Thực lòng mà nói, cô không muốn ăn, cũng không muốn anh ngồi lại, cô chỉ muốn một mình, chỉ muốn trở về giống như trước đây, cái thuở mà có thể vô tư thoải mái thể hiện cảm xúc của bản thân. Ngẫm lại... cũng lâu rồi!
Ninh Hạ Ngân im lặng như ngầm thể hiện sự thuận ý, cô nhận đồ ăn từ tay anh ngoan ngoãn ăn. Bé con của cô dù sao cũng không thể đói kia mà!
Những ngày sau đó anh luôn giám sát việc dùng bữa của cô, ban đầu cô cũng ái ngại nhưng lâu dần thì không còn quá nhiều sự bài xích. Từ ngày có sự xuất hiện của Giang Tuyết, cô cũng bớt cô đơn hơn. Vốn cứ nghĩ cô ấy là một tiểu thư lạnh lùng nhưng không ngờ lại rất thân thiện, mỗi lần cô ấy đi làm về đều mua cho cô mấy món đồ cute đáng yêu. Biết cô thèm chua, cô ấy còn lén mua cả xoài xanh và cóc bao tử. Tuy trong lòng cảnh giác và không dám kết thân nhưng đứng trước những sự quan tâm ấy ít nhiều cũng cảm động.
- Cậu đừng ăn nhiều quá, lão đầu gỗ đó lại mắng tới
Cô gật gật đầu, dù vẫn còn thèm nhưng tuyệt nhiên không đụng tới nữa. Nếu không may làm liên lụy tới Giang Tuyết cô sẽ áy náy lắm.
Tiếp xúc một thời gian, cô thấy Giang Tuyết là một cô gái hoạt bát, nhanh nhạy và rất thông minh. Từ ngày có sự xuất hiện của cô nàng này, cuộc sống của cô bớt nhàm chán hơn rất nhiều. Lần đầu tiên ở trong căn biệt thự cô có được cảm giác được bênh vực, cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy có người đứng về phía mình, hiểu cho mình.
Mỗi lần Cố Lăng Phong bực dọc với cô, Giang Tuyết đều đứng ra nói giúp. May mắn hơn nữa là sau khi Giang Tuyết nói xong thì Cố Lăng Phong không dám đả động gì tới cô nữa, ông trời đúng là rất biết cách chiều lòng người.
...
Hôm nay Cố Lăng Phong không dùng bữa tối ở nhà, cô cảm thấy dễ thở hơn nhiều. Buổi tối ở trong phòng nằm trên ghế lười nhàn nhã đọc sách và nghe nhạc. Bình thường nếu có anh ở nhà, cô chỉ thấy mất tự nhiên nên hay viện cớ buồn ngủ để đi ngủ sớm. Từ khi anh chuyển sang phòng cô để giám sát, cô cũng không rõ là anh ngủ ở sofa hay trên giường bởi vì cô thường ngủ trước chín giờ tối, ngủ cũng rất sâu, tới khi tỉnh dậy thì trong phòng không thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Bây giờ đã là mười giờ tối, do bình thường ngủ sớm nên đã bị quen giấc, hai mí mắt muốn díu lại vào nhau. Ninh Hạ Ngân tắt máy phát nhạc, đánh dấu trang cuốn sách đang đọc dở rồi để lên kệ. Cô vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, khi trở ra thấy Cố Lăng Phong ngồi lù lù trên ghế mà giật mình. May là trái tim cô khỏe mạnh, còn tưởng là gặp phải vong.
Ninh Hạ Ngân lặng lẽ bước đi, cố gắng không để phát ra tiếng động. Anh đồng thời cũng đứng dậy, trọng tâm cơ thể không vững vàng mà xiêu vẹo, từ khoảng cách hiện tại của cả hai cô có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc phát ra từ người anh. Cơn trào ngược từ bụng dội lên cổ họng khiến cô khó chịu họ khan vài cái, anh nhìn cô chằm chằm rồi đi nhưng được hai bước thì suýt vấp ngã.
Vội vàng chạy lại đỡ anh, cô nén nín thở đỡ anh vào giường nằm xuống. Yên vị, cô tháo giày và tất cho anh, nới rộng caravat rồi vào nhà vệ sinh lấy ra một chiếc chậu nhỏ. Quả nhiên chưa đầy hai giây sau anh lập tức nôn, cô cũng không thể chịu nổi mà chạy vào nhà vệ sinh. Tối rồi còn làm phiền dì Phúc cũng không đành nên cô giúp anh, vật lộn một hồi mới cởi được vest ngoài. Anh mệt mỏi nhắm mắt, ấn đường vô thức cau chặt vào nhau, có lẽ công việc của anh quá áp lực chăng?
Ninh Hạ Ngân giúp anh lau người, lau tới cổ anh đột nhiên mở mắt giữ lấy tay Cô.
- Em chỉ giúp anh lau mồ hôi thôi!
Vốn nghĩ sau câu nói kia anh sẽ hất tay cô ra rồi nói: “Không khiến cô động tay vào”, lúc ấy cô sẽ dừng lại rồi nhìn anh một lúc ra vẻ thuận ý làm theo lời anh, sau đó cô đi ngủ luôn! Tiềm thức suy nghĩ như vậy nên tay của cô cũng vô thức toan rụt lại nhưng chẳng ngờ anh buông tay cô ra, cổ hơi ngửa lên để lộ rõ yết hầu chuyển động... Khoan... ý của anh ta là gì đây?
- Sao vậy? Không phải cô nói cô lau mồ hôi cho tôi à?
Khuôn mặt Ninh Hạ Ngân nghệt ra một hồi sau đó tiếp tục lau cho anh mà trong lòng không khỏi thắc mắc. Sau khi xong xuôi, cô dọn dẹp, sắp xếp lại một số thứ rồi lặng lẽ đi xuống nhà nấu cho anh một bát cháo thịt bằm và pha một cốc trà gừng mật ong. Gừng có tác dụng chống nôn và giải rượu trong chốc lát, ít nhiều sẽ có tác dụng với anh.
- Đêm rồi cậu còn làm gì vậy?
Giang Tuyết bỗng từ đâu xuất hiện, cô đang nếm thử hương vị của cháo bị tiếng nói đánh động nên vô thức xoay mặt về nơi phát ra âm thanh. Thấy Giang Tuyết, Ninh Hạ Ngân mỉm cười:
- Anh trai cậu bị say, cũng nôn hết cả rồi!
Nói xong cô cũng bịt miệng, được phen Giang Tuyết cười nắc nẻ:
- Đã nghén ngẩm rồi còn nhiều trò, thôi ra ghế ngồi đi, mình sẽ giúp cậu!
- Mình nấu xong rồi, cảm ơn cậu! Khuya rồi cậu cũng đi ngủ sớm đi nhé!
Bàn tay nhỏ đưa lên tắt bếp, cô múc cháo ra tô, rắc thêm chút rau nêm rồi cho tất cả vào khay mang lên lầu.
Trở lại phòng anh đã tỉnh, lưng dựa vào thành giường tóc hơi rủ xuống, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cô bưng khay cháo lại gần rồi đặt lên kệ gần đó rồi khẽ hỏi hạn:
- Anh còn mệt nhiều không? Ban nãy đã ói sạch rồi, anh ăn tạm chút cháo lót dạ vậy... Em nấu không được ngon nhưng có thể dùng để lấp đầy bụng được!
Cố Lăng Phong nhìn cô, anh biết cô nói những lời này chỉ để lấy lòng anh, ngày nào cũng hỏi hạn săn sóc quan tâm anh được hơn tháng rồi, nếu cô ấy nghĩ rằng những điều này có thể thay đổi được anh thì quả đúng thật là sai lầm.
Dẫu vậy anh vẫn cầm tô cháo lên và nếm thử. Nếu hỏi nó có hương vị thì anh cũng không biết lột tả thế nào cho phải, không phải ngon tới mức kinh ngạc mà là đối với anh, hương vị của cháo này giống như tiếng đàn cô đánh mà anh vô tình nghe được. Tiếng đàn đưa anh tới những cảm xúc khổ đau thì hương vị này dẫn lối về những thời hạnh phúc... Có thể mường tượng anh ở trong trời quang bỗng gặp sương mù, sương mù dày đặc không có lối thoát, anh cứ đi mãi trong sương mù rất lâu. Ở trong không gian mù mịt, có ánh đèn chiếu rọi vào khiến anh cảm tưởng bản thân được gặp trời quang một lần nữa vậy.
Sau khi dùng bữa xong, Cố Lăng Phong chủ động bọn bát dĩa rồi quắc mắt nhìn cô:
- Hôm nay cô ngủ muộn hơn ngày thường hơn hai tiếng đồng hồ, một lát sau tôi lên tới nơi mà cô vẫn còn thức thì nên tự biết lường hậu quả cho bản thân!
Ninh Hạ Ngân vô thức rụt cổ lại, cô nằm xuống giường đắp chăn rồi lập tức nhắm mắt. Chống đối anh ta căn bản chẳng có kết cục gì tốt cả nên chi bằng thực thi luôn.
Khi trở lại phòng, cô đã ngủ say, anh mang máy tính bảng ra bàn làm việc cho tới gần sáng.
Nắng ban mai nghịch ngợm trèo qua lăng kính cửa sổ mà xuyên rọi vào phòng, nắng nhẹ nhàng mà ấm áp lướt qua khuôn mặt cô. Ninh Hạ Ngân theo giấc quen bất giác tỉnh dậy.
Cô cựa người toan định vươn vai như thường lệ thì vướng phải thứ gì đó cản đường. Thu vào tầm mắt cô là người đàn ông kia, Ninh Hạ Ngân hoảng hốt bật dậy.
Vỗ vỗ mặt mình vài cái xác định thêm một lần nữa, ôi trời ơi không phải mơ! Không phải anh ta nên ở công ty sao?
Ninh Hạ Ngân nhân lúc anh ngủ mà đi vệ sinh cá nhân. Định lén lút trở ra thì thấy anh nhìn cô chằm chằm, tình huống quái quỷ này sao cô cứ gặp phải vậy!
- A... Anh không đi làm sao?
Đáp lại câu hỏi của cô, anh trả bằng một câu hỏi:
- Cô đang quan tâm tôi hay đang muốn đuổi tôi đi vậy?