Làng quê thật yên bình, sáng nào Thu cũng nấu bữa sáng cho hai cha con, bữa ăn tuy đơn giản nhưng lại dạt dào tình cảm. Sau bao năm xa quê, lần trở về này Thu có nhiều thời gian để cảm nhận sự thay đổi của quê nhà. Ngôi trường tiểu học sơ sài vách làm bằng đất trét đã được thay bằng ngôi nhà cấp bốn khang trang. Đường xá được bê tông hóa, nhiều ngồi nhà được xây dựng mới nhưng đâu đó nếp sống yên bình vẫn còn dù đã có phần nhạt phai.
Bên bát bánh canh nóng hổi, ông Hùng bồi hồi kể lại những kỷ niệm xưa của các thành viên trong gia đình. Kể từ khi xa nhà hiếm lúc nào cô có cơ hội được trò chuyện với người thân kể cả qua điện thoại, tiếc là giờ đây những cuộc chuyện trò chỉ còn lại hai người.
Thu rưng rưng nước mắt như người sắp khóc rồi một giọt nước không biết vâng lời đã lăn dài trên gương mặt đượm buồn của cô. Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn vội lau đi nhưng người cha già đã kịp nhìn thấy trong lòng rất xót xa. Ông không kìm được nước mắt rồi khóc theo. Ông biết mình không thể yếu đuối trong lúc này nhưng lý trí không điều khiển được cảm xúc.
Ông nhìn con gái âu yếm rồi nắm lấy đôi bàn tay mỏng manh của cô. Tay ông to lớn, chai sạm vì sương gió cuộc đời nhưng ấm nóng truyền cho Thu chút động lực cuối cùng để vượt qua nỗi đau.
“Con đừng buồn nữa, nếu biết con thế này mẹ sẽ rất đau lòng.”
Thu cảm nhận được tình cha con sâu đậm, cô gạt nước mắt rồi thỏ thẻ:
“Con biết rồi ạ, con sẽ không khóc nữa.”
Ông Hùng ngắm thật kỹ gương mặt, ánh mắt, làn da và nụ cười của đứa trẻ đã gắn kết hai vợ chồng ông suốt đời rồi khóc trong hạnh phúc.
“Nghe ba đừng buồn nữa. Từ nay, hai cha con mình nương tựa vào nhau mà sống.”
Trong vòng tay ấm áp của ba Thu hạnh phúc vô cùng. Đây chính là người đàn ông luôn dành tình yêu cho cô cả đời không bao giờ thay đổi.
Căn nhà của Thu tuy nhỏ nhưng nằm trên một mảnh đất rộng. Ba mẹ vẫn hay trồng rau, cây ăn quả và nuôi gà sau vườn. Ngôi nhà này cũng là nơi ghi dấu những ký ức tuổi thơ của cô.
Lúc còn nhỏ mỗi lần ba mẹ đi làm Thu đều đòi theo. Có những buổi trưa vì trời nắng vì sợ Thu bị ốm nên ba mẹ cứ đợi cô ngủ rồi mới ra vườn làm, lúc tỉnh dậy không thấy ba mẹ đâu, cô cứ thế khóc toáng lên inh ỏi cả nhà.
Mỗi lần nhắc lại chuyện này ông Hùng lại cười thích thú, đời ông chẳng có gì hạnh phúc hơn được sống bên người vợ hiền và đứa con ngon. Nhưng nay cuộc đời nghiệt ngã, người vợ đã đi xa để lại ông với cô con gái trong tổ ấm chung của họ.
Thu pha cho ba một ấm trà vì ông Hùng không thích cafe. Ngồi trong chiếc sân nhỏ trước nhà hai cha con ngắm nhìn quang cảnh chiều tà giản dị và bình yên.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, những bữa cơm, những cuộc trò chuyện đã làm nỗi đau dần nguôi ngôi. Hai trái tim đã tự an ủi, che chở và chữa lành cho nhau.
…
Ở một diễn biến khác, từ khi đảm nhiệm một dự án quan trọng Anne ngày càng kiêu ngạo hơn và xem thường Trí. Trong bộ comple sáng màu, Anne đến công ty bằng chiếc xe hơi sang trọng. Vừa vào đại sảnh các đồng nghiệp đã trầm trồ, thán phục.
“Chị Anne, hôm nay chị xinh thế, nhìn chị chẳng khác gì nữ doanh nhân thành đạt.”
Một nữ nhân viên đứng gần tỏ ra thân thiết và không tiếc lời khen ngợi. Anne tươi cười rạng rỡ, tâm trạng rất tốt.
Cứ như thế hết người này đến người khác thay nhau tân bốc, nào là “chị được chủ tịch tin tưởng giao cho dự án quan trọng”, “chị thật tài giỏi”, “nói không chừng mai này vị trí Tổng giám đốc cũng là của chị”,...
Anne cười không khép miệng lại được, sự tự mãn thể hiện rõ trong từng cử chỉ lời nói của cô.
Ném chiếc cặp xuống bàn, Trí không giấu được sự tức giận đang lăn sòng sọc trong đôi mắt đỏ rực. Những gì diễn ra ở đại sảnh lúc nãy hắn đã nhìn thấy hết.
Anne bước vào mà không cần gõ cửa, cô khoanh tay, lặng lẽ đứng nhìn người đã từng là anh trai của mình từ phía sau. Đúng là từ trước đến giờ cô chưa từng quan tâm đến cuộc sống của hắn nhiều như bây giờ dù họ đã từng chung sống với nhau trong một gia đình.
Người đàn ông trước mặt cô từng lịch thiệp, văn minh, sáng suốt, và bản lĩnh thời gian gần đây chỉ biết tức giận, cáu gắt và chắc hẳn có lúc cảm thấy bất lực. Không để cho không gian yên lặng quá lâu, Anne cất lời giọng điệu rất không thiện cảm:
“Hôm nay, anh sao thế Tổng giám đốc có ai đã làm anh giận sao?”
Hắn quay lại, nén cơn giận trong lòng tỏ ra bình tĩnh, phong thái đĩnh đạc như thường ngày.
“Sao tôi lại có thể không vui khi được làm việc chung với một người tài giỏi như cô Anne chứ? Mà cô đến tìm tôi có chuyện gì sao?”
Anne cười nhạt khi nghe những lời khen nửa thật nửa đùa mà nhiều hơn hết vẫn là chế giễu.
“Không, tôi đến xem văn phòng tương lai của mình thôi. Cũng được quá đấy chứ, tôi rất thích.”
Hắn tức giận từ trong ánh mắt từng tia lửa như muốn phun trào hận không thể thiêu rụi Anne. Hắn nghiến chặt răng những vẫn cố không để Anne đạt được ý đồ.
“Thích thôi thì có ích gì, cái gì là của mình nhất định sẽ là của mình, cái gì không là của mình thích cũng có ích gì.”
Bị Trí đọc hết tâm tư, Anne thấy trong lòng vô cùng khó chịu nhưng vốn là người thông minh, cũng như hắn cô giấu đi vẻ mặt khó ở từ từ bước đến gần. Anne nhìn vào gương mặt lạnh lùng của hắn:
“Sao anh biết chắc là không ích gì, đời nhiều bất ngờ lắm.”
Anne ra khỏi phòng không quên ném cái nhìn khinh bỉ về phía Trí.
Trí như muốn phát điên, các mạch máu trong cơ thể hoạt động hết công sức, nếu có thể hắn chỉ muốn đá cô ta ra khỏi công ty ngay tức khắc.
Áp lực công việc ngày càng tăng đặc biệt là việc Anne tỏ thái độ lấn lướt khiến hắn trong lòng không hề thoải mái.
Ngày thứ sáu dài dằng dặc rồi cũng qua, Trí một mình lái xe ra khỏi thành phố. Bà Lan đã đi công tác nước ngoài dài ngày, một mình hắn trong ngôi nhà to lớn thật trống trải và lạnh lẽo. Hắn muốn ra ngoài hóng gió trời để những cơn gió trong lành giúp hắn thổi bay những muộn phiền chất chứa.
Con đường phía trước thật dài, chiếc xe phóng với tốc độ cao mà người lái dường như cũng không cần để ý mình đang lao với vận tốc bao nhiêu. Cứ như thế hắn đã đến được miền quê nơi có người con gái hắn thầm yêu thương sau một hành trình dài.
Cánh đồng lúa đang mùa trổ bông, hương sữa của những bông lúa nặng trĩu thoảng trong gió phảng phất như hương thơm tỏa ra từ mái tóc một cô gái. Dòng sông quê mùa xuân nước trong xanh soi bóng chiếc cầu nhỏ, khung cảnh nên thơ làm xao xuyến lòng người.
Thu đang đi chợ về, cô đạp chiếc xe mà ngày xưa vẫn đi mỗi khi tới trường. Ở một góc xa, Trí lặng lẽ nhìn theo, ánh mắt có chút yêu mến, có chút ngưỡng mộ. Những niềm vui bình dị mà Thu có được bây giờ chính là điều trong lòng hắn thầm ao ước. Đi một quãng đường rất dài chỉ để được nhìn thấy người con gái mình yêu trong một khoảnh khắc để thỏa nỗi nhớ mong.
Hắn giờ đây đang rơi vào lưới tình do chính mình tạo ra, hắn sao có thể dám thổ lộ khi ban đầu tiếp cận cô chỉ vì mục đích xấu xa. Tình yêu này hắn nên giữ lại cho riêng mình như thế sẽ tốt hơn. Nhưng nỗi nhớ nhung đã khiến hắn không thể kìm lòng mà dày vò chính bản thân mình.
Sau những giây phút tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn, hắn lái xe vụt đi trả lại cho Thu làng quê yên bình cũng những năm tháng giản dị nhưng hạnh phúc.