Bà Linh vẫn nằm trên giường kể từ khi nhập viện, chân bị gãy khiến bà không tự lo lắng được chuyện sinh hoạt thường ngày. Hoàng dù rất bận nhưng vẫn luôn dành thời gian chăm sóc mẹ. Hoàng rót cho mẹ cốc nước, bà Linh đón lấy, nhìn dáng vẻ thiếu ngủ mắt thâm quầng và hốc hác vì lo lắng trong lòng chợt nhói đau. Hoàng như hiểu được tâm tư của mẹ, cậu ngồi xuống cạnh giường, khẽ cười cố giấu đi vẻ mỏi mệt để mẹ an lòng.
Đôi tay của người mẹ khẽ chạm và xoa lên mái tóc của cậu, cổ họng bà nghẹn ngào như có cái gì ngăn lại.
“Mẹ xin lỗi vì đã làm con lo lắng, mẹ chỉ muốn về thăm con nhưng ai ngờ…”
Hoàng nắm lấy tay mẹ rồi giữ chặt trong tay mình, hơi ấm của tình mẫu tử tỏa ra sưởi ấm trái tim của hai người.
“Con không sao, con rất vui khi mẹ dành thời gian về thăm con, mẹ đừng tự trách mình. Bác sĩ nói chỉ cần mẹ nghỉ ngơi và cẩn thận hơn thì sẽ sớm hồi phục.”
Những giọt nước mắt bắt đầu rơm rớm trên đôi mi của bà Linh, bà đang hạnh phúc và vô cùng hạnh phúc. Hơn lúc nào hết, giờ phút này đây bà đang được sống trong tình yêu thương của đứa con trai duy nhất, cuối cùng đứa trẻ bé bỏng năm nào cũng đã lớn khôn. Đã lâu lắm rồi bà không được ở gần con, khoảng cách về vị trí địa lý đã ngăn cản họ ở bên nhau, những cuộc gọi không thể lấp đầy nỗi nhớ con của một người mẹ.
Buổi sáng, Hoàng định ra căn tin mua cho mẹ một bát cháo lòng vì cậu biết mẹ thích nhất là món này. Hoàng định đứng dậy rời đi thì nghe tiếng gõ cửa, Nguyên đến và còn mang theo rất nhiều đồ. Kể từ khi biết tin bà Linh nhập viện, Nguyên thường xuyên đến thăm đôi lúc cô thay Hoàng chăm sóc cho bà Linh.
Bà Linh thấy Nguyên đến liền mừng rỡ, bà ra hiệu cho Hoàng đỡ túi đồ trên tay cho cô đỡ mỏi.
“Cháu đến trò chuyện với bác là bác vui rồi, đừng lần nào cũng mang theo nhiều đồ như thế, bác ngại lắm.”
Bà gọi Nguyên lại ngồi xuống bên cạnh mình rồi hàn huyên.
“Những ngày qua thật làm phiền cháu quá, để cháu vì lo lắng cho bác mà phải đi đi lại lại thế này bác không biết phải lấy gì đền đáp.
Nguyên nghe bà Linh nói thế liền hoảng hốt:
“Bác đừng nói thế, cháu và Hoàng vừa là đồng nghiệp, vừa là bạn giúp đỡ nhau là điều nên làm.”
Bà Linh nháy mắt nhìn về phía Hoàng vừa có nhã ý vừa có ẩn ý.
“Bạn bè bình thường chẳng ai tốn nhiều tâm tư thế này đâu cháu.”
Nguyên lại càng hoảng hốt hơn vì sợ bà Linh hiểu lầm mối quan hệ của hai người rồi Hoàng sẽ trách cô.
“Dạ không, bọn cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Thấy Nguyên lúng túng, mặt đỏ ửng vì xấu hổ, Hoàng nhìn cô mỉm cười đổ thêm dầu vào lửa:
“Mẹ mình nói đúng đó, cậu sợ gì chứ?”
Bà Linh và Hoàng càng lúc càng hiểu ý nhau, họ cứ như thế người tung người hứng làm bao tâm tư trong lòng Nguyên như sắp bị vạch trần. Nguyên chỉ biết im lặng mỉm cười nhưng trong lòng rất vui vì cuối cùng cũng có người thay mình giãi bày tâm sự. Cuộc trò chuyện mỗi lúc một sôi nổi, khó khăn lắm Nguyên mới tìm được cơ hội để thay đổi đề tài khi cô chợt nhớ ra mình có mang đến một hộp cháo lòng do mình tự nấu để bà Linh được cảm nhận hương vị quê nhà.
“À, cháu có mang đến cho bác một ít cháo lòng, mãi nói chuyện cháu quên mất, nhân lúc còn nóng bác ăn đi ạ, để nguội mất ngon.”
Nguyên vừa nói vừa mang hộp cháo trút ra bát, bà Linh rất hài lòng về “cô con dâu tương lai này”.
“Thế này chẳng khác gì “con dâu” nhà ta rồi.”
Nguyên ngại ngùng chỉ biết cúi đầu tự mỉm cười. Hoàng nhìn hai người phụ nữ bên cạnh hạnh phúc cậu cũng hạnh phúc theo họ lòng thầm nghĩ sao bấy lâu mình lại không nhận ra.
TRong căn phòng nhỏ bé của bệnh viện ba con người đều đang tận hưởng niềm vui của riêng mình. Họ dù có nói ra hay không cũng đều đã có một buổi sáng rất vui vẻ bên nhau. Đời người ngắn ngủi và vô thường, mỗi giây, mỗi phút đều rất đáng trân quý.
Hoàng đang mải mê nhìn Nguyên bón từng muỗng cho mẹ thì có cuộc gọi đến. Cậu vội bắt máy khi nhìn thấy tên người gọi, cậu xin phép ra ngoài nói chuyện. Một lúc sau cậu trở lại rồi vội vã rời đi vì có chuyện gấp. Cậu đành phải nhờ Nguyên giúp mình chăm sóc mẹ thêm lần nữa.
Hai người phụ nữ nhìn theo bóng Hoàng khuất sau cánh cổng dù không biết đã xảy ra chuyện gì. Bà Linh lo lắng nhưng cũng chẳng thể làm gì vì bản thân bà cũng đang cần người chăm sóc. Nguyên thấy thế liền động viên, an ủi:
“Dạo này Hoàng bận lắm ạ. Công ty đang thực hiện dự án lớn nên công việc rất nhiều, chuyện đột xuất như thế này cũng không có gì là lạ. Ăn xong cháu sẽ kể cho bác nghe về công việc của cậu ấy ở công ty.”
Bà Linh đã cảm thấy yên tâm hơn phần nào, bà mỉm cười nhìn Nguyên trìu mến, thật may bà đã có người bầu bạn trong những ngày buồn tẻ này.
Hoàng ngay sau khi rời đi đã chạy ngay đến một bệnh viện khác trong thành phố nhưng cách khá xa nơi cậu đang ở. Một người phụ nữ dẫn đường cho cậu đến một phòng bệnh hạng sang, mở cửa cho cậu vào trong.
“Nghe chú gọi cháu liền đến ngay, cậu ấy thế nào rồi ạ?”
Người đàn ông lớn tuổi mời cậu ngồi xuống rồi từ từ nói rõ mọi việc. Hoàng sửng sốt, cậu hết lần này đến lần khác ngạc nhiên.
“Cháu sẽ giúp điều tra chuyện này, nếu đó là sự thật cháu nhất định sẽ không bỏ qua?”
Người đàn ông buồn bã quay đi dường như không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ mình lúc này.
“Đây chỉ mới là những điều chú nghi ngờ, còn sự thật thì cần phải xác minh, cháu phải giữ bình tĩnh và giúp chú làm sáng tỏ mọi chuyện.”
Hoàng nhìn về người đàn ông đó giọng nói có chút tức giận:
“Cháu nhất định sẽ điều tra đến cùng không thể để hắn được toại nguyện.”
Hoàng vừa rời khỏi đó, một cơn mưa chiều bất chợt ập tới. Sài Gòn luôn có những cơn mưa trái chiều, mưa như trút nước, mưa dội vào lòng người những nỗi buồn tê tái. Chiếc ô tô vẫn chạy, Hoàng vẫn đang suy nghĩ về những chuyện mình vừa nghe thấy, trong lòng dội lên những cơn sóng hung dữ, tâm trí muốn bình yên những cuộc đời nào có được bình yên.