Đại hắc cẩu trợn mắt tròn xoe như cái chuông đồng (chuông cầm tay lắc à nha! Hắn đi tới đi lui, thì thào không ngừng, hiển nhiên kinh ngạc tới cực điểm.
"Điều này sao có thể, vì sao phong bế ở nơi này, năm đó... Con bà nó! Điều này không hợp với lẽ thường!"
Ánh mắt nó sâu thẳm, dán mắt nhìn chằm chằm vào Phong Thần Bảng, tròng mắt cũng không hề chuyển động, cũng không biết đang nghĩ tới điều gì, nó không tự chủ được rùng mình một cái.
Rồi sau đó, đại hắc cẩu quỳ rạp trên mặt đất, không nói một lời, trầm tư suy nghĩ, như là đang nhớ lại thời xa xưa ấy.
- Phong Thần Bảng...
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Hắn không có lộ biểu tình kích động, nhưng lại gần như bị hóa thạch, ba chữ này đối với chỗ tinh không trước kia của hắn mà nói, tuyệt đối không xa lạ.
Hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên ngập trời sóng gió, sản phẩm của Luyện Khí Sĩ Tiên Tần như thế nào một kiện tiếp theo một kiện xuất thế.
Phong Thần Bảng lai lịch quá lớn, sao có thể xuất hiện trong tay Vô Thủy Đại Đế, hắn dùng bảng này để làm gì?
"Không đúng! Thời gian không phù hợp..." Thần sắc hắn ngẩn ra.
Trung Quốc cổ tuy rằng lịch sử xa xưa, Luyện Khí Sĩ Tiên Tần thần bí khó lường, nhưng Vô Thủy Đại Đế là người của mười mấy vạn năm trước, nếu năm đó hắn đã dùng Phong Thần Bảng trấn áp nơi đây, thì không có khả năng đời sau xuất hiện ở một chỗ tinh không khác.
- Phong Thần Bảng là cái gì?
Lý Hắc Thủy khó hiểu, nghi hoặc hỏi.
- Đây là một kiện bí bảo, chính là Vô Thủy Đại Đế tự tay luyện chế mà thành, uy lực cường đại không thể tưởng tượng!
Đại hắc cẩu nhe răng nói.
- Không thích hợp lắm...
Diệp Phàm cảm thấy được, cổ bảng này cũng thần bảng ở chỗ tinh không kia không giống nhau lắm.
- Con chó chết ngươi lại khoác lác rồi!
Lý Hắc Thủy không tin, bảng cổ trên vách núi màu đen ánh vàng sáng lạng, thấy thế nào đều không giống như đã tồn tại mười mấy vạn năm.
Diệp Phàm trong lòng vừa động. hỏi:
- Bảng này rốt cuộc có tác dụng gì?
- Tác dụng rất lớn, là thánh vật để phong ấn, đặt nó lên trên đó, tương đương với một bàn tay của Vô Thủy Đại Đế đặt ở trên ngọn núi màu đen lớn, ngay cả thần minh đến đây cũng phải chịu thiệt!
Đại hắc cẩu rất kích động.
- Cái gì, có uy lực lớn như vậy sao! Con chó chết ngươi hẳn không phải là đang nói lung tung chứ?
Trong lòng Lý Hắc Thủy nhảy dựng lên kịch liệt.
Diệp Phàm cũng choáng váng một trận, Bảng Phong Thần cổ màu vàng đặt ở đây, giống như một bàn tay của Vô Thủy Đại Đế án ở chỗ này, nghe mà rợn cả người.
- Sự thật đúng như thế!
Đại hắc cẩu trừng mắt nói.
- Nó do đâu mà luyện chế ra, có chủ ý gì sao?
Diệp Phàm kiên nhẫn hỏi.
- Vô Thủy Đại Đế công tham tạo hóa, người muốn luyện một kiện thánh vật, dùng để phong ấn tiên nhân, mới đầu định gọi làm Phong Tiên Bảng. Nhưng thế gian không thấy tiên, nhưng thật ra có sinh vật cổ thần minh hư hư thực thực, bởi vậy người đã đổi tên là Phong Thần Bảng!
- Cái này cũng được...
Diệp Phàm trố mắt nhìn sửng sốt, Vô Thủy Đại Đế cũng quá cường hãn đi, ngay cả tiên đều định phong ấn.
- Các ngươi không sống vào thời đại đó, đương nhiên không thể hiểu hai chữ "Vô Thủy" vĩ đại biết bao, có thể áp chế bình ổn muôn đời!
Đại hắc cẩu thở dài.
- Đây chính là bảo bối a, nếu thực cũng cấp với một bàn tay của Vô Thủy Đại Đế đặt tại nơi đây, so với vũ khí Cực Đạo không kém bao nhiêu, là thánh vật vô thượng!
Lý Hắc Thủy thật giống như Hắc Hoàng trước đây, hai mắt phát sáng, nước miếng đều chảy ra.
- Cái tên Bảng này thật đúng là... có lẽ là cũng nổi lên với Luyện Khí Sĩ Tiên Tần, nhưng tác dụng hoàn toàn không giống nhau. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Cái gì?
Đại hắc cẩu hoảng sợ, cả kinh nói:
- Tiểu tử! ngươi cũng nghe nói qua một cái Phong Thần Bảng khác?
- Ngươi... Có ý gì?
Diệp Phàm cũng bị nó kinh ngạc mà nhảy dựng lên, quay nhìn về phía nó.
- Tương truyền, khi Vô Thủy Đại Đế luyện chế Phong Thần Bảng...
Hắc Hoàng rốt cục cũng không nói cái gì mấy chữ "Dựa theo sách cổ ghi lại", mà lần này nó dùng chữ "Tương truyền" để diễn đạt.
Vô Thủy Đại Đế từng nói qua, nhìn thấy một loại sách cổ cũng tên là Phong Thần Bảng, nhưng là quá mức yếu vô ích, hắn phải luyện chế một kiện thánh vật chân chính.
Diệp Phàm sau khi nghe đến mấy cái bí tân này, ánh mắt tức thì như đứng tròng. Đại Đế cổ rốt cuộc đều có lai lịch gì đây, ngay cả thần vật trong truyền thuyết ở một chỗ tinh không khác đều biết?
- Chờ một chút...
Diệp Phàm lập tức ngây dại.
Vô Thủy Đại Đế chẳng lẽ đã đi qua Trung Quốc cổ hay sao, hoặc là nói đi qua tinh vực khác, từng nhìn thấy Phong Thần Bảng chân chính, vì vậy mới muốn luyện chế một cái Phong Tiên Bảng?
"Điều này cũng quá dọa người, Tinh Không Cổ Lộ chẳng lẽ chính là những tồn tại này sáng lập ra?"
Diệp Phàm càng suy nghĩ, càng ngày càng cảm thấy Đại Đế cổ sâu không lường được, bọn họ là dị số, căn bản đoán không ra, trách không được thường xuyên bị sét đánh.
Hắn nghĩ tới rất nhiều điều, trong thời thượng cổ có Thánh Hoàng ở Thái Sơn tế trời, nơi đó thấy có Ngũ sắc Tế Đàn, chẳng lẽ đều đi vào trong tinh vực hay sao?
Luyện Khí Sĩ Tiên Tần có rất nhiều dòng họ nổi danh, đến hiện tại, hắn cũng không biết những người đó đi nơi nào. Tại thế giới này lại có một chút bóng dáng.
- Thật cao nha...
Cô bé ngửa đầu quan sát ngọn núi lớn màu đen cao ngất chìm trong màn mây.
Vô tình, bọn họ đã đi tới gần, đi vòng quanh chân núi thật lớn. cảm nhận được một loại khí cơ nói không rõ.
- Trong núi này có cái gì?
Lý Hắc Thủy hỏi.
- Điều này ngươi còn phải hỏi sao! Vô Thủy Đại Đế ngay cả Phong Thần Bảng đều vận dụng, khẳng định có phong ấn sinh vật vô thượng.
Đại hắc cẩu nhe răng nói, không biết nghĩ tới cái gì.
Bụng núi màu đen có rất nhiều vết máu đỏ sậm, cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu năm tháng, đến bây giờ vẫn còn từng mảng máu loang lổ, không có phai mờ.
Diệp Phàm lập tức có hơi choáng váng, đây chính là một ngọn núi cao ngất lấp trong màn mây, Thánh thể đại thành rốt cuộc chảy bao nhiêu máu, mới có thể nhuộm hết cả ngọn núi lớn như vậy.
- Máu của Tiểu Diệp Tử không phải trong máu đỏ tươi mang theo kim quang sao? Thánh thể đại thành phải là máu màu vàng mới đúng chứ!
Lý Hắc Thủy nghi hoặc nói.
- ngươi biết cái gì, Thánh thể đại thành thì sẽ trở lại Nguyên trạng, máu màu vàng hóa thành màu đỏ tươi căn nguyên nhất, uống được một ngụm là có thể sống lâu hơn trăm năm.
Đại hắc cẩu chảy nước miếng.
- Tiểu Diệp Tử ngươi nhất định phải sống cho tốt, đến lúc đó ngươi dưỡng một gốc cây Bất Tử Thần Dược tự độ thế, rồi sau đó dùng thánh huyết để độ cho chúng ta!
Lý Hắc Thủy nói.
- Đúng vậy!
Đại hắc cẩu gật gật cái đầu to lớn xưng phải.
Diệp Phàm lấy ra quyển sách cổ thu được ở Lệ Châu Bắc Vực, xem xét cẩn thận rồi nói:
- Cửu Bí ở trên đỉnh núi, vách đá dựng đứng thật xứng với cái tên Thánh Nhai!
Bọn họ bắt đầu lên núi, tới nơi đây trận văn càng thêm khủng bố, mấy người đi theo phía sau Lão Phong Tử, không dám bước sai một bước.
Mới vừa rồi, Lý Hắc Thủy dùng một kiện binh khí thử xem, kết quả vô thanh vô tức bị hủy diệt nát tan thành bụi. Cảnh tượng khủng bố khiến hắn sợ hãi, sợ mình bước chân lệch lạc.
- Sai một bước sẽ hình thần câu diệt, nhất định phải cẩn thận! Sát trận của Vô Thủy Đại Đế trừ hắn lưu lại một góc Đạo Đồ, ngoài ra tuyệt đối không thể phá giải!
Đại hắc cẩu trịnh trọng nhắc nhở, thần thái cực kỳ nghiêm túc, bởi vì lúc này thật sự liên quan đến sinh tử của mỗi người.
không chỉ nói là bọn hắn. cho dù là các Thánh chủ đến đây, chỉ cần đi nhầm một bước, cũng sẽ vạn kiếp bất phục, từ đó về sau xoá tên vĩnh viễn khỏi thế gian.
Ngay cả có nhân vật có thể so với Thánh nhân viễn cổ dẫn đường, cũng đi rất chậm, bởi vì Lão Phong Tử cũng rất cân nhắc, mỗi một bước đều phải tinh chuẩn đến không thể sai kém một tí ti nào.
- Nếu không cẩn thận đi nhầm thì làm sao bây giờ?
Cô bé ngây thơ hỏi.
- Tiểu tổ tông ngươi nhưng ngàn vạn lần không cần nói như vậy!
Đại hắc cẩu khẩn trương lên một trận, thật đúng là nó sợ xuất hiện vấn đề:
- ở trên ngọn núi này, nếu đi sai một bước, sẽ gặp phải lực sát phạt, tương đương với bị Đại Đế cổ đánh một chưởng!
Lý Hắc Thủy càng sợ hãi, bắp chân đều có điểm chuột rút, lẩm bẩm:
- Chúng ta như đang đi trên sợi dây thép giữa Địa Ngục và Thiên Đường, ai cũng không nên nói lung tung nữa!
"Ầm!"
Cách đó không xa, xuất hiện một cái hắc động khủng bố, lực cắn nuốt khiến người ta sòn tóc gáy.
- Chẳng lẽ đi lầm rồi?
- Không có, một mảnh lá cây bị thổi lên Thánh sơn, chạm vào một tia lực của trận văn.
- Cái này... cũng quá khủng bố đi! Một mảnh lá rụng đều dẫn động hắc động như vậy, nếu như chúng ta bước lầm, thật đúng là phải biến thành tro tại đương trường.
Ước chừng qua hai canh giờ, bọn họ mới đến giữa sườn núi, lúc này nhưng lại nổi lên sương mù dày đặc lượn lờ, làm cho hết thảy thoạt nhìn đều vô cùng ảm đạm. Càng lên đỉnh núi sương mù càng đậm, hoàn toàn nhìn không thấy rố.
"Ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may nha!" Trong lòng mấy người đều dâng lên cảm giác bất an không rõ.
- Bé nhìn thấy mấy người, có nam có nữ...
Cô bé đột nhiên mở miệng, chỉ ngón tay nhỏ bé tới phía trước.
Mà Lão Phong Tử sớm đã ngừng lại, giằng co cũng mấy người trong sương mù dày đặc, cũng không có động thủ, lão vẫn không nhúc nhích, thần sắc trang nghiêm.
Diệp Phàm mở Thần Nhãn, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ, đó là mấy người đều mặc phục sức cổ xưa, như là tới từ thời viên cổ.
Bọn họ tuổi tác đều rất lớn, cơ thể không có sự sống gì, không khí trầm lặng, nhưng đứng ở nơi đó lại tạo cho người ta cảm giác rất áp bách, khiến người ta hít thở không thông.
Lão Phong Tử giằng co cũng bọn họ như vậy, tuyệt đối là đại sự không ổn, chẳng lẽ là mấy vị Thánh nhân hay sao? Dự cảm bất an tăng thêm, trong lòng mấy người đều bồn chồn, vô cùng khẩn trương.
Gió núi thổi tới, thấy lờ mờ mấy người cổ trong sương mù dày đặc kia giống như hoá thạch, không chút sứt mẻ, chỉ có quần áo cổ xưa bay phất phới.
- Con bà nó! Trên đời không có khả năng xuất hiện Thánh nhân... mấy tôn thần này là ở đâu hiện ra tới?
Đại hắc cẩu bị dọa cho hoảng sợ, nói chuyện đều nói lắp.
Lão Phong Tử suy nghĩ thật lâu sau, lại bắt đầu cất bước, đi vòng qua mấy người kia, tiếp tục đi lên núi, đồng thời truyền âm nói:
- Không nên quay đầu lại nhìn bọn hắn, đừng cảm ứng khí cơ của họ, chi theo ta đi tới!
Mấy người thở mạnh cũng không dám, đạp lên bước chân của Lão Phong Tử, từng bước một đi lên núi, không dám quay đầu lại nhìn xem một cái.
Nhưng, bọn họ lại có cảm giác sau lưng phát lạnh, rõ ràng cảm nhận được con ngươi lạnh như băng của mấy người trong sương mù dày đặc kia đang nhìn lại đây, phục sức cổ xưa làm cho mấy thân ảnh đó có vẻ thần bí khó lường.
Đi ra rất xa, không khí khẩn trương mới có phần giảm bót, Lý Hắc Thủy nhỏ giọng hỏi:
- Tiền bối! Bọn họ là ai?
- người chết đã lâu năm!
Lão Phong Tử chỉ nói năm chữ như vậy.
"Cường giả vô thượng chết đi nhiều năm? Nhưng, rõ ràng cảm giác được ánh mắt lạnh như băng." Mấy người đều cảm giác thực quỷ dị và khó hiểu.
- Bé như thế nào cảm thấy bọn họ là còn sống, ánh mắt lạnh như băng đều dừng ở trên người chúng ta.
Cô bé có phần khiếp đảm, nhỏ giọng nói.
- Đúng vậy! Ta cũng có loại cảm giác này!
Lý Hắc Thủy cũng không hiểu, không kìm nổi quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Trong phút chốc, hắn như rơi xuống hầm băng, cơ thể gần như không thể nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, không có một chút huyết sắc, nói không ra lời, giống như là con kiến bị cự long nhìn xuống.