Bùi Y Y vào được học viện múa, từ trên xuống dưới nhà họ Bùi đều vui mừng.
Tìm được một ngày lành nắng ấm, Chu Thu Vũ đặc biệt đi viếng tổ tiên nhà họ Bùi.
Tất nhiên việc kể cho tổ tông nghe chuyện Bùi Y Y vào học viện múa là chuyện thứ hai. Điều thật sự khiến cho tổ tông phấn chấn là việc Bùi Thông thi đậu đại học Bắc Kinh, Bùi Y Y thi đậu vào học viện múa cũng góp một phần vào việc làm rạng rỡ tổ tông của Bùi Thông.
Từ lúc lục tục nhận được thông báo, mãi cho đến khi hai đứa trẻ đến Bắc Kinh ghi danh, không khí hân hoan trong nhà họ Bùi chưa từng tan biến, nhưng người lớn thì vui vẻ còn Bùi Y Y thì lại không vực dậy nổi tinh thần.
Trong mười tám năm nay, lần đầu tiên cô xa nhà đi học. Mặc dù Bùi Thông cũng ở Bắc Kinh, Thẩm Ý cũng ở Bắc Kinh, Thẩm Ý học ở đại học nhân dân Trung Hoa, nhưng suy cho cùng cũng có một khoảng cách, không thể giống như hồi học trung học là tan học có thể gặp mặt nhau ngay.
Bình thường Bùi Y Y vô lo vô nghĩ, đến trường chưa được mấy ngày đã ủ rũ, buổi tối còn chui vào trong chăn khóc một hồi, cô rất nhớ bố mẹ và Bùi Thông, tất nhiên, nhớ nhất vẫn là Thẩm Ý.
Hoàn cảnh rời nhà của Thẩm Ý so với bọn họ còn tốt hơn, ở Bắc Kinh anh có mấy căn hộ, trực tiếp xin một cái là được ra ngoài học ngoại trú. Lúc Bùi Y Y nước mắt dầm dề gọi điện thoại về nhà kể lể tâm tư thì đã nhắc tới chuyện này đầy miệng.
Nhưng Chu Thu Vũ là người tỉ mỉ, Bùi Y Y nói ra câu này bà đã đoán ngay câu tiếp theo cô muốn nói là gì, mới giây trước còn dịu dàng nói "Mẹ cũng
nhớ con", một giây sau đã lạnh mặt, cảnh cáo cô: "Con mới bao nhiêu tuổi hả Bùi Y Y, con dám làm cái gì mà sống chung khi học đại học, mẹ sẽ đập gãy chân con!"
Bùi Y Y không dám hé răng nữa, ngược lại Bùi Phú Niên ngồi kế bên oán trách: "Bà nói bậy gì vậy, Y Y nào có ý đó, nó chỉ ước ao được trực tiếp dọn về nhà ở như Thẩm Ý, theo tôi nói, chi bằng chúng ta cũng lên Bắc Kinh mua một căn đi..."
"Mua mua mua, dứt khoát mua một cái tên lửa bỏ cha con hai người tống ra ngoài vũ trụ là được." Chu Thu Vũ quở trách Bùi Phú Niên xong lại nói với Bùi Y Y, "Bớt dùng tới nếp nhăn suy nghĩ linh tinh, học tập cho đàng hoàng luyện tập cho nhiều vào. Con ngưỡng mộ Thẩm Ý được sống ở nhà, tại sao không ngưỡng mộ thằng bé từ khi còn ở trường trung học thực nghiệm đã được nắm chắc phần vào đại học nhân dân? Tại sao không ngưỡng mộ người ta sau đó dù không đi thành phố nhưng đến trường trung học số 1 chỉ cần thong dong đã thi đậu? Con rảnh rỗi thì xem xem thằng bé thi vào đại học nhân dân bao nhiêu điểm. Bùi Y Y, để mẹ biết tối con không về ký túc ngủ, mẹ chắc chắn sẽ đánh gãy chân con. Được rồi được rồi, mẹ đi xem tivi, lần sau lại trò chuyện tiếp."
Bùi Y Y không chen vào được một câu nào thì Chu Thu Vũ đã cúp máy, cô mím mím môi cảm thấy phiền muộn, chậm rãi nằm ra giường, ngửi thấy toàn bộ là hương vị mới mẻ.
Chỉ một chuyện chưa quen với hoàn cảnh mới, nhưng không hề cản trở việc Bùi Y Y kết giao bạn mới.
Cô sống trong phòng bốn người, chẳng mất mấy ngày thì đã khoác tay ba cô bạn chung phòng cùng đến căn tin ăn cơm.
Một lớp đại học cũng không ít hơn sĩ số dưới trung học là bao, nhưng lại khó sống chung với các bạn trung học một chút, đặc biệt là cô gái tên Thôi Hàm, cứ thích trêu chọc, cũng may là gàn dở với không chỉ mỗi mình Bùi Y Y.
Hôm nay kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, mấy cô nữ sinh mình hẹn bạn bạn hẹn mình, một nhóm bảy tám người, mọi người hẹn nhau đi ăn lẩu tự phục vụ.
Nhắc tới lẩu, Bùi Y Y cực kỳ thèm muốn, nói: "Ăn riêng lẩu thì mắc quá, tùy tiện ăn đại một chầu cũng hết hai ba trăm, hồi trung học tớ chỉ đi ăn lẩu cay tê với bạn thuở nhỏ thôi."
"Những người khác còn chưa nói chuyện, Thôi Hàm đã "Xùy" trước một tiếng, "Hai ba trăm mà coi là nhiều sao? Cậu sống cũng ki bo quá đi chứ?"
"Tớ thấy cũng không đến nỗi phải nói là ki bo, một phần lẩu cũng bốn năm chục rồi, bây giờ bảo tớ ăn một lần một nồi lẩu hai ba trăm tớ cũng ăn không nổi. Trong khi bây giờ tiền tiêu vặt hàng tháng cũng đã nhiều như vậy, lúc học trung học ít như vậy, tớ sống ở nhà căn bản không cần phải chi tiền." Một bạn nữ khác chen vào.
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.
Đều là những học sinh có hoàn cảnh gia đình không khá giả, một lần ăn lẩu hai ba trăm là không ít đâu, hôm nay bọn họ đi ăn lẩu tự phục vụ, cũng là vì nhìn thấy một người sáu mươi đồng mới đi.
Thôi Hàm không nói chuyện nữa, chỉ trề miệng cùng một dáng vẻ không còn gì để nói.
Chủ đề nói chuyện của con gái vòng qua chuyện ăn uống, đột nhiên chuyển tới nói chuyện về phương diện con trai.
"Đêm đó đi K, các cậu có nhìn thấy Ngô Trạch Hạo của lớp nghệ thuật truyền thông không? Nghe nói đó là hotboy của khoa bọn họ."
Một cô bạn khác ngạc nhiên, "Vừa mới kết thúc kỳ huấn luyện quân sự mà đã chọn ra hotboy rồi?"
"Haiz, mọi người ngày ngày gặp mặt nhau, đẹp xấu liếc nhìn một cái là biết ngay, kỳ huấn luyện quân sự chẳng có mấy ngày đã chọn ra rồi." Trong lúc cô bạn nói chuyện, bất chợt nhớ ra một chuyện, nghiêng đầu hỏi: "Ôi chao, Y Y, trong lớp có cậu với cậu ấy nói chuyện thôi phải không? Sao nào?
Nhìn gần có phải đẹp trai lắm không?"
Bùi Y Y bị điểm danh, có chút mờ mịt, ngẫm nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra, gãi gãi đầu nói: "Không biết nữa, cậu ấy nói thấy tớ quen mắt, hỏi tớ có phải học trường trung học Hán ngữ thành phố Đường không, tớ bảo không phải."
Vừa dứt lời, mấy người đã ồ lên, "Y Y, là cậu được bắt chuyện hả? Trời ơi, hâm mộ quá, cậu ấy có hỏi wechat cậu không?"
"Không có, như thế gọi là bắt chuyện à? Bây giờ ai cũng xài chiêu cũ này hả, nói không chừng người ta thật sự cảm thấy Y Y giống bạn học cũ. Tầm mắt của mấy người đẹp trai rất cao, khoa cổ điển chúng ta có nhiều người đẹp vậy, cậu ấy muốn bắt chuyện cũng nên bắt chuyện với hot girl khoa phải không?" Thôi Hàm sửa lại.
Bọn họ bàn luận, Bùi Y Y cơ bản là không bắt kịp, cô bận trả lời tin nhắn wechat, Thẩm Ý hỏi cô kết thúc kỳ huấn luyện quân sự chưa.
[Đã xong từ sớm rồi, cuối tuần này được nghỉ, tuần sau bắt đầu lên lớp.] Tin nhắn vừa gửi đi thì đã có người cách đó không xa gọi tới: "Bùi Y Y."
Nghe thấy giọng nói, không chỉ có Bùi Y Y nhìn, cả nhóm người đều ngoái đầu lại, nhìn thấy một nam sinh mặc áo sơ mi trắng tay đeo đồng hồ, khi vừa chạy về bên này vừa cười, lao nhao còn to tiếng hơn cả khi nãy bàn về Ngô Trạch Hạo, "Wow~ Siêu đẹp trai!!"
Mấy cô gái còn chưa phản ứng lại tiếng cảm thán, Bùi Y Y đã bay tới ôm chầm nam sinh đẹp trai. Cô ôm anh chàng đẹp trai, không biết thừa dịp quý trọng mà còn oán trách, "Anh trai em với Thẩm Lộ cũng đã tới thăm em rồi, sao bây giờ anh mới đến? Thẩm Ý, có phải anh có người thứ ba rồi không?"
A~
Các cô gái hiểu ra, thì ra hai người là một cặp.
Thẩm Ý nhỏ giọng nói gì đó với Bùi Y Y, Bùi Y Y gật đầu, lại chạy về nói với mọi người: "Xin lỗi nha, bạn trai đến tìm tớ, lần sau tớ cùng các cậu ăn lẩu."
Mấy cô gái vẫy tay mờ ám: "Mau đi nhanh đi, đừng để anh đẹp trai chờ."
Bùi Y Y gật đầu, lúc chạy đi mới nhận ra anh lái xe đến. Snh mở cửa bên ghế phụ, che đầu cho Bùi Y Y, chờ cô ngồi vào trong xong thì tự mình mới lên xe sau.
Bùi Y Y nằm sấp trên cửa xe chào tạm biệt mọi người, xe nhanh chóng hòa nhập vào dòng xe trên đường.
Một người quá ganh tỵ lại thở dài: "Siêu đẹp trai, còn lái BMW, Bùi Y Y đúng là may mắn một đời mà."
"Đừng nói bạn trai của cậu ấy là phú nhị đại gì đó nha? Tối nay cậu ấy về tớ phải hỏi mới được."
"BMW series ba, lại còn là dòng cũ thì cũng chỉ hai mươi mấy vạn, đã gọi là giàu rồi à?" Thôi Hàm trề miệng, "Đẹp trai thì đào hoa, đại học có người đẹp từ năm châu bốn bể đến, nhìn còn chưa nhìn hết, tớ thấy chưa học hết học kỳ này thì Bùi Y Y đã bị bạn trai đá rồi."
Cô ta phân tích rõ ràng mạch lạc, những người khác nhìn cô ta bằng ánh mắt kì quái, đổi chủ đề, bảo là đói bụng rồi, trực tiếp đi thôi.