Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 122: Chia Tay



- Em vừa nói gì?

Ánh mắt Đăng Khoa long lên phẫn nộ khi nghe cái tên thốt ra từ miệng Tường Vy. Cô ấy vừa nói gì cơ, cô ấy nói thân mật với cậu ta là sao, hay cô ấy chỉ đang đùa mình. Điều này không hề vui, em hãy dừng lại đi Tường Vy. Bàn tay anh vô thức nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Tường Vy không buông.

Những giọt nước mắt đã chực rơi xuống, Tường Vy run rẩy nén cảm xúc để giải thích rõ, giọng nói như nghẹn lại, không thể nói rõ thành lời.

- Đăng Khoa! Em có lỗi với anh... hôm đó... em say quá... em...

Đăng Khoa từ nãy giờ nín thở, cố lắng nghe từng lời Tường Vy nói, bây giờ mới thở hắt ra. Trong lòng bỗng có chút gì đó như tan vỡ. Tại sao lại là cậu ấy, tại sao cậu ấy lại chen ngang ngay lúc này, lúc anh đang muốn cùng em xây dựng một gia đình hạnh phúc.

Ánh mắt Đăng Khoa đảo qua lại liên tục, anh cúi đầu cố nuốt nước mắt ngược vào trong, giấu đi cảm xúc hỗn loạn, nhưng bàn tay vẫn ghì chặt Tường Vy không rời. Anh bỗng cười đau khổ và trả lời, giọng đứt quãng.

- Không sao... anh đã nói... sẽ tha lỗi cho em. Không sao đâu!

Bàn tay nhẹ nhàng nâng niu cô thường ngày, nay lại khiến cô cảm thấy đau đớn, cái nắm tay của anh chưa bao giờ mạnh bạo đến thế. Em đã phạm sai lầm ngàn lần không thể tha thứ, anh vẫn nói tha lỗi cho em là sao . Anh chỉ đang cố kiềm nén cảm xúc để không nói ra những lời làm tổn thương em phải không Đăng Khoa. Nếu anh không nói được, hãy để em nói.

- Em xin lỗi... em không còn mặt mũi nào đối diện với anh...

- Được rồi! Em đừng nói nữa... - Đăng Khoa cố đè nén cảm xúc tỏ ra bình tĩnh và trả lời.

- Mình... chia tay đi anh!

Tường Vy nói trong nước mắt. Câu nói lạnh lùng và đau lòng vừa thốt ra, trái tim cô cũng theo đó mà tan vỡ. Chúng ta thật sự không thể có kết thúc tốt đẹp như trong những câu chuyện cổ tích đâu anh. Nếu biết sự thật em chia tay vì mặc cảm không thể có con được nữa, anh sẽ thấy day dứt, sẽ không đành lòng vứt bỏ em phải không. Vậy thì nhân sự cố này, chúng ta nên dừng lại, như vậy sẽ tốt hơn đối với anh.

- Đủ rồi! Anh không muốn! - Đăng Khoa lập tức quát lớn.

Vừa nghe câu nói vô tình thốt ra từ đôi môi Tường Vy, cảm xúc trong lòng Đăng Khoa như bùng nổ. Đôi môi ngọt ngào thường ngày anh hôn lên, đôi môi hay nói những lời nói dịu dàng, hoá ra cũng biết thốt ra những lời tàn nhẫn, có tính sát thương đến thế. Trái tim anh đã bị em làm tổn thương rồi. Đây không phải điều anh muốn, anh từ Paris về đây, dày công chuẩn bị không phải để nghe em nói những điều này. Kịch bản anh tưởng tượng ra không phải như thế này.

Đăng Khoa lập tức đứng phắt dậy và mạnh bạo kéo Tường Vy sát về phía mình. Phục vụ thấy cả hai đứng dậy thì cuống quýt ra hiệu cho nhau đẩy bánh kem đi vào.

Không để cho Tường Vy kịp phản ứng, anh ghé vào tai cô và thì thầm. Còn cô chỉ biết đứng run rẩy, nước mắt lưng tròng.

- Chúng ta đến bước tiếp theo! Đi theo anh!

Vừa bước ra mấy bước thì nhân viên phục vụ đẩy bánh kem đi tới và vỗ tay chúc mừng. Đăng Khoa nhìn chiếc bánh được trang trí thật đẹp bằng ánh mắt vô hồn. Tường Vy cũng ngơ ngác nhìn xuống chiếc bánh màu trắng, điểm xuyến hoa hồng đỏ cùng dòng chữ được nắn nót đẹp mắt "Tường Vy - Lấy Anh Nhé!".

Trái tim cô phút chốc bỗng như chết lặng, hôm nay anh đang lâng lâng hạnh phúc ngỏ lời với cô, còn chính cô lại bóp chết mối quan hệ đang tốt đẹp đó.

Đăng Khoa nhìn chằm chằm chiếc bánh lấp lánh ánh nến đang nằm đó, gương mặt không biểu hiện chút cảm xúc. Một vài giây sau anh lại kéo Tường Vy đi ra ngoài, trong sự ngỡ ngàng của toàn bộ nhân viên.

***

- Tiếc quá khu nhà hàng này đã được bao trọn rồi, các cô xuống tầng dưới nhé! Chúng tôi sẽ dành vị trí đẹp nhất cho cô!



- Là ai mà khoa trương vậy chứ? Thật mất hứng!

Là giọng nói của Gia Kỳ, hôm nay cô ấy và một vài người bạn có hứng thú ghé ngang khu nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố. Không báo trước nên chỉ đành cùng nhau quay xuống tầng dưới. Bỗng nghe một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Anh Đăng Khoa, đau em, bỏ em ra!

Đăng Khoa vẫn cố chấp nắm chặt tay Tường Vy và quát lên lớn tiếng, trước khi kéo cô ấy vào thang máy.

- Anh đã dặn em tránh xa Thành Thành ra, sao không nghe lời!

Gia Kỳ bất ngờ quay lại, chỉ kịp thấy Đăng Khoa kéo Tường Vy vào thang máy mất hút. Gì vậy chứ, không phải yêu nhau lắm sao, sao lại cãi nhau rồi. Mà anh ấy đã về Việt Nam rồi à, cứ tưởng còn ở Paris.

Ánh mắt Gia Kỳ chợt sáng lên như vừa hiểu ra điều gì. Khoan đã, lúc nãy anh ấy nhắc đến Thành Thành. Không lẽ, Thành Thành đó đã ở cùng với Tường Vy và gửi hình ảnh cho anh ấy xem rồi. Thảo nào nhìn anh ấy tức giận và to tiếng như vậy. Nghĩ đến đây Gia Kỳ đắc ý cười khẩy. Nghĩ rồi cô rút điện thoại ra tìm số Thành Thành.

- "Alo! Có chuyện gì không?"

- À, tất nhiên có rồi. Anh cũng nhanh tay lắm, thuốc tôi chuẩn bị có hiệu quả lắm nhỉ?

Thành Thành đang uể oải nằm dài trên giường bỗng ngồi bật dậy khi nghe những lời nói mờ ám của Gia Kỳ. Nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì, anh liền hỏi lại.

- Em nói gì?

- "Không phải anh đã gửi ảnh thân mật của cả hai cho Đăng Khoa xem rồi sao. Bây giờ họ đang cãi nhau to rồi!"

Không thể nào, mình đã làm gì đâu, cũng chưa nói gì cho Đăng Khoa biết mà. Vốn định chờ Tường Vy nguôi giận rồi gặp cô ấy giải thích rõ ràng, nhưng Gia Kỳ đột nhiên nói như vậy là sao. Cô ấy có sao không nhỉ, chuyện này rốt cục là như thế nào đây. Thành Thành ngập ngừng hỏi lại, với giọng lo lắng.

- Em... đang ở đâu?

***

Trong căn phòng ấm áp ánh đèn vàng, một chiếc giường êm ái được chuẩn bị sẵn. Một chai rượu vang đã mở sẵn, cùng hai chiếc ly thuỷ tinh bóng loáng và đĩa trái cây tươi mát nằm yên trên chiếc bàn nhìn ra thành phố lấp lánh ánh đèn. Tất nhiên không thể thiếu hoa hồng đỏ ecuador mà Tường Vy thích nhất.

Cạch!

Tiếng mở cửa vội vã phá tan không khí yên tĩnh của căn phòng lãng mạn. Đăng Khoa mạnh bạo đẩy Tường Vy vào phòng và khoá cửa lại. Cổ tay nãy giờ bị anh ấy nắm chặt không buông đã hằn lên đỏ tấy, nhưng cô không còn cảm nhận được. Giờ cô chỉ tập trung chú ý căn phòng được chuẩn bị chu đáo từng thứ một, nước mắt lại vô thức trào ra trên gương mặt ngơ ngác. Trái tim cô giờ đây như chết lặng, đôi chân cũng bắt đầu run rẩy như không còn sức lực chỉ chực khuỵ xuống.

"Em xin lỗi, Đăng Khoa, em có lỗi với anh!"

Đăng Khoa không nói không rằng, chỉ nhìn chằm chằm vào Tường Vy đang hoảng sợ, đứng yên thở hổn hển, cố tình lảng tránh ánh mắt sắc lạnh của anh ấy.

Ánh mắt anh sắc như dao như muốn nhìn thấu tâm can người đối diện, ánh mắt long lên nhìn trừng trừng như muốn xuyên qua cơ thể, muốn xem thử trái tim cô rốt cục có hình bóng của anh không. Tại sao lại thú nhận đã thân mật với người đàn ông khác. Đêm qua em còn dịu dàng ngả đầu lên trái tim anh, hôm nay em lại cứa những nhát dao vô tình vào nó.

Đăng Khoa từ từ tiến đến, và cởi áo vest của mình ra, anh cởi luôn chiếc cà vạt được thắt chỉnh chu trên cổ. Đoạn anh đưa tay cởi bỏ luôn thắt lưng của mình và đưa tay nới lỏng vài chiếc cúc áo. Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi người con gái e ấp hoảng sợ đang đứng trước mặt.

Ánh mắt Tường Vy rưng rưng nhìn anh, dường như đã đoán được anh muốn làm gì. Cô liền lùi lại, cố ý muốn né tránh hành động của anh. Nhanh như cắt Đăng Khoa tóm lấy Tường Vy áp sát vào thân mình và cúi xuống chiếm lấy đôi môi còn đang run rẩy. Không còn hành động vòng tay qua cổ Đăng Khoa âu yếm, bàn tay yếu ớt của Tường Vy giờ đây đấm loạn xạ vào vai anh, cố đẩy anh ra xa bằng được.



Tường Vy cố giãy giụa để thoát khỏi môi lưỡi anh đang quấn lấy môi mình, cố nói điều gì đó. Nhưng Đăng Khoa đã đưa tay ôm trọn lấy gương mặt thanh tú, ngón cái đặt lên chiếc cằm nhỏ, giữ cho cô ngước lên đối diện với mình, tay kia vẫn mạnh mẽ ôm sát cô vào cơ thể mình. Anh nhìn Tường Vy và lạnh lùng nói.

- Em hãy quên chuyện với cậu ta đi! Chỉ được nhớ chuyện đêm nay của chúng ta thôi!

Không để cho cô ấy trả lời, đôi môi Đăng Khoa lại mạnh bạo chiếm hữu đôi môi nhỏ còn đang ẩm ướt. Bị bàn tay to lớn của Đăng Khoa giữ chặt, Tường Vy không còn đường chống trả, chỉ biết ngước lên căng mình đón lấy môi lưỡi của Đăng Khoa đang mạnh mẽ xâm chiếm lấy mình.

Nụ hôn của anh chưa bao giờ mạnh bạo đến thế, mạnh bạo đến làm cô nghẹt thở. Đăng Khoa như trở thành một người khác trước giờ cô chưa được biết. Tường Vy giờ đây như bị anh rút cạn hơi thở, cô yếu ớt đấm khẩn trương vào vai anh.

Nhưng anh dường như không để ý, anh vẫn ghì chặt lấy cô và từng bước tiến đến chiếc giường êm ái. Tường Vy bị ép đi thụt lùi về phía sau, chân cô bị mất đà khuỵ xuống. Cả hai cùng đổ ập lên chiếc giường êm. Đăng Khoa đã rời đôi môi hồng e ấp. Nhân cơ hội Tường Vy hít thở hổn hển không ngừng, bờ ngực mềm cứ thế phập phồng trong lòng anh.

Môi Đăng Khoa lại lướt xuống hõm xương quai xanh. Cảm nhận được hơi thở nồng ấm của Đăng Khoa trên làn da mềm mịn. Cô hốt hoảng đẩy anh ra. Nhưng Đăng Khoa vẫn cố chấp giữ cô lại. Tay anh nhẹ nhàng vòng ra sau đến móc dây kéo áo.

Roẹt!

Âm thanh sắc ngọt vang lên làm Tường Vy lạnh sống lưng, cô giật mình xô anh ra, thì Đăng Khoa đã ghì chặt bờ vai trần và mân mê làn da mềm mịn còn thơm mùi nước hoa anh tặng. Sống mũi cao đã chạm đến nơi bờ ngực mềm.

- Đừng anh!

Tường Vy khó nhọc nói trong tiếng thở gấp. Tay Đăng Khoa lần xuống vuốt ve chiếc đùi trắng nõn và mạnh mẽ kéo sát về phía dưới thân mình. Hơi thở của anh nóng dần và bắt đầu gấp gáp. Nhưng Tường Vy chỉ muốn cả hai bình tĩnh nói chuyện, không còn tâm trí nghĩ đến chuyện gì khác.

Cảm nhận được bàn tay nóng hổi đang cố tìm cách cởi nốt bộ váy ra, môi lưỡi anh cũng đang mơn trớn trên làn da mềm mịn. Tường Vy hốt hoảng kêu lên.

- Đăng Khoa! Dừng lại!

Đến khi một cảm giác nóng bừng dừng lại trên đùi mình, và đang cố len lỏi vào bên dưới chiếc váy mỏng nhẹ. Bàn tay anh khẽ chạm đến nơi nồng ấm đang nằm khép nép. Tường Vy rùng mình và phản xạ, vung tay tát Đăng Khoa một cái thật đau.

Chát!

Cái tát làm Đăng Khoa giật mình sực tỉnh. Anh nghiêng đầu qua một bên và sững sờ giây lát. Thấy mình đã lỡ tay, cô liền chồm dậy đưa tay muốn chạm vào gương mặt anh ấy, muốn nói lời xin lỗi. Nhưng Đăng Khoa liền nắm chặt tay cô và quay lại gằn giọng hỏi.

- Em và cậu ấy... là từ khi nào?

- Là do em... xin lỗi anh... lúc đó em đã quá say... - Tường Vy vừa thút thít vừa cố trả lời từng tiếng.

Đăng Khoa hết chịu nổi, anh quát lên lớn tiếng.

- Anh không hỏi chuyện đó! Anh hỏi em thích Thành Thành từ khi nào? Em cũng đã thích cậu ấy phải không?

Tường Vy giật mình, co người lại, không dám nói thêm gì, chỉ biết cúi xuống và lắc đầu. Em không có thích anh ấy, Đăng Khoa, nhưng em không biết giải thích thế nào cho anh hiểu.

Bấy giờ Đăng Khoa mới dịu giọng lại, anh quỳ xuống dưới giường, thả lỏng đôi vai và nhìn Tường Vy với ánh mắt đầy đau khổ. Trái tim anh giờ đây dường như đã vụn vỡ hoàn toàn.

- Vậy tại sao anh ấy được... còn anh thì không?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.