Trí xuống lầu ăn sáng, hôm nay là đầu tuần, công việc khá nhiều nên hắn tranh thủ đến công ty sớm. Bữa sáng chỉ có mình hắn vì bà Lan đi công tác nước ngoài vẫn chưa về hơn nữa gần đây hai mẹ con cũng dùng bữa cùng nhau do những bất đồng trong công việc.
Những món hắn ăn sáng nay rất đơn giản như trứng ốp la, bánh mì và một ly sữa nóng nhưng lại là bữa sáng đầy đủ chất dinh dưỡng nhất. Hắn vặn người cho đỡ mỏi rồi từ từ ăn từng miếng nhỏ. Tính cách của hắn rất cẩn thận và kỹ lưỡng nên không bao giờ ăn nhanh uống vội vì sợ nhai không kỹ sẽ ảnh hưởng xấu đến bao tử.
Chợt màn hình điện thoại bật sáng báo hiệu cuộc gọi đến, hắn nhấc máy, bên kia một giọng nói rất khẽ nhưng vội vàng:
“Hôm qua, có người tự xưng là người thân của gia đình cậu đến hỏi về vấn đề giám định pháp y của Long nhưng mình nói những thông tin này rất cơ mật mình không đủ thẩm quyền để giải quyết.”
Sắc mặt hắn tái nhợt, hắn im lặng hồi lâu rồi lên tiếng:
“Cậu làm tốt lắm, có việc gì thông báo cho mình ngay để mình sắp xếp, đừng lo lắng mình sẽ không để cậu phải thiệt thòi.”
Hắn tắt máy, tâm trí đặt ra rất nhiều câu hỏi ai, tại sao, rốt cuộc như thế nào?
Bữa sáng kết thúc nhanh hơn dự kiến, hắn lái xe đến một quán cafe nơi đã hẹn trước với người vừa gọi điện thoại.
Thấy hắn bước vào người kia liền vẫy tay ra hiệu, hai người bọn họ ngồi ở bàn trong cùng trong một góc khá khuất để tránh người qua lại.
Vừa ngồi xuống ghế, hắn sốt ruột nên hỏi ngay:
“Người đó tên gì, trông như thế nào?”
Người bạn mô tả kỹ lưỡng từ vóc dáng đến tên tuổi.
“Ông ta tên Tuấn, dáng người cao cao trông có vẻ là một người thành đạt. Cậu có biết người này không?”
Hắn không do dự đáp ngay:
“Biết, ba của Long, ông ta sống ở nước ngoài nhiều năm nên rất ít khi trông thấy. Ông ta có nói lý do tại sao lại đến không?”
Người kia có chút e sợ, rụt rè đáp:
“Ông ta nói lúc đó ông ta không đến được nay cảm thấy nghi ngờ về cái chết đột ngột của người thân nên muốn được tìm hiểu kỹ hơn. Có khi nào ông ta muốn lật lại vụ án?”
Trí ngạc nhiên nói lớn lên:
“Lật lại vụ án?”
Người kia ra hiệu cho hắn nói nhỏ lại kẻo để người khác nghe.
“Trong tình huống xấu nhất, ông ta muốn điều tra lại từ đầu thì cơ quan chức năng có thể sẽ hỏi tới vụ việc này còn không người nhà bệnh nhân không được quyền yêu cầu bệnh viện phải giải thích vấn đề này.”
Hắn thay đổi sắc mặt tối lại, lạnh lùng nha ra từng chữ:
“Ông ta thật biết đùa đừng tưởng mình sẽ để yên.”
Người kia cảm thấy hơi lo lắng về chuyện này vì nếu bị truy ra hắn sẽ là đồng phạm.
“Mình thấy cậu nên có kế hoạch đối phó, chỗ bệnh viện nếu có tin gì mình sẽ báo ngay nhưng cậu nhớ đấy ngành y chúng ta có khẩu hiệu “phòng bệnh hơn chữa bệnh”.
Rời khỏi quán cafe hắn không đến công ty mà lại quay xe chạy ngược ra ngoại ô. Hôm nay, có lẽ hắn sẽ rất bận rộn bởi chuyện này nếu không giải quyết gấp có nguy cơ sẽ lớn chuyện. Nếu mọi chuyện bại lộ nhiều khả năng hắn sẽ mất tất cả và ngay cả sự tự do của bản thân cũng không còn.
Xe vẫn đang chạy, hắn sốt ruột gọi điện cho ai đó nhưng đầu dây bên kia không có người nghe máy chỉ có giọng nói quen thuộc của nhân viên tổng đài vang lên. Hắn nhấn ga tăng tốc, chiếc xe lao như bay trên con đường rải nhựa vượt qua hàng loạt chiếc ở phía trước.
Khu này là một công trình bị bỏ hoang nhiều ngày do dự án treo, chủ thầu không có khả năng hoàn thành. Bình thường những nơi thế này không có người ở, hắn đỗ xe ở tận ngoài xa rồi đi bộ vào bên trong con đường đất chật hẹp.
Ngôi nhà cũ kỹ, tường như sắp sập không ngờ rằng bên trong vẫn có người ở. Hắn gõ cửa, bên trong không có người trả lời, hắn đẩy nhẹ cánh cửa gỗ mục nát mở ra, bụi bẩn bay ra mờ cả không gian trước mặt. Hắn lấy tay xua bớt bụi rồi vào trong, trên chiếc ghế sofa cũ rách một người đàn ông tầm ngoài bốn mươi đang bất động dường như đêm qua anh ta đã quá chén.
Hắn bước đến đá mạnh vào chiếc ghế khiến bụi bay mù mịt. Người đàn ông kia bị gọi dậy cau có, dụi mắt chửi thề:
“Mẹ kiếp! Đứa nào thế hả? Bộ muốn chết hả không thấy tao đang ngủ sao? Tiền mai tao sẽ trả?”
Người đàn ông bực tức ngồi bật dậy miệng không ngừng chửi:
“Không nghe tao nói gì sao? Tao…”
Nhìn thấy hắn người đàn ông liền đổi sắc mặt từ tức giận sang tươi cười, niềm nở:
“Người anh em đến từ khi nào vậy sao không báo trước chỗ này bụi bặm lắm không đáng để cậu ghé thăm.”
Gã phủi phủi hết bụi trên một chiếc gần đó cho hắn ngồi còn mình thì ngồi xuống trên chiếc sofa đã rách vài lỗ. Hắn ngồi xuống nhìn quanh rồi ra vẻ quan tâm:
“Sa sút đến thế này rồi sao? Nhiều tiền như thế sao không tìm một chỗ tốt hơn, chỗ này công nhận khó tìm thật.”
Gã đàn ông đáp lại không chút sợ hãi:
“Khó tìm nhưng chẳng phải người anh em cũng đã tìm được rồi sao?”
Hắn ngoảnh đầu nhìn về phía người kia ánh mắt lạnh lùng, khinh bỉ:
“Chẳng có nơi nào là tôi không tìm ra, chỉ cần là thứ tôi muốn, tôi ắt sẽ có cách.”