Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 123: Chia Tay (2)



Hình ảnh Tường Vy vô tư cười nói, thân thiết bên người khác, lần lượt hiện về trong đầu Đăng Khoa. Anh nhớ lại những lần cô lén lút nhắn tin với ai đó mà không muốn anh xem, là tin nhắn với cậu ta đúng không. Những lần lén lút anh đi gặp riêng cậu ấy, anh đã bắt gặp. Em thừa biết cậu ấy có tình cảm với em, sao lại còn cho cậu ấy cơ hội. Tại sao lúc anh không có ở Việt Nam, em lại tìm cậu ta uống rượu. Em có tâm sự gì, sao không đợi anh về.

Anh đã rất bất an khi trộm nghĩ, phải chăng em cũng đã có tình cảm với cậu ấy. Nhưng anh lại dùng cách thể hiện tình yêu với em thật nhiều, chứng minh mình yêu em hơn cậu ta, hi vọng em sẽ chỉ nghĩ về tình yêu của anh, đừng lung lay vì chuyện khác. Nhưng có lẽ chỉ một mình anh đa tình.

Nghĩ tới chuyện người anh yêu lại có tình cảm với người đàn ông khác, đôi mắt Đăng Khoa đã bắt đầu đỏ hoe, những giọt nước mắt chảy ngược vào trong. Anh nói trong sự đau khổ.

- Anh đã nghe lén... em nói chuyện với Thuý Vy. Em nói thích ở bên Thành Thành hơn, cậu ta làm em vui vẻ, thoải mái hơn khi ở bên anh... phải không?

Nghe từng lời Đăng Khoa nói, Tường Vy ngỡ ngàng ngước lên nhìn anh. Có lẽ, trong anh giờ đây rất thất vọng về em, anh nghĩ em là kẻ không đứng đắn. Nhưng chẳng phải mình đang muốn đẩy anh ấy ra xa hay sao, giờ lại muốn giải thích tất cả, mình sao lại mâu thuẫn như vậy.

Cô không trả lời, chỉ biết ngồi yên rơi nước mắt, không ngăn lại được.

Đăng Khoa lại tiếp tục.

- Anh đã thấy em chờ đợi tin nhắn của cậu ấy, lén gặp riêng cậu ấy... em thích cậu ta hơn anh... phải không?

Nghe những lời nói từ đáy lòng bấy lâu nay anh giấu kín, trái tim Tường Vy cũng run lên đau nhói. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi Đăng Khoa. Em không hề thích anh ấy, em chưa bao giờ chấp nhận anh ấy, chỉ là hôm đó em quá say, khi tỉnh lại đã phạm sai lầm không thể cứu chữa. Em tránh gần gũi anh cũng không phải vì không yêu anh, em chỉ chưa sẵn sàng để anh nhìn thấy những vết rạn trên bụng em, sợ anh sẽ ghê sợ chúng và xa lánh em. Cuộc nói chuyện với Thuý Vy, anh chưa có nghe hết, em nói là chỉ xem Thành Thành như bạn, còn anh mới là người em yêu, người cho em cảm giác yên bình.

Nhưng... em muốn rời xa anh là thật, để anh tìm được người khác có thể cho anh một mái ấm hoàn chỉnh. Thế thì em càng cố giải thích càng làm cho mọi chuyện phức tạp thêm. Bây giờ anh đã thất vọng về em rồi, có lẽ phải xa nhau thật rồi. Mọi chuyện đến đây được rồi, không cần em phải nói thêm gì nữa.

Trái tim Tường Vy cũng hoàn toàn tan vỡ, cô đau đớn nhắm nghiền mắt để mặc những giọt nước mắt cứ thế lã chả rơi.

Thấy cô ấy im lặng không giải thích điều gì. Đăng Khoa cũng thấy khoé mắt mình bắt đầu nóng lên. Anh vẫn đang nóng lòng chờ đợi một lời giải thích. Để biết chắc tình cảm trong lòng người anh yêu.

Nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng từ Tường Vy, cuối cùng đôi môi cô cũng hấp háy nói một câu đứt đoạn, sau đó nghẹn lại.

- Em... xin lỗi!...

Nước mắt Đăng Khoa chục trào ra, nhưng rất nhanh anh đã kịp giấu chúng vào trong đáy mắt. Ánh mắt hoàn toàn sụp đổ không còn một tia hi vọng. Anh nuốt nước miếng, đảo mắt qua lại để kiềm chế cảm xúc trong mình lúc này. "Em xin lỗi" nghĩa là em thầm thú nhận đã có tình cảm với cậu ta hay sao.

Còn Tường Vy vẫn ngồi yên trên giường, nước mắt không ngừng rơi.

Đăng Khoa đưa bàn tay ấm áp khẽ lau đi những giọt nước mắt, và bình tĩnh trả lời, lời nói nhẹ nhàng thoát ra, trái tim cả hai cũng theo đó mà vỡ vụn.

- Anh hiểu rồi! Vậy... xem như... hôm nay anh chưa nói gì đi!

Nói xong anh đứng dậy, lạnh lùng quay đi, để lại một mình Tường Vy ngồi bưng mặt khóc rấm rứt. Không dám ngẩng mặt lên nhìn anh quay bước. Đăng Khoa hơi quay đầu lại, thấy bờ vai trần của cô run run theo từng tiếng nấc, anh lại thấy đau lòng. Đoạn anh nhặt áo vest lên và nhẹ nhàng khoác lên vờ vai nhỏ. Sau đó rời đi mất hút.



Không ai biết hộp nhẫn cưới màu xanh đã rơi ra từ lúc nào, nằm chỏng chơ trên thềm hoa lạnh giá.

Dưới sảnh khách sạn, Thành Thành cũng đã có mặt, anh đang cố gắng hỏi thăm tin tức từ phía nhân viên. Lúc này, Đăng Khoa cũng vừa thất thểu bước ra thang máy.

Thành Thành đang đợi nhân viên dò tìm danh sách một tí. Anh chống ngang hông quay đi quay lại xem xét xung quanh một lượt, và ánh mắt chợt dừng lại phía Đăng Khoa. Anh ấy cũng đã phát hiện ra Thành Thành, cả hai cứ đứng nhìn nhau ngỡ ngàng.

"Tại sao cậu ta lại ở đây, Tường Vy đã gọi cho cậu ấy à?"

Nghĩ đến đây, cảm xúc trong lòng Đăng Khoa lại bất chợt bùng nổ. Từ lúc nào bàn tay đã cuộn lại thành một nắm đấm, cảm thấy rõ máu đang sôi cuồn cuộn dồn xuống cánh tay chắc khoẻ. Ánh mắt anh long lên sắc bén và nhằm vào Thành Thành mà tiến đến. Từng bước từng bước một, trong đám đông ra vào, ngày càng gần tình địch đang đứng ngay trước mắt.

Khi đã đủ gần, chưa kịp để Thành Thành phản ứng, Đăng Khoa dồn hết sức tung một cú đấm vào mặt anh ta. Không kịp chuẩn bị, anh ta ngã vào bàn lễ tân, làm đồ đạc rơi xuống loảng xoảng, nhân viên hốt hoảng gọi bảo vệ tới. Chưa hả giận, Đăng Khoa túm lấy cổ áo anh ta lôi lên và tiếp tục trút giận.

Đăng Khoa phẫn nộ, gào lên chất vấn.

- Tại sao lại là cậu, tôi đã cảnh cáo không được chơi đùa em ấy! Tại sao! Hả!!!!

Một cú đấm thép nữa giáng xuống, Thành Thành ngã lăn ra sàn, miệng anh ấy đã xuất hiện vết máu. Đang lồm cồm ngồi dậy thì Đăng Khoa hung hăng chồm tới túm lấy anh ấy. Hết chịu nổi Thành Thành giữ tay Đăng Khoa lại và khó nhọc lên tiếng.

- Anh bình tĩnh... tôi và Tường Vy... không có gì!

Nghe những lời nói không rõ ràng Đăng Khoa càng thêm điên tiết. Là cậu giở trò chiếm lấy tình cảm của em ấy. Nể cậu là con trai chủ tịch Vương, là người quen với nhà Tường Vy, tôi đã mắt nhắm mắt mở lơ đi. Nhưng cậu cứ cố ý tiếp cận em ấy, giờ em ấy đã có tình cảm với cậu, cậu lại nói không có gì. Hôm nay, chúng ta giải quyết một lần đi.

- Anh điên hả? Nghe tôi giải thích!

Mặc cho Thành Thành cố gắng lên tiếng, Đăng Khoa vẫn hung hăng vật anh ta ra sàn. Anh ta cũng hết nhịn nổi, liền thẳng tay đấm vào mặt Đăng Khoa một cái. Cả hai cứ vật lộn quyết liệt trên sàn đá hoa cương. Bảo vệ lúc này đã ập tới, mỗi người một tay cố can ngăn cả hai người đàn ông đang hăng máu ra xa.

Nghe có động tĩnh, Gia Kỳ và bạn cô ấy cũng tò mò đi ra ngoài. Vừa thấy thấp thoáng bóng dáng Đăng Khoa đang bị bảo vệ bắt giữ trong đám đông hiếu kỳ, cô cũng vội vàng chạy đến.

- Anh Đăng Khoa! Anh có sao không, đã có chuyện gì vậy?

Nhưng giờ Đăng Khoa không còn để ý đến điều gì nữa, chỉ đứng yên nhìn Thành Thành không rời mắt, ánh mắt long lên đỏ ngầu, bàn tay bị xây xước cũng đang nắm chặt lại, chặt đến run lên. Gia Kỳ cũng phải chột dạ, hoảng sợ khi nhìn vào đôi mắt ấy. Cô quay lại đã thấy Thành Thành đứng ngay sau lưng, đang đưa tay lên quẹt vài vết máu trên miệng.

Đăng Khoa toan lao qua một lần nữa nhưng bảo vệ và Gia Kỳ đã kịp giữ lại và cố tách hai người ra xa hơn. Đăng Khoa còn kịp gào lên trước khi đi ra xe của mình.

- Cậu dám phụ tấm lòng của em ấy! Tôi giết cậu!!!

Lúc này mọi người cũng đã tản đi hết. Còn vài nhân viên và bảo vệ đứng lại hỏi thăm tình hình Thành Thành. Thang máy lại mở ra, Tường Vy cũng bước đến, thoáng thấy bóng dáng cô anh liền chạy nhanh đến trước mặt cô ấy. Cô đang vừa đi vừa lau nước mắt, chợt dừng lại khi thấy Thành Thành đứng ngay trước mặt. Gương mặt anh giờ bị thương vài chỗ, dính đầy máu, không phải vẻ điển trai chau chuốt thường ngày. Tường Vy ngơ ngác hỏi.

- Sao anh lại ở đây?



- Tại sao... Đăng Khoa lại biết chuyện... hôm đó. - Thành Thành nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, đau lòng hỏi thẳng vấn đề.

Dường như đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, Tường Vy cũng ngập ngừng trả lời.

- Là em... đã thú nhận với anh ấy! Anh Đăng Khoa... anh ấy đã đánh anh phải không?

Thành Thành liền đưa tay ôm lấy đôi vai Tường Vy và bắt đầu trách móc. Sao trên đời lại có cô gái như em hả, sao lại chạy đi nói cho Đăng Khoa biết. Lúc nãy anh ta điên tiết như vậy, anh ta không làm gì em chứ.

- Sao em ngốc dữ vậy! Đêm đó anh chưa làm gì em hết... sao lại méc Đăng Khoa!

Bên kia đường, Đăng Khoa chưa ra về mà còn đậu xe đứng đó, anh vẫn không nỡ bỏ mặc Tường Vy một mình. Anh tháo dây an toàn định quay vào khách sạn thì đã thấy kịp thấy Thành Thành đang dỗ dành Tường Vy. Anh liền khựng lại bất động quan sát.

- Để anh giải thích với anh ấy!

- Không cần đâu!... - Tường Vy vội kéo tay Thành Thành lại và thẩn thờ nói.

Không đành lòng nhìn cô đau lòng như vậy, Thành Thành toan rời đi và khẳng định.

- Anh ấy có đánh chết anh, anh cũng phải giải thích rõ ràng, không để em bị hiểu lầm!

Nhưng Tường Vy chặn anh ấy lại và ngước lên cười buồn, lí nhí nói.

- Không hẳn là do anh... đây là chuyện riêng của em và anh ấy! Anh đừng bận tâm.

Nhìn đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, Thành Thành không cầm lòng được, anh xoa đầu cô và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

- Đồ ngốc này! Biết vậy anh đã không trêu em rồi, nín đi, anh thực sự chưa làm gì em hết!

Tất cả hành động của cả hai thu hết vào ánh mắt Đăng Khoa. Không còn nghi ngờ gì nữa, em thật sự đã thích cậu ấy. Em thích cậu ấy hơn anh.

Gia Kỳ đã mua băng gạc và thuốc để sơ cứu vết thương cho Đăng Khoa. Cô gõ lên cửa kính gọi anh, nhưng anh không để ý. Ánh mắt vẫn quan sát cả hai người trong khách sạn không rời. Đoạn anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe liền lao vèo đi mất dạng. Sấm chớp bắt đầu nháy trên bầu trời. Sài gòn lại chuẩn bị đón một cơn mưa bất chợt.

Lúc nãy, nhìn qua cửa kính cũng thấp thoáng thấy Đăng Khoa rơi nước mắt. Anh khóc vì cô ta à, anh yêu cô ta nhiều như vậy sao. Năm xưa biết chuyện em cùng với Thành Thành anh đã không tức giận như vậy. Người điềm đạm, luôn biết cách kiềm chế cảm xúc đâu rồi. Anh yêu cô ta đến mất đi lí trí rồi. Anh yêu cô ấy hơn em.

Một cơn mưa rào nhanh chóng đổ xuống, Gia Kỳ vẫn đứng ngẩn ngơ nhìn theo chiếc xe đã chạy đi mất hút. Cho đến khi bạn cô ấy tìm thấy và kéo cô ấy đi vào trong.

Tình cảm người lớn, đôi khi thật phức tạp, khó đoán trước, như cơn mưa bất chợt đêm nay.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.