng núi lớn sẽ không còn sống chứ?
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.
- Điều này không thể nói chính xác, nếu giống như sinh vật thái cổ được chôn vùi trong Thần Nguyên, nói không chừng đúng là có thể còn sống đi ra!
Đại hắc cẩu run giọng nói, gần như là tự dọa mình.
Trong ngọn núi lớn này nhất định có tồn tại không thể tưởng tượng tượng, bằng không Vô Thủy Đại Đế cũng sẽ không dùng Phong Thần bằng để trấn áp.
- Chẳng lẽ nói, năm đó Thánh thể bế quan ở đây, lúc tuổi già máu nhuộm Thánh Nhai có liên quan với nhân vật trong bụng núi này sao?
Lý Hắc Thủy cả kinh nói.
Diệp Phàm nói:
- Có lẽ thật đúng như thế, sinh vật làm cho Thánh thể đại thành lúc tuổi già kia nuốt hận thật không biết khủng bố tới mức nào, may mà bị Vô Thủy Đại Đế phong ấn!
- Có thể tranh phong cũng Thánh thể đại thành, nhưng phải chờ tới hắn lúc tuổi già mới động thủ, chẳng lẽ hắn vẫn ẩn nhẫn ở trong bụng núi hay sao?
Mấy người đều biết rằng, Thánh Nhai là bị Thánh thể đại thành từ trong Bất Tử Sơn cắt rời ra, làm chỗ bế quan, nghĩ kỳ ra thật đúng là dọa người.
- Khí cơ của Đại Đế...
Đại hắc cẩu thường ngày rất ít khi xúc động thương cảm, nhưng sau khi nhìn thấy Phong Thần Bảng nó lại nhiều lần lộ ra thần sắc như vậy, cuối cùng không muốn rời đi.
Sương mù vẫn bao phủ ngọn núi, bọn họ lại đi tiếp hơn một canh giờ. Rốt cục cách đỉnh núi không còn xa lắm, chợt thấy một đạo thân ảnh hùng vĩ đứng ở trên núi đá phía trước nhìn xuống.
- Không phải trước đây chúng ta né qua hắn rồi sao, như thế nào hắn lại chạy đến phía trước rồi?
Lý Hắc Thủy biến sắc.
người này cao lớn phi thường, một đôi mắt không có đồng tử, chỉ là hai luồng hào quang xanh lẽ, có thể xuyên thấu qua sương mù dày đặc, khiến cho người ta sợ hãi.
Lão Phong Tử nói không cần nhìn, coi hắn như là một khối cổ thi, nhưng thi thể đáng sợ không có dao động sinh mệnh này lại tự mình di chuyển, ngăn cản con đường phía trước của họ.