Duyên Số

Chương 54: Người thừa kế tân thiên



“Mở đầu tin tức sáng nay, chúng tôi xin thông tin đến quý khán giả về việc tập đoàn Tân Thiên có người kế mới. Trong cuộc họp báo vào chiều muộn ngày hôm qua, bà Hồ Thị Tuyết Lan - Chủ tịch tập đoàn Tân Thiên chính thức tuyên bố anh Hồ Minh Trí là con trai của bà được bổ nhiệm vào vị trí Tổng giám đốc tập đoàn. Theo đó, bà Lan cho biết thêm do vấn đề sức khỏe nên từ nay bà sẽ lùi về với tư cách cố vấn công ty còn con trai bà mới là người nắm quyền điều hành công ty.”

Ông Thiên tắt ti vi ngay sau khi xem xong tin tức, ông cúi mặt xuống, đôi mắt khẽ nhắm. Chuyện gì đến cuối cùng cũng đã đến đây là do tình thế ép buộc hay là quả báo?

Ấm trà trên bàn vẫn còn nóng, hương trà vẫn thơm nhưng ông chẳng còn tâm trí để thưởng thức. Chiếc tách trên tay khẽ rung lên rồi một giọt nước rơi xuống tạo ra âm thanh nhỏ nhẹ nhưng ám ảnh. Trong cuộc đời, ông đã trải qua biết bao chuyện ngang trái và đau lòng nhưng lần này ông thực sự bất lực.

Kể từ khi Trí trở về, ông chẳng khi nào được yên giấc những gì hắn nói không phải không đúng chỉ là ông né tránh không dám thừa nhận. Nếu ông nói ra toàn bộ sự thật thì bà Lan sẽ rất đau lòng. Có những sự thật vẫn nên để trong lòng vì không ai có thể lường trước sức sát thương của nó. Đặt tách trà lên ngang mũi hương thơm nhạt dần thứ còn lại chỉ là một cái xác vô nghĩa nằm trong một ly nước vàng đục chỉ có thể bỏ đi.



Ngày đầu tiên đến công ty, hắn mặc bộ vest đen mới toanh, sơ mi trắng, cà vạt chỉnh tề hệt như chú rể bởi đây là thành quả của những ngày toan tính. Hắn ra khỏi biệt thự bằng chiếc xe riêng màu trắng sang trọng và cao cấp mà bà Lan đã chuẩn bị sẵn cho “ông chủ tương lai”. Chiến lợi phẩm đã nằm trong tay hắn sao không hưởng thụ?

Nhân viên công ty đã tập trung đông đủ để chào đón giám đốc điều hành mới. Một khung cảnh long trọng diễn ra trước mắt mà trước đây hắn chưa từng chứng kiến. Hắn tiến vào đại sảnh, rất nhiều quản lý các phòng ban tháp tùng theo sau, ai cũng tranh nhau lại gần, thân thiết, nịnh bợ để con đường thăng tiến được dễ dàng. Họ quyết tâm “xây dựng tình cảm” với sếp ngay từ những ngày đầu mới tới.

Đến gần trưa sau khi đã nghe chán những báo cáo dài dòng, hắn cho mọi người giải tán rồi về phòng làm việc riêng ở tầng cao nhất của tòa nhà.

Vừa bước vào phòng, hắn choáng ngợp trước mức độ sang trọng và xa xỉ của căn phòng, nó chẳng khác gì phòng khách cao cấp của khách sạn lớn. Vô số những vật dụng trang trí đắt tiền có xuất xứ trong và ngoài nước đã được quy tụ.

Hơn thế nữa trụ sở của Tân Thiên còn nằm trong vị trí đắc địa bậc nhất của Sài Gòn. Trước mặt phía xa xa là tháp tài chính Bitexco nằm bên sông Sài Gòn - biểu tượng của sự thịnh vượng và giàu có. Những gì đang hiện hữu trước mắt thực tế đã vượt xa tầm nhìn của hắn. Hắn ngắm nhìn toàn thành phố, cảm giác như thế giới trong tầm tay - điều hắn vẫn luôn ao ước.

“Cốc… cốc… cốc.”

Đang lang thang trong giấc mộng về sự giàu có và những kế hoạch cho tương lai thì bỗng giật mình khi nghe tiếng gõ cửa.

“Mời vào”.

Thu đẩy cửa bước vào, hắn đang ngồi trên ghế trong tâm thế thoải mái liền thay đổi tư thế lịch sự tiếp chuyện. Chỉ mấy ngày không gặp mà trông cô đã tiều tụy hẳn đi.

“Em tìm anh có việc gì không? Sao em không nghỉ thêm vài ngày mà đã vội đi làm?”

“Tổng giám đốc, em xin nộp đơn từ chức.”

Căn phòng vốn yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn, hai con người đối diện nhau trong chốc lát không nói lời nào nhưng cũng đã ngầm hiểu mọi chuyện.

Hắn nhíu mày, suy tư rồi buông ra một câu hỏi thừa thãi.

“Tại sao em lại từ chức?”

“Em muốn rời xa nơi này một thời gian, anh cũng biết trong thời gian qua em đã phải đối mặt với những chuyện gì, em đã quá mỏi mệt và chỉ muốn dừng lại mọi thứ.”

Đôi mắt rớm lệ nhưng Thu cố kìm nén vì cô không thể khóc vào lúc này những ngày qua cô đã khóc nhiều rồi nên nếu cứ tiếp tục cô sợ mình sẽ gục ngã.

Bỗng trong lòng hắn có chút thương cảm, có chút yếu đuối, hắn dao động không đơn giản chỉ thương hại mà còn hơn như thế - cảm thấy có lỗi.

Hắn đứng dậy đi vòng ra phía sau lại gần rồi đặt tay lên vai Thu, hắn muốn cho cô một chút động viên và an ủi.

“Chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, em phải mạnh mẽ lên. Tân Thiên là một môi trường làm việc lý tưởng nếu em gắn bó với nơi đây thì với năng lực hiện tại một ngày nào đó em sẽ thành công. Anh rất mong em sẽ suy nghĩ kĩ.”

Không một chút do dự Thu thẳng thắn đáp:

“Em đã nghĩ kỹ rồi, em xin phép về chuẩn bị ạ.”

Thu mở cửa bước ra, đơn từ chức vẫn ở lại trên bàn, hắn nhìn lá đơn rồi dõi theo hướng cô vừa bước đi, ánh mắt trĩu xuống hơi buồn.

Từ nãy đến giờ, Anne ở bên ngoài đã nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, Anne tức giận đẩy cửa xông vào mà không cần gõ, hắn giật mình vì ngỡ Thu quay lại.

“Cô ta muốn đi sao anh không để cho cô ta đi, anh còn muốn giữ lại để làm gì?”

Trí tỏ vẻ không hài lòng với thái độ của Anne, ánh mắt lạnh lùng như muốn cô ra ngoài ngay lập tức.

“Đây là chuyện của anh liên quan gì tới em.”

Câu nói dửng dưng vô tình của Trí khiến Anne càng thêm tức giận.

“Không, đây là chuyện của công ty em có quyền xen vào hơn nữa chúng ta còn là anh em.”

Anne chững lại khi nhận ra mình đã lỡ lời. Trí bây giờ đâu còn là anh trai ấm áp, hiểu chuyện và luôn yêu thương cô em gái bé nhỏ của ngày xưa, hắn bây giờ đã là ông chủ mà người làm chủ thường rất dè chừng và xa cách bởi luôn canh cánh trong lòng nỗi lo bị người khác lợi dụng.

Anne nhận ra hắn đã thay đổi rất nhiều, kể từ khi nhận lại mẹ hắn đã không còn về nhà và cũng không hay trò chuyện với cô. Gia đình cô không tốt với hắn như hắn từng nghĩ nên dần xa cách. Nhìn bộ dạng hắn lúc này, cô nhận ra rằng hắn khinh bỉ cô, khinh bỉ gia đình cô.

Hắn cười lạnh, nụ cười buốt giá khiến người ta phải e sợ.

“Anh trai của em sao? Ba mẹ em đã đối xử với anh như con trai sao? Em thật nực cười. Họ đã đày ải anh đến một đất nước xa xôi, ném cho anh một ít tiền và mong anh đừng về nữa. Đó là một việc nên làm của người làm cha làm mẹ sao? Em quả thật có nhiều chuyện chưa biết rồi, em nên về nhà và ngoan ngoãn ở trong lâu đài của mình để làm nàng công chúa đáng yêu, thế giới rộng lớn và đầy bon chen này không hợp với em đâu?”

Càng nói hắn càng tiến về phía Anne. Cô sợ hãi lùi về phía sau, chưa bao giờ cô chứng kiến hắn tức giận đến thế này. Cô chống hai tay xuống bàn khi không thể lùi thêm được nữa gương mặt hắn đang áp sát vào mặt cô, đôi mắt đỏ rực vì tức giận, hơi nóng tỏa ra khiến cô sợ hãi và tránh né.

“Nhưng ba mẹ em đã từng nhận nuôi anh từ cô nhi viện…”

“Em im đi!”

Hắn hét lớn lên âm thanh dội vào bốn bức tường đập vào tai thật chua chát. Hắn đứng quay lưng về phía cô rồi buông ra những lời tuyệt tình sau cuối.

“Đừng gọi tôi là anh trai nữa, chúng ta không cùng huyết thống.”

Nói đến đây, Anne đã rõ mọi việc, cô không mảy may thắc mắc hay còn điều gì muốn nói. Cô im lặng rời đi. Người mà cô luôn xem là anh trai đã từ chối cô vì họ chỉ là người dưng sống chung nhà một thời gian khi đã tìm được gia đình thực sự của mình thì nhà ai nấy về.

Trí chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, hít thở thật sâu và cười thật lạnh. Cuối cùng hắn cũng nói ra những lời trong lòng đã nghĩ bấy lâu, từ giờ hắn sẽ sống một cuộc đời khác - cuộc đời mà hắn phải tốn không ít tâm tư mới có được.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.