Già Thiên

Chương 467: Mảnh nhỏ đại đạo trong Thánh quả



Vực sâu Thái Cổ này đã tồn tại rất lâu rồi, rốt cuộc nó chứa bí mật gì? Không ai biết được điều này, còn truyền thuyết về nó thì nhiều vô kể.

Rốt cuộc thì Hoang ở dưới vực sâu là cái gì? Nó là một sinh vật, hay là một loại lực lượng, không ai có thể nói rõ ràng, có lẽ chỉ có Đại Đế cổ thì mới biết được.

Nó là một vùng tối đen, như vực sâu không đáy, giống như có thể cắn nuốt tâm thần con người.

ngù Sắc Tế Đàn lẳng lặng treo ở phía dưới, không chút nhúc nhích, không biết lực lượng nào có thể làm được điều này, giống như từ xưa tới nay nó đều chưa từng di động chút nào.

Nó cũng không trọn vẹn, không còn đầy đủ nữa, phủ đầy vết thương sau bao nhiêu năm tháng dài dàng dặc, bề mật sáng bóng đã phủ đầy bụi, rất bình thản và chân thực lặng yên tại đó.

Trong lòng Diệp Phàm không thể bình tĩnh nổi, Thái Sơn, Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, cấm địa Thái Cổ... tiếp theo là cái gì, là Tử Vi cổ Đế Tinh sao? Đây là một con đường không thể biết trước được gì.

Diệp Phàm rất muốn thả người nhảy xuống tòa Ngũ Sắc Tế Đàn này, nó có thể nổi với Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, có lẽ sẽ là đường về nhà, hắn rất hy vọng có thể nghịch chuyển, bước lại trên con đường trở về quê hương.

Ánh nắng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời, khí tức Hoang lại càng trở nên đậm đặc hơn. như một ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào, thân thể Diệp Phàm lập tức bị nó mãnh liệt xâm nhập.

Hắn nhanh chóng lùi lại sinh mệnh tuyền trì để tẩm bổ, sau đó dùng ngọc Tịnh Bình đổ đầy Thần Thủy, bước đi như bay, chạy về phía Thanh Đồng Quan ở Thánh sơn.

Lựa chọn của Diệp Phàm thật chính xác, sau khi sắc trời ảm đạm xuống, vực sâu Thái Cổ này lại càng đáng sợ hơn, dường như có tuyệt thế hung thần xuất thế, dao động khủng bố lan tỏa mênh mông, cả trời đất dường như cũng phải run rẩy.

Khí tức của Hoang trào ra, bao phủ khắp chín tòa Thánh sơn. sau đó còn hướng về phía những nơi xa của cấm địa, giống như ngày tận thế đang đến, không có chút tiếng động nào, chỉ có áp lực vô cùng vô tận đang phủ xuống.

Diệp Phàm trốn bên trong Thanh Đồng Quan, lẳng lặng quan sát, trong lòng hắn đang vô cùng rung động, rốt cuộc thì dưới vực sâu có thứ gì, hoặc là có lực lượng nào đang tồn tại?

- Có lẽ chỉ có Đại Đế cổ sống lại thì mới có thể kháng cự được nó, hay là đây chính là khí tức của Đại Đế phát ra?

Trong đầu hắn xoay chuyển vô số ý nghĩ, cuối cùng vẫn không thể đưa ra phán đoán chính xác được.

Hắn ngâm hạt giống Kỳ Lân và hòn đá nhỏ bảy màu vào trong Ngọc Tịnh Bình, dùng Thần Tuyền để bồi dưỡng chúng, sau đó, hắn lấy mấy khối cổ ngọc của Vô Thùy Đại Đế ra, ghép lại một chỗ.

Bốn khối đế ngọc ghép lại thành một khối, hình thành một nửa bức bản đồ, chín long mạch bảo vệ xung quanh Tử Sơn xuất hiện, khiến hắn suy nghĩ cả nửa ngày, vẫn không biết tới ngày nào thì mới vào được.

Cuối cùng, Diệp Phàm mở cái tiểu đỉnh bằng bạch ngọc ra, lấy ra một trái cây màu phấn hồng, nó như được khắc bằng phấn ngọc vậy, tuy nhiên chỉ lớn bằng nắm tay, giống như một con búp bê bằng phấn, trông rất sinh động.

Hương thơm của nó thấm vào trong lục phủ ngũ tạng, tiến vào mỗi tấc huyết nhục của hắn, mùi hương thơm ngào ngạt. khó có thể kháng cự lại hấp dẫn của nó được, trong trái cây trong suốt này ẩn chứa sinh cơ vô cùng vô tận.

- Trong một vùng tinh không khác, thần thoại truyền thuyết về thời thượng cổ có nhắc tới một loại Nhân Sâm Quả, chẳng lẽ chính là Bất Tử Thần Dược này sao, có lẽ cũng không khác nhau lắm.

Diệp Phàm cắn một miếng, trong miệng đầy hương thơm, cả người được quầng sáng bao phủ, hắn cảm giác như đang phi thăng, cả người tràn ngập sương mù.

Hắn cũng không ăn hết, mà chỉ ăn một miếng, sau đó ngồi xuống luyện hóa, tranh thủ phát huy hết tác dụng của dược lực, hắn muốn tiếp tục ở lại đây mấy tháng, không có ý định rời đi.

chỉ trong nháy mắt, thân thể hắn như đang bốc cháy vậy, thân thể khô héo lập tức sáng rực lên, bị ánh sáng nóng chảy này bao phủ.

- Đây là...!

Diệp Phàm vô cùng kinh hãi, vết thương đại đạo đã được làm dịu, tuy chưa có dấu hiệu khép lại, nhưng vẫn khiến hắn cảm giác thật thoải mái.

- Là mảnh nhỏ của pháp tắc thiên địa!

Trong đôi mắt hắn bắn ra hai luồng sáng, toàn thân lại càng rực rỡ thêm, trong Thánh quả này có lực lượng quy tắc trật tự nào đó, chi khi nào đạt tới Tứ Cực Bí Cảnh thì mới cảm nhận được.

Chính nhờ loại lực lượng này tồn tại thì vết thượng đại đạo của hắn mới sinh ra một chút sức sống, đây là một dấu hiệu rất khả quan, nếu ăn thêm một vài Thánh quả nữa, nhất định sẽ được cải thiện rõ ràng hơn.

- Bất Tử Thần Dược không hổ là thánh vật, vậy mà lại ẩn chứa mảnh nhỏ pháp tắc thiên địa...!

Diệp Phàm biết đây là dược phẩm tốt nhất để chữa trị vết thương đại đạo.

Trong đêm khuya thanh vắng, hắn ngồi im không nhúc nhích, từng bước luyện hóa trái cây này.

Oanh!

Đột nhiên, vào lúc sau nửa đêm, Diệp Phàm bị một âm thanh vang dội làm bừng tỉnh, cả vùng trời đất tại đây như là bị đảo ngược lại vậy, chín tòa Thánh sơn cùng đang dao động mạnh.

Leng keng...!

Âm thanh xiềng xích vang lên chói tai, giống như ma âm đến từ Địa ngục, cuồn cuộn mãnh liệt, vang động khắp trời cao.

Dây xích sắt thật đáng sợ, âm thanh như của thần chết, vang vọng khắp nơi, rét lạnh đến tận xương tủy, như một tuyệt thế hung nhân đang thoát ra khỏi nhà giam Địa ngục.

Diệp Phàm kinh hãi, dựng tóc gáy, hắn cảm nhận được một cỗ sát khí tuyệt thế, nếu không phải là đang ở trong Thanh Đồng Quan, rất có thể hắn đã bị xé thành mảnh nhỏ rồi.

Hắn đứng bên cạnh Thanh Đồng Quan, ngừa mật nhìn lên trên Thánh sơn. trên lưng lập tức toát mồ hôi lạnh, giống như lọt vào hầm băng.

Ma vân vô cùng vô tận. cuồn cuộn lao ra từ trong vực sâu, như sóng nước cuộn trào, mơ hồ có thể thấy được mấy cái xích sắt khổng lồ, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nối với nhau hướng lên tận trời.

Một tồn tại đáng sợ nào đó đang bị xích xuống đất, đang kịch liệt giãy giụa ở phía chân trời, cả vùng đất này dường như sắp nứt ra, đồng thời còn có từng đợt gầm nhẹ truyền ra, vang vọng trong lòng người, như một ngọn núi lớn đang đè xuống.

- Đó là cái gì vậy?

Diệp Phàm thì thào tự hỏi, năm đó bọn họ đến thế giới này, trong đêm rời khỏi cấm địa Thái Cổ thì cũng đã từng nhìn thấy dị tượng khủng bố này một lần.

Trên thế gian có người bảo đó là Hoang Nô, là một thế hệ nhân vật chưa bị thuần phục, cũng có người bảo rằng đó chính là phân thân do Hoang tự mình tạo ra, khó có thể nói chính xác được.

Diệp Phàm lui về sâu bên trong Thanh Đồng Quan, tĩnh tâm ngưng thần tiếp tục luyện hóa Thánh quả, những thứ bên ngoài căn bản không thể làm lay động tâm thần hắn. hắn quên đi tất cả, không còn bị âm thanh này quấy nhiễu nữa.

Tốn mất ba ngày, Diệp Phàm mới luyện hóa xong một Nhân Sâm Quả, khiến nó phát huy tối đa dược hiệu, tất cả tinh khí trong đó đều bị hắn hấp thu.

Trong vết thương đại đạo, sức sống đã này sinh, có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, huyết khí của hắn tăng lên rất nhiều, cơ thể cùng khôi phục lại sức sổng.

- Quả nhiên, vết thương đại đạo thì cần pháp tắc đến chữa trị, chỉ mỗi sinh mệnh tinh khí là không đủ.

Diệp Phàm thì thào tự nói.

Sau đó, hắn lại tốn thêm ba ngày nữa để luyện hóa hấp thu một Nhân Sâm Quả thứ hai, sinh mệnh Nguyên khí lập tức tràn đầy, huyết khí màu vàng lượn lờ khắp thân thể.

Nhưng Diệp Phàm lại nhíu mày, lập lại việc hấp thu mảnh nhỏ pháp tắc đại đạo cũng không còn nhiều tác dụng nữa.

- Có thần hiệu giống như Thánh quả, thật sự giống như trong truyền thuyết vậy sao?

Trong cấm địa thực ra chỉ có một gốc thần dược, chín loại thần quả đều là do nó sinh ra, không được coi là Bất Tử Dược chân chính, tuy nhiên nếu có thể gom chín loại quả này lại một chỗ, thì có thể so được với thứ này.

Một gổc cây chính kia tuy không sinh thành chín gốc thần dược, nhưng lại có chín cái thần căn biến dị, nếu hợp nhất dược hiệu lại, thì cũng có thể thay thế hai, ba gốc Bất Tử Dược.

Đương nhiên, làm như vậy thì cũng có tai hại rất lớn. Bất Tử Thần Dược luôn luôn chỉ có một mà thôi, sau khi phân chia ra thì đã mất đi linh tính, không bao giờ có thể phi thiên độn địa nữa, pháp tắc thiên địa ẩn chứa trong đó cũng không đầy đủ và trọn vẹn.

chỉ có một lần nữa hợp nhất chúng lại, mới có thể chân chính có tác dụng giống như Bất Tử Thần Dược trưởng thành.

Thánh quả thứ ba bị Diệp Phàm thu lại, hắn không hề ăn nó, mà chuẩn bị đi lấy các loại Thánh quả khác, dùng để chữa trị vết thương đại đạo.

- Nhờ đâu gặp phải Hoang Nô thì phải làm sao bây giờ?

Đây là vấn đề Diệp Phàm lo lắng nhất, không có khả năng lần nào cùng thoát hiểm được cả, nói không chừng ngay lần tiếp theo này sẽ bị đánh sục, thần hình câu diệt cũng nên.

hắn đi vào sâu bên trong Thanh Đồng Quan, dùng tay ôm lấy cái quan tài nhỏ, ra sức nhấc lên, nhưng nó lại không nhúc nhích chút nào, trong lòng hắn vô cùng tò mò, rất muốn mở nó ra, nhưng căn bản không thể di chuyển nó được.

- Muốn vác cái quan tài này lên thật là không thực tế chút nào, xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân đánh cuộc tính mạng mà thôi.

Diệp Phàm thở dài, dốc Thần Tuyền bên trong ngọc Tịnh Bình vào miệng.

Sau đó, hắn lấy hạt giống Kỳ Lân thần dược và hòn đá nhỏ bảy màu ra, lao lên đỉnh Thánh sơn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Vào ban ngày, cả chín tòa Thánh sơn đều vô cùng yên lặng, khí tức của Hoang tuy vẫn rất đậm đặc, nhưng kém xa vào ban đêm. Diệp Phàm không ngừng uống Thần Tuyền, hấp thu tinh khí trong hạt giống thần dược và hòn đá nhỏ bảy màu, nên vẫn chưa già đi bao nhiêu.

Hắn leo lên một ngọn Thánh sơn chưa từng lên bao giờ, từ xa đã nhìn thấy một vùng trong suốt sáng dịu, có mùi thơm ngào ngạt bay tới. Diệp Phàm nhanh chóng đi tới gần, nhảy vào trong sinh mệnh tuyền trì, đầu tiên là uống một trận, sau đó mới nhìn chăm chú vào Thánh quả.

ở đây có bảy gốc cây nhỏ, toàn thân trắng nõn, ngay cả lá cũng như vậy, trong suốt sáng bóng, mỗi một gốc đều có một quả tròn như trăng rằm, màu sắc hơi khác với thân cây, nó có màu sáng bạc, như một vầng trăng lơ lửng trên cây.

Diệp Phàm lấy ra ngọc đỉnh, ngắt toàn bộ bảy Ngân Nguyệt Thần Quả này lại, cẩn thận đậy kín, sau đó lại đi về phía một ngọn Thánh sơn khác, Hoang Nô vẫn chưa thấy xuất hiện, đây chính là cơ hội tuyệt hảo, hắn muốn một lần ngắt lấy tất cả thần dược trên chín ngọn Thánh sơn này.

Trên một ngọn Thánh sơn. có năm gốc cây nhỏ như ngọc bích đang lay động, tràn ngập đầy màu sắc, mỗi một cây đều có một quả hình trái tim, đỏ như máu, xinh đẹp, ướt át, giống như được tỉ mỉ mài từ hồng ngọc mà thành, mùi hương tỏa ra, thấm tận ruột san.

Khi những cây nhỏ này lay động thì quả hình trái tim màu đỏ này cũng mng động theo, giống như năm trái tim thực sự đang đập, tràn ngập sinh cơ và lực lượng mạnh mẽ.

Diệp Phàm nhanh chóng hái chúng xuống, chuẩn bị đi tới một ngọn Thánh sơn tiếp theo, ngay khi hắn liếc về phía vực sâu thì đột nhiên sắc mật đại biến, Thiên Tuyền Thánh nữ như Lăng Ba tiên tử đang bay lên trên.

Diệp Phàm xoay người bỏ chạy, lúc này sinh mệnh lực của hắn còn tràn đầy, tốc độ cực nhanh, huyết khí màu vàng lượn lờ bên ngoài cơ thể, như một luồng thần hỏa màu vàng đang hừng hực cháy.

Nhưng Thiên Tuyền Thánh nữ còn nhanh hơn, nàng lăng không bước qua, nháy mắt đã tới gần hắn. chậm rãi hạ xuống, tà áo tắng phấp phới, phong thái tuyệt thế, như một thần nữ từ trên trời hạ xuống.

Nàng cũng không ra tay, chi nhìn thẳng vào hai chân Diệp Phàm, suy nghĩ gì đó đến xuất thần, trong đôi mắt có từng luồng sáng đang lưu chuyển.

Diệp Phàm tâm tư mẫn tuệ, nháy mắt đã nghĩ tới một khả năng, liền thúc giục tới mức cực hạn bộ pháp của lão Phong Tử, nhanh chóng lao về phía quan tài cổ.

Quả nhiên đúng như hắn đã dự tính, Thiên Tuyền Thánh nữ tóc đen bay múa, lăng không mà bay đi, chi nhìn thẳng vào hai chân hắn mà không có ý định ra tay, một mực quan sát bộ pháp kỳ dị này.

-o0o-

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.