Già Thiên

Chương 466: Gặp lại Ngũ Sắc Tế Đàn



Trên Thánh sơn có cây cối rậm rạp, ngổn ngang những hòn đá hỉnh thù kỳ dị, trông rất đẹp đẽ, nhưng Diệp Phàm không chút để tâm nào đến những thứ này, sống chết trước mắt, chỉ có đi lên Thánh sơn mới là đường sống duy nhất của hắn.

Càng lên gần đỉnh núi thì khí tức của Hoang lại càng mãnh liệt, xuyên thẳng tới tận xương cốt người ta, ngay cả ánh sáng bảy màu cũng không ngăn được, hòn đá nhỏ này nhanh chóng ảm đạm xuống.

Còn hạt giống Kỳ Lân thần dược thì đã héo rũ, sắp cạn kiệt rồi, sinh cơ của chúng đều bị Diệp Phàm hút đi, nhằm kéo dài sinh mệnh chi Nguyên đang sắp sửa cạn kiệt của hắn.

Rốt cuộc Diệp Phàm cùng lên đến đỉnh núi.

Đây là khu trung tâm nhất của cấm địa Sinh Mệnh, là nơi mà chín tòa Thánh sơn nối tiếp với nhau, bao quanh một vực sâu to lớn. tối om, khó có thể nhìn thấy đáy.

Khi nhìn xuống, người ta liền cảm thấy dựng tóc gáy, dường như nó có thể nuốt cả linh hồn con người vào trong đó vậy.

Tòa Thánh sơn mà hắn đi lên có một khí thế nguy nga hùng vĩ, nhưng lại tràn ngập trong tĩnh lặng. im ắng chết chóc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Vực sâu vô cùng vô tận này dường như nối được với cả Cửu U Địa Ngục, khiến cho người ta tràn ngập cảm giác sợ hãi. Lúc này hòn đá nhỏ đã hoàn toàn ảm đạm, không còn chút ánh sáng nào phát ra nữa.

Hạt giống Kỳ Lân thì đang kêu gào thảm thiết, nó không chịu nổi Diệp Phàm không ngừng hấp thu nữa rồi, sinh mệnh của nó đã sắp tới điểm cuối, gần như khô héo quắt lại rồi.

răng rắc!

dường như Diệp Phàm nghe được một tiếng vỡ truyền từ trong cơ thể mình, căn nguyên sinh mệnh của hắn vừa mới gắn lại, hiện giờ gần như bị xé rách ra, toàn thân hắn như kiệt sức vậy, ngay cả mắt cùng sắp không mở ra được nữa rồi.

vết thương đại đạo chuyển biến xấu tới mức tột cùng rồi, cái chết đã đến ngay trước mắt, không còn biện pháp gì nữa.

Lúc này mà không có sinh mệnh tinh khí để hấp thu thì có cường đại như Thánh thể cũng sắp bị hóa thành tro bụi, vĩnh viễn biến mất trên thế gian.

Phốc!

Diệp Phàm cắn răng, phun ra một ngụm tinh huyết màu vàng, đốt cháy nó thành một luồng sáng màu vàng, bao phủ toàn thân hắn, ngăn cản lực lượng của Hoang xâm nhập. Hắn lảo đảo phóng về phía trước, nơi này đã rất gần sinh mệnh tuyền trì rồi, ngay ở phía trước mà thôi.

Đột nhiên, trong đôi mắt Diệp Phàm hiện ra vẻ tuyệt vọng, ngay bên cạnh tuyền trì này có một bóng người lạnh lùng đang đứng, mái tóc trắng như tuyết, phong thái oai hùng hoành tráng, chính là người trung niên đã đuổi hắn khi nãy.

Hoang Nô, cao thủ một thời năm xưa, đang chắn trước mặt, làm sao có thể vượt qua?

- Hoang Nô không tầm thường chút nào, tại sao ta lúc nào cùng gặp phải nó cơ chứ?

Hắn ngừa mật lên trời thở dài, đây là một kết quả hắn không hy vọng thấy chút nào.

Thiên âm từ quan tài cổ vừa mới vang lên, tại sao bọn chúng lại không trở lại vực sâu? Diệp Phàm vẫn không cho rằng mình đoán sai, nhất định là đã xảy ra điều bất ngờ nào đó.

Diệp Phàm lo lắng không thôi, nhưng cũng không muốn ngồi im chờ chết, liền lấy ra tất cả những gì mang theo, đánh thẳng ra ngoài, nào là Đạo Kinh màu vàng, Nguyên Thiên Thư màu bạc, thậm chí hắn còn muốn xé rách Luân Hải, lôi miếng đồng xanh thần bí đó ra.

Ông!

nam nhân tóc bạc từng bước đi về phía trước, phiến thiên địa này dường như cùng sụp đổ theo từng bước chân của hắn, đây là khí thế của một thế hệ cao thủ, mỗi một cái giơ tay nhấc chân, thì đều có thể khiến cả bầu trời phải mng chuyển.

Làn da Diệp Phàm nhanh chóng nứt ra, giống như một món đồ bằng sứ, sắp sửa vỡ tan thành bột mịn.

Nhân vật vô thượng khiến cả trời đất cũng phải kinh hãi này, cho dù đã qua nhiều năm. nhưng vẫn còn bễ nghễ thiên hạ, thần uy khó lường.

nam nhân tóc trắng như một vị chủ nhân của cả thiên hạ, có khí thế nuốt trọn cả sông núi, một phong thái bát hoang lục hợp, duy ngã độc tôn.

"Xong thật rồi!"

Tuy Diệp Phàm có Thánh thể tiểu thành, nhưng vẫn không chịu nổi, cơ thể như vỡ ra từng khúc, xương cốt tràn đầy vết nứt.

Đinh!

Một âm thanh giòn tan vang ra, nam nhân tóc bạc cầm lấy ba khối cổ ngọc, trong đôi mắt trống rỗng bỗng hiện lên một tia sáng, hắn dừng lại, không bước thêm chút nào nữa.

Diệp Phàm ném ba khối cổ ngọc của Vô Thủy Đại Đế ra, bị nam nhân tóc bạc này bắt được vào tay, hắn nhìn chằm chằm vào chúng, dường như đang nghĩ gì đó đến xuất thần.

Tay của Diệp Phàm đã đật lên Luân Hải, chuẩn bị tự hủy Khổ Hải, lôi miếng đồng xanh ra, không ngờ đối phương lại dừng lại.

Đinh!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, trong tay nam nhân tóc bạc hiện ra thêm một khối cổ ngọc nữa, rõ ràng có thể hợp lại với ba miếng cổ ngọc kia, hắn ngơ ngác, sừng sờ nhìn chúng.

Trong lòng Diệp Phàm nhảy lên, kia chính là một khối cổ ngọc mà Vô Thủy Đại Đế lưu lại, tổng cộng có chín khối, không ngờ nam nhân tóc bạc này lại giữ một khối.

nam nhân tóc bạc ném cả bốn khối ngọc này lên mật đất, đôi mắt lại trở nên trống rỗng như trước, hắn nhìn thoáng qua Diệp Phàm, sau đó không quay đầu mà nhảy luôn xuống vực sâu.

Kết quả này nằm ngoài dự đoán của Diệp Phàm, nhưng hắn cũng không có thời gian mà nghĩ nhiều, rốt cuộc cũng không chống đỡ được, hắn lộn người, lao thẳng xuống sinh mệnh tuyền trì phía trước mặt.

cũng không biết qua bao lâu, Diệp Phàm tỉnh lại, cả người đang ngâm trong sinh mệnh tuyền trì, vô cùng thoải mái, rốt cuộc thì lực lượng của Hoang cũng bị chặn lại.

Mùi hương dìu dịu lượn lờ quanh thân, trong tuyền trì vô cùng trong suốt, hắn ra sức uống lấy Thần Tuyền, muốn làm dịu sinh mệnh gần như cạn kiệt của bản thân.

Sức lực của hắn chậm rãi khôi phục lại, rốt cuộc thoát khỏi vòng tay Tử thần, có hy vọng sống sót.

Tại một nơi chôn vùi biết bao thế hệ cao thủ này, lại có một sinh mệnh tuyền trì như vậy, mơ hồ có chút phù hợp với thiên ý đại đạo, trong nơi tận cùng của sự chết chóc, vẫn còn lưu lại một đường sống, cho người ta một tia hy vọng để cố gắng.

Xung quanh tuyền trì có mười ba gốc cây nhỏ xanh biếc, ánh sáng màu xanh lóe ra, như được khắc từ ngọc mà thành, tuy nhiên chủng chỉ cao nửa thước, phiến lá to bằng bàn tay người, như một tên lùn đang xòe ra rất nhiều cánh tay.

Tuy nhiên, trên cây lại không có quả, từ khi bị Diệp Phàm và Bàng Bác hái đi lần trước, tới tận giờ chúng vẫn chưa đơm hoa kết trái được.

Sờ dĩ hắn chọn leo lên ngọn Thánh sơn này chủ yếu là do quan tài cổ do chín con rồng kéo đi đang ở giữa sườn núi, để phòng ngừa rủi ro, tốt nhất là không nên đi quá xa nó.

Diệp Phàm cảm giác được sinh mệnh lực nhiều đến mức lạ thường, như nước triều dâng cao, dâng lên hạ xuống bên cạnh hắn, khiến hắn thấy nghi hoặc khó hiểu.

Cúi đầu xuống nhìn, thì ra là hòn đá nhỏ bảy màu đang ra sức hấp thu Thần Tuyền, một lần nữa khôi phục vẻ sáng bóng trong suốt.

Còn hạt giống Kỳ Lân thần dược thì dường như đang sống lại, phun ra nuốt vào, hấp thu Thần Tuyền, vốn nó đang khô quắt, hiện tại bắt đầu nở ra, lớn lên.

Diệp Phàm thầm kinh ngạc, trách sao khi ở Bắc Vực, cắt ra được thần dược hình người không hoàn chỉnh, rất nhiều người đều nói rằng chỉ có Thần Tuyền thì mới khiến nó sống lại được.

Hắn nằm không nhúc nhích trong sinh mệnh tuyền trì, cẩn thận cảm nhận vùng đất này, ở đây khác với bên ngoài, có lực lượng pháp tắc đại đạo không giống ở ngoài.

- Phông đoán của Kliương Thần Vương đã trở thành sự thật!

Đây là một vùng đất Thái Cổ đã trải qua biết bao năm tháng, có dấu vết từ trước thời hoang cổ, quy tắc thiên địa còn chưa thay đổi, tất cả đều khác với thế giới hiện tại bên ngoài.

- Nếu ta có thể tiếp tục tu luyện ở đây, nhất định có thể chữa trị được vết thương đại đạo.

Trong lòng Diệp Phàm nổi sóng.

Nếu hắn có thể ở lại phiến thiên địa này, tu luyện tới cảnh giới Thánh thể đại thành thì cho dù là quy tắc thiên địa có thay đổi thì hắn cũng đều có thể nghịch thiên mà đi.

Diệp Phàm nằm trong sinh mệnh tuyền trì, thọ nguyên vốn khô cạn khôi phục từng chút một, nhưng hắn vẫn thấy chậm, muốn nhanh chóng đưa cơ thể mạnh mẽ trở lại.

Do đây là cấm địa Thái Cổ, có lẽ dưới vực sâu kia có cái gì đó khủng bố đang tồn tại, hắn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.

Cuối cùng, hắn lựa chọn hấp thu tinh khí của hạt giống Kỳ Lân thần dược và hòn đá nhỏ bảy màu, lại để cho chúng tiếp tục hút lấy sinh mệnh Thần Tuyền.

Rất nhiều thần dược cổ đều chỉ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt. liền có thể cả đời bất tử, không thứ gì trên thế gian này có thể nhanh chóng hấp thu lực lượng bất tử này hơn chúng.

Lúc này bên cạnh Thần Tuyền, hạt giống Kỳ Lân như cá gặp nước, không ngừng chuyển hóa lực lượng bất tử cuồn cuộn này thành sinh mệnh bản thân nó.

cũng không biết qua bao lâu, cơ thể Diệp Phàm rốt cuộc cũng khỏe lại một chút, có thể đứng dậy được, huyết khí màu vàng bắt đầu lưu chuyển.

vết thương đại đạo tuy vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt, nhưng Thánh thể bất diệt lại đang chậm rãi hồi phục, trong thời gian ngắn thì ngọn lửa sinh mệnh sẽ không bị tắt đi.

Hắn cần Bất Tử Thần Dược, trên chín ngọn Thánh sơn có chín cái thần căn, khi xưa hắn đã ngắt lấy hai loại Thánh quả rồi, hắn liền dõi mắt nhìn về phía xa.

Sau khi nghỉ ngơi đủ, Diệp Phàm tay cầm hạt giống Kỳ Lân thần dược và hòn đá nhỏ bảy màu, chạy như bay, nhanh chóng chạy quanh Thánh sơn Thần Nguyên.

Vừa tới gần Thánh sơn phía trước, hắn liền ngửi được một mùi hương thấm mắt một gan, khiến hắn như say, muốn nằm xuống chân núi này.

ngọn Thánh sơn này có khí thế nguy nga hùng vĩ, như nơi mà khi xưa Thiên Đình xây dựng, có rất nhiều kỳ hoa dị thảo đang mọc tại đây, sinh cơ bừng bừng tỏa ra.

Trên trung tâm đỉnh núi có một khu vực bằng phẳng, có một tuyền trì rộng gần hai thước vuông, nước chảy ồ ồ, bắn ra nhiều giọt nước lấp lánh, như là thần dịch hội tụ lại.

Bên cạnh tuyền trì có ba gốc cây nhỏ, cao tầm nửa thước, đỏ như lửa, lấp lánh trong suốt, như được khắc từ Hồng Mã Nào mà thành, như ba tên lùn đứng cùng nhau, cành cây thì giống như cánh tay, rễ cây chồi lên cả mặt đất, trông như hai cái chân vậy, vô cùng kỳ lạ.

Tuy nó thấp bé, nhưng lại vô cùng cứng cáp, tràn ngập khí tức năm tháng, khiến cho người ta có cảm giác tang thương.

Mùi hương nồng nặc tỏa ra, trên đỉnh ba gốc cây này đều có một trái cây màu hồng nhạt, như được mài từ mỹ ngọc mà thành, sáng dịu, khác rất lớn so với màu của thân cây.

Diệp Phàm trợn mắt há mồm, ba trái cây này đều có hình đứa trẻ con, lớn bằng nắm tay người, vô cùng đặc biệt.

- Là Nhân Sâm Quả sao?

Ba gốc cây không chút nhúc nhích, trong khi đó ba trái cây này lại lắc lư, dường như đang muốn giãy giụa thoát ra vậy, vô cùng kỳ lạ.

Diệp Phàm không dám chậm trễ, liền nhảy vào trong sinh mệnh tuyền trì, khôi phục lại sức lực, sau đó lần lượt ngắt chúng xuống, bỏ vào trong hộp ngọc, chỉ riêng khí tức của chúng đã khiến hắn vô cùng say mê rồi.

Rì rào!

Gốc thần thụ đỏ như lửa rung động, từng chiếc lá đều phát ra âm thanh rì rào, như là đang tấu một khúc nhạc, khiến cho Diệp Phàm rất ngạc nhiên.

Lúc này mật trời đã ngả về hướng tây, Diệp Phàm cảm giác được vực sâu đang dần trở nên khủng bố hơn. hắn không dám trì hoàn thời gian nữa, quyết định quay về Thanh Đồng Quan trong buổi chiều.

Trước khi đi, hắn không kìm nổi, bước tới mép vách đá, vận Oán Thiên thần nhãn nhìn xuống vực sâu.

- Đó là... Ngũ Sắc Tế Đàn!

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, dưới vực sâu vô tận này, hắn đã thấy được một tế đàn vỡ nát đang lơ lửng giữa không trung, vô cùng cổ kính và thần bí.

thần nhãn của hắn đã luyện thành, nhưng lại không có khả năng nhìn tới đáy vực sâu. nhưng tòa tế đàn này cũng không phải là tận dưới đáy vực, mà lại lơ lửng giữa lưng chừng vực sâu, giống như đúc cái tế đàn mà hắn đã từng thấy trên đỉnh Thái Sơn.

- Thì ra là thế...!

Rốt cuộc hắn cũng biết được tại sao chín con rồng kéo quan tài lại hạ xuống đây.

- Chín con rồng kéo quan tài không biết bắt đầu từ đâu, không biết cuối cũng là nơi nào, tinh vực mờ mịt, một vùng tinh không khác, còn có nơi này nữa, tất cả đều chỉ là những trạm dừng chân của nó mà thôi, không biết con đường phía trước là nơi nào...!

Diệp Phàm thì thào tự nói.

-o0o-

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.