- Cô thiếu chất, con tôi cũng bị ảnh hưởng cô biết không?
Thực sự rất muốn ăn uống đầy đủ nhưng không phải tất cả các món dinh dưỡng đều hợp với cô. Số lượng hợp thì ít mà không hợp thì vô cùng nhiều, những lần như vậy cô đều nghén tới nôn hết tất thảy. Anh chỉ ngồi lại bàn ăn ít lần... tất nhiên không biết được những điều này hoặc cũng có thể dì Phúc đã nói với anh nhưng anh vẫn cố tình nói với cô những câu này để thúc ép. Bản thân lần đầu là mẹ, hơn ai hết cô mong con mình nhận được những gì tốt nhất, cô cũng biết xót con mình mà...
- Em biết... em sẽ cố gắng, nhất định sẽ không làm gì ảnh hưởng tới con anh!
Thốt ra câu này, nước mắt cô chực trào. Không muốn những giọt lệ vô dụng này rơi trước mặt người không biết cảm thông như Cố Lăng Phong nên cô vội quay lưng đi thẳng vào trong nhà. Ninh Hạ Ngân đi ngang qua dì Phúc, cô gắng vẽ lên môi một nụ cười nói:
- Con có chút buồn ngủ, con lên phòng nghỉ ngơi một chút dì nhé!
Dì Phúc ngạc nhiên nhưng theo bản năng nhanh chóng gật đầu, cô vội đi lên lầu khóa trái cửa phòng rồi trèo lên giường trùm chăn.
Bản thân có thể thờ ơ với hành động không hay của người khác đối với mình, cũng có thể chịu được những ánh mắt dò xét không mấy thiện cảm, cô cũng có thể chịu được những lời đàm tiếu sau lưng. Nhưng cô thật sự không hiểu tại sao chỉ vì một câu chất vấn của anh lại khiến cô chợt tủi thân. Có lẽ đó chỉ là một giọt nước tràn ly, những xúc cảm buồn bã kia cô vốn đơn thuần cất trong lòng, tới khi dâng đầy không còn chỗ chứa nên chúng mới vỡ tan như vậy.
Con yêu, mẹ xin lỗi, mẹ không nên khóc, mẹ không nên khiến con cũng phải buồn chỉ là giờ đây mẹ chợt thấy chạnh lòng, mẹ thực sự sợ bản thân sẽ ngã quỵ...
Cố Lăng Phong bình thản bước vào trong, anh tiến tới gần dì Phúc hỏi:
- Cô ta đâu rồi dì?
Tuy không hỏi rõ ràng nhưng dì Phúc cũng có thể đoán được người đang được cậu chủ nhắc tới là ai.
- Cô ấy nói buồn ngủ nên đã nghỉ ngơi rồi, lát nữa tôi sẽ chuẩn bị phần thức ăn riêng, cậu chủ đừng lo!
Anh bực dọc, gắt gỏng:
- Dì thúc ép cô ta ăn uống một chút, chưa ăn được gì đã nôn, tôi cũng chỉ lo cho con mình thôi!
Không khí trở nên căng thẳng, Giang Tuyết cũng căng thẳng theo. Cô đưa tay vuốt lưng giúp anh bình tĩnh lại rồi nhỏ giọng:
- Anh à, phụ nữ mang thai nghén là chuyện bình thường, cô ấy nhìn vậy thôi nhưng thực ra rất mệt mỏi đó với lại có gì thì từ từ nói, giai đoạn này cô ấy cũng dễ tủi thân, anh gắt gao quá cô ấy dễ bị xuống tâm trạng, không tốt cho cả hai mẹ con họ
Cố Lăng Phong không nói gì, anh mệt mỏi đi thẳng lên trên lầu. Thời gian này anh có cảm giác như bản thân xuống dốc rất nhiều, trước bàn máy tính, nhìn bản thảo robot đã hoàn thành mà không cảm xúc. Căn phòng này được thiết kế riêng biệt dành cho công việc của anh, nó yên tĩnh, vắng lặng, xung quanh chỉ có âm thanh hoạt động của máy móc. Đợi thời cơ thích hợp, anh mới có thể công bố sản phẩm mới được còn bây giờ trước mắt chính là tập trung vào dự án của công ty con do anh thành lập. Tuy là người của Cố gia, có cổ phần không nhỏ trong công ty của gia tộc nhưng anh vẫn muốn phát triển công ty của riêng mình vậy nên dùng vốn tích góp được thành lập lên Gia Thành Entertainment – công ty giải trí tập trung vào mảng âm nhạc và phim ảnh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Lăng Phong lướt vệt xanh trên màn hình rồi áp vào tai.
- Tôi mới tìm hiểu được thêm thông tin về cô Ninh!
Anh không đủ kiên nhẫn nghe cũng khong thèm đáp lại, lười biếng mặc kệ đầu dây bên kia tiếp lời:
- Cô Ninh Hạ Ngân là được người nhà họ Ninh nhận nuôi, bên nhà họ chỉ có Ninh Hạ Liên là con gái ruột cũng là duy nhất. Họ khá nghiêm khắc với cô Hạ Ngân, cô ấy cũng rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn, tôi cảm thấy thông tin này và những gì Âu Thế Bảo cung cấp có rất nhiều điểm không tương thích.
Thông tin này đúng là mới mẻ thật, nhưng hiện tại anh cảm thấy anh chỉ cần chú ý tới đứa bé còn cô ta anh không muốn điều tra quá sâu, cảm giác như có một thứ gì đó chẹn lại, mỗi lần đôi mắt đó nhìn anh, lòng anh dao động dữ dội, bị cô ta lừa thêm lần nữa chẳng thà anh không quan tâm tới.
Đến giờ ăn tối, dì Phúc định mang thức ăn lên phòng thì cô đã ở sẵn trước cửa nên dì nói cô xuống nhà dùng bữa luôn. Đi tới lưng chừng cầu thang, bên dưới vang lên giọng nói của anh.
- Vâng chú, Giang Tuyết về tới chỗ con rồi, chú yên tâm, con bé nó tươi lắm chú! Dạ... đang đứng bên cạnh con!
Giang Tuyết đứng bên cạnh Cố Lăng Phong, chu mỏ tức giận xù lông như một con mèo nhỏ, ánh mắt lộ rõ sự vô tư hờn dỗi do được cưng chiều, một điều mà dù cô có bắt chước cả đời này cũng không thể làm giống được.
Bước chân Ninh Hạ Ngân nhẹ nhàng xuống cầu thang, họ nhìn thấy cô không khí lập tức trầm xuống.
-
- Ăn cơm đi!
Anh thả một câu nói rồi ngồi vào bàn ăn, ngồi ngay cạnh cô. Có vẻ như ngày hôm nay anh nhất quyết ép cô ăn bằng được.
Những món trên bàn ăn cô đều không khiến cô gặp trở ngại gì, chỉ duy món gì đó giống như những viên ngọc nhỏ màu đen, bên cạnh là một dĩa thịt bò hảo hạng, dù ở cách xa nhưng mặt cô đã lập tức tái mét.
- Phong... em...
Quay sang thấy biểu cảm của cô anh nhíu mày:
- Ăn đi, nhìn tôi làm gì?
Run run cầm đôi đũa trước mặt, cô gắp đĩa đồ ăn gần nhất, trong đầu nghĩ tới món kia lập tức buông đũa chạy đi. Cố Lăng Phong cũng chạy theo, anh lo cô sẽ vấp ngã.
Những gì cho vào bụng từ trưa đều tuôn ra bằng sạch, kèm theo đó là cơn họ sặc sụa. Cố Lăng Phong thấy như vậy thì sốt sắng không thôi, anh luống cuống lấy giấy rồi vuốt lưng cho cô.
- Sao đang bình thường đột nhiên lại nôn?
“Anh mang thai rồi nghén thử là biết!” . Cô thực sự rất muốn nói với anh câu này, chỉ là cô không làm được, chỉ lí nhí đáp:
-
- Em không sao, anh đừng bận tâm, một lát là hết!
- Chiều nay theo tôi đi khám!
Ninh Hạ Ngân ho khan vài tiếng, vội vã xua tay:
- Ai mang bầu cũng thế, dì Phúc nói với em qua ba tháng đầu sẽ tự hết!
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô, anh không đành lòng trách móc, bàn tay vô thức vuốt lưng cho cô.
Khi đã ổn định, anh đưa cô lên phòng nghỉ ngơi trước sau đó căn dặn dò Phúc chuẩn bị những gì cô có thể ăn được lên phòng. Vậy mà ban nãy anh còn trách cô không chịu ăn uống, hóa ra cô nghén nặng như vậy... hóa ra cô ấy phải chịu nhiều điều như vậy. Rốt cuộc thực hư là thế nào, anh nhất định phải điều tra rõ ràng.
Sau khi ổn thoả, Cố Lăng Phong ngồi vào bàn ăn. Anh hỏi dì Phúc:
- Trong đây có món nào khác với thực đơn hằng ngày không dì?
Dì Phúc lập tức đáp:
- Tất cả cô Hạ Ngân đều ăn được, chỉ duy có món Trứng cá tầm Calvisius Beluga và thịt bò Wagyu.
Cố Lăng Phong tức giận gắn giọng:
- Cô ấy mang thai, làm sao ăn đồ sống được!
- Cậu quên rồi sao? Đó đều là những món cô Giang Tuyết thích ăn, là cậu nói tôi chuẩn bị.
Anh nghe xong thì tâm trạng trầm xuống đôi chút, Giang Tuyết đang cùng Ninh Hạ Ngân ở trên lầu. Cố Lăng Phong buông đũa đi lên phòng, anh tiến về phía cô rồi quay sang nói với Giang Tuyết:
- Em xuống nhà ăn tối đi, anh phải giám sát cô ta để phòng những trường hợp ngày hôm nay xảy ra.
- Dạ, anh đừng mắng Hạ Ngân, cô ấy còn yếu!
- Ừm... Em dùng bữa tối đi, kẻo đói!
Sau khi Giang Tuyết rời đi, để lại không gian im lặng đến ghê người.
- Em xin lỗi... Em...
- Ăn đi, dì Phúc nấu cho cô đấy, dì nói những món này cô không nghén!