Bùi Y Y còn chưa thoát ra khỏi tình tiết quấy rối tình dục quay về hiện thực, đã bị Thẩm Ý dắt tay ra khỏi wc nữ. Cô nghĩ Thẩm Ý chọc ghẹo mình, dù gì khi nãy anh cũng mò vào trong quần áo cô, bản thân anh kiểu gì cũng cứng lên rồi, tại sao nói ngừng tay là ngừng ngay thế.
Nhưng mà, tại sao Thẩm Ý lại kéo cô đi một đường về lại phòng bao chứ.
Thật là phiền, đũng quần cô ướt dầm dề, sớm biết anh thật sự không làm, nửa đường cô nên đẩy anh vào wc lại.
Thẩm Ý từ sói háo sắc trở lại làm người, nhưng trong đầu óc Bùi Y Y vẫn nghĩ tới tình tiết quấy rối tình dục.
Đi ra ngoài một chuyến thời gian không dài, nhưng cũng may là Ngô Tư Khải đã kết thúc bài hát của cậu ấy, lúc này đang gần tới bài "Hôm nay em
phải gả cho anh", vài cậu nam sinh hô hào, bảo Bùi Thông và Thẩm Lộ cùng lên hát.
Bùi Thông thấy hơi ngượng, nhưng đã tự mình đứng lên. Thẩm Lộ ngồi kế bên đung đưa ánh mắt mặt đỏ ửng, giọng lí nhí giải thích: "Tớ chưa nghe qua bài hát này..."
Bùi Y Y nhìn thấy cả đám quần chúng ăn dưa kêu la cả ngày trời mà nam nữ chính còn chưa bắt đầu, bèn tiến lên trước giải vây cho Thẩm Lộ: "Chị dâu tớ là học sinh giỏi, bình thường chỉ nghe tiếng Anh, các cậu có hét banh cổ họng thì chị ấy cũng không biết hát đâu."
Một tiếng gọi "Chị dâu" khiến Thẩm Lộ nổi hết da gà, hàng lông mi của cô ấy nhanh chóng run rẩy, khuôn mặt đỏ hồng ngồi ở đằng kia luống cuống.
Gương mặt Bùi Thông mang theo vẻ vui sướng, nhưng cậu khá nhẫn nhịn, chỉ lấy micro nhét vào tay Bùi Y Y, đi qua ngồi kế bên Thẩm Lộ, nhỏ giọng nói: "Y Y ngày thường quen không giữ mồm giữ miệng, cậu đừng trách nó."
Nếu đổi lại là lúc ban đầu, Thẩm Lộ đã sớm đỏ mặt bỏ chạy rồi, nhưng rốt cuộc khoảng thời gian này cùng tiếp xúc với Bùi Thông, cũng thấy dần dần quen thuộc. Tuy rằng vẫn dễ mắc cỡ, nhưng trong lòng cô ấy thật sự thấy rất thích, vì vậy lúc này ngoại trừ đỏ mặt cũng không có biểu hiện gì khác. Đợi Bùi Thông ngồi xuống bên cạnh, cô ấy nhìn cậu với vẻ tự nhiên, lúc này vừa nhìn, tầm mắt hai người giống như cao su mà cùng dính lại chung một chỗ với nhau.
Trong mắt Bùi Thông có ánh sáng, cậu nhìn về Thẩm Lộ, ngón tay từ từ dịch chuyển trên ghế sô pha bằng da, sau đó nhẹ nhàng đặt trên tay Thẩm Lộ.
Trong phút chốc Thẩm Lộ giống như bị ong chích, hoảng hồn dịch tay đi.
Mọi người đều đùa giỡn chuyện khác, không ai nhìn bọn họ, ánh sáng trong phòng bao lại lờ mờ, ánh mắt Bùi Thông nhìn về nơi khác, tay lại áp sát lại lần nữa, nắm thật chặt tay Thẩm Lộ.
Ngực Thẩm Lộ phập phồng dữ dội, giãy giụa vài lần thì không làm gì nữa.
Người khác không nhìn thấy, nhưng Bùi Y Y đã nhìn thấy hết mọi hành động của hai người.
Haiz, tình tiết của bộ phim thần tượng này diễn ra thật là chậm mà.
Bùi Y Y nhét múi quýt cuối cùng vào miệng, cướp micro của Ngô Tư Khải: "Cậu còn hát nữa là gây ra án mạng chết người đó!" Cô tự chọn bài hát, đổi trở lại bài "Hôm nay em phải gả cho anh", sau đó ngoắc tay với Thẩm Ý, "Nhanh tới đây, bọn họ không hát thì chúng ta hát."
Bọn độc thân thích nhất là được cùng hô hào, thấy vậy lập tức gào to: "Thẩm Ý, lên đi chứ!"
Thẩm Ý cười cười, đứng dậy đi lên phía trước.
Bùi Y Y nhảy múa đẹp, nhưng ca hát cũng chỉ ngang ngửa Ngô Tư Khải, cũng may Thẩm Ý toàn năng, thành tích tốt, hát cũng hay, quả thật đã kéo âm điệu của Bùi Y Y từ một bài hát khác kéo trở về.
Chờ hai người hát hò ngọt ngào chết người ta xong, Ngô Tư Khải lại dẫn đầu vỗ tay: "Má, các cậu đúng là quá tuyệt, kết hôn nhất định phải phát thiệp mời đó, giữ liên lạc nhớ giữ liên lạc!"
Một người khác nói: "Sắp sửa thi đại học rồi, tốt nghiệp đại học cũng chỉ là bốn năm sau mà thôi, rất nhanh."
"Tới lúc chụp ảnh cưới có thể quay về trường trung học số 1 chụp, từ đồng phục tới áo cưới, wow, tớ muốn làm phù dâu quá!" Trâu Diễn cuồng nhiệt.
Ngô Tư Khải cũng hào hứng: "Thẩm Ý, tới lúc đó để tớ làm phù rể nha!" Thẩm Ý cười gượng gạo, ngồi xuống: "Các cậu vui là được."
Cũng không phải Thẩm Ý không vui, mà Thẩm Ý không biết nên vui như nào. Tin tức anh và Bùi Y Y kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học là do Ngô Tư Khải nói với anh, đã vậy cả lớp còn rành rẽ hơn cả anh nữa. Nhưng cho dù đầu óc Thẩm Ý có nhanh nhạy hơn cũng không tài nào nhớ ra, bản thân anh có câu nói nào tỏ ý với Bùi Y Y rằng sau khi học xong bốn năm đại học sẽ kết hôn.
Nghĩ tới tư duy nhảy vọt của Bùi Y Y, đôi mắt Thẩm Ý không khỏi mềm dịu đi vài phần, anh nhìn về Bùi Y Y, nhìn thấy người kia đã vui vẻ bàn bạc về áo cưới với Trâu Diễn, rồi lại cong môi.
Được thôi, ý định kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học cũng không tệ, chỉ cần ngày kết hôn đó đích thân anh tham dự, những thứ khác có lẽ cũng không đáng kể.
- -
Mấy ngày trước mẹ Thẩm đã về Bắc Kinh trước, vé của Thẩm Ý là mười giờ sáng ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, cũng là ngày hai mươi tám tết.
Càng gần đến tết, thời tiết càng lạnh.
Hôm nay dự báo thời tiết báo là có trận tuyết nhỏ, nhưng buổi sáng bầu trời chỉ âm u. Khi Bùi Y Y ra khỏi nhà, cô cầm theo chiếc khăn quàng cổ lén lút đan cho Thẩm Ý hết một tháng, lúc này nhìn chiếc khăn quàng cổ dài màu xanh lam xấu xí quàng trên cổ Thẩm Ý, Bùi Y Y cảm thấy rất sung sướng.
Trong truyện thanh xuân vườn trường đều viết như vậy, cho dù không phải khăn quàng cổ tự đan thì cũng là ngàn con hạc giấy hoặc là ngôi sao chẳng hạn, tóm lại là nữ chính phải làm chút chuyện gì đó cho nam chính cảm động, ngàn con hạc giấy với ngôi sao thì quá ấu trĩ, vẫn là đan khăn quàng cổ khiến cô có vẻ hiền lương thục đức hơn.
Dựa theo tình tiết tiễn biệt nhau trong phim, lúc này nên thân thiết anh anh em em bên ngoài khu vực kiểm tra an ninh.
"Thẩm Ý, anh về Bắc Kinh cũng phải nhớ tới em đó." Bùi Y Y ôm Thẩm Ý, trong lòng cực kỳ tiếc nuối. Kể từ lúc yêu Thẩm Ý cô chưa từng rời xa anh quá hai mươi bốn tiếng đồng hồ, cho dù là mưa gió bão bùng hay ngày nghỉ, bọn họ đều sẽ che ô đi tìm người kia.
"Em cũng phải nhớ anh." Thẩm Ý nói bên trán cô, "Tối nào anh cũng sẽ gọi video cho em, mười giờ mỗi tối, có được không?"
Bùi Y Y nói "Dạ" bằng âm mũi, cả gương mặt vùi vào trong chiếc khăn choàng cổ xấu xí.
Tiễn biệt không nên nói quá nhiều, ôm ôm hôn hôn là được, bây giờ ôm xong, theo tiến trình thì nên là hôn môi.
"Thẩm Ý ~" Bùi Y Y nũng nịu, cằm chống ở trước ngực Thẩm Ý, ngửa mặt nháy mắt nhìn anh.
Thẩm Ý cười cười, cúi đầu hôn lên môi cô.
Vốn là ở nơi đông người như thế này thì chỉ hôn mổ một vài cái đơn giản là được, nhưng kết quả càng hôn càng không đã nghiền, vì vậy Thẩm Ý hôn sâu một cái.
Chắc cũng tầm nửa phút, loa đã bắt đầu thông báo.
Số hiệu chuyến bay Bùi Y Y đã nhìn thấy từ ngày Thẩm Ý đăng ký, không thể sai được.
"Anh nhanh vào đi nào."
Sợ làm lỡ thời gian, Bùi Y Y vội đẩy Thẩm Ý vào trong.
Thẩm Ý chỉ đeo một cái ba lô, anh liếc nhìn Bùi Y Y mím môi đứng đó nhìn anh, anh cũng học theo cô mà mím môi, sau đó phất tay: "Vậy anh đi đây."
"Dạ!" Bùi Y Y gật đầu mạnh, "Em không đi đâu hết, cứ ở đây chờ anh về."
Thẩm Ý nhìn cô sâu sắc rồi đi vào trong.
Thẩm Ý nhanh chóng đi qua cổng kiểm soát an ninh, anh ngẩng đầu nhìn, xác định cửa chuyến bay của mình ở bên tay trái.
Thẩm Ý xoay người đi được vài bước, dừng lại, lúc ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Bùi Y Y nằm trên tay vịn cầu thang ánh mắt tha thiết mong chờ. Người đến kẻ đi, vụt qua vụt lại như con thoi, chỉ duy nhất mình cô, đứng im ở chỗ đó nhìn anh cùng một dáng vẻ đáng yêu.
Trong chớp mắt, trong lòng Thẩm Ý không hiểu sao có một cơn chấn động, anh đột nhiên hướng về bên đó hô to một tiếng: "Bùi Y Y!"
Bùi Y Y nghe thấy, trong thoáng chốc như thể bị giáo viên điểm danh, ngồi dậy còn chưa đủ mà còn đứng kiễng chân lên.
"Bùi Y Y, anh siêu siêu siêu thích em, không gì so sánh được, nhất định sau này em phải gả cho anh."