Ngay sau khi hay tin, Thu đã vội vàng đến bệnh viện. Nhìn thấy Hoàng đứng ở hành lang bên ngoài của phòng giám định pháp y, cô lao tới hỏi tới tấp khiến cậu lúng túng không biết phải trả lời thế nào, cậu quay mặt đi chỗ khác để tránh né sự dò xét của Thu. Thu ngồi thụp xuống sàn nhà, những tiếng ai oán, đau thương bao phủ một góc yên ắng của bệnh viện.
Trí sau khi trao đổi với bác sĩ với tư cách người nhà nạn nhân xong thì nhanh chóng rời đi nhưng hắn không biết rằng ở cuối hành lang dài có một người đang đợi hắn câu trả lời chính thức.
Vừa nhìn thấy Trí, Thu đã chủ động tiến lại gần. Đôi chân, ánh mắt như không còn chút sức lực nhưng vẫn gắng gượng đứng lên và nhìn thẳng vào hắn.
“Anh Trí, nói với e đi sự thật không phải thế, anh ấy vẫn còn sống và sẽ trở về phải không?”
Hắn trầm mặt xuống không nói gì nhưng từ trong ánh mắt Thu nhận ra chẳng ai muốn trực tiếp nói rõ cho cô sự thật. Thu giật lấy tờ giấy trên tay hắn, từng câu, từng từ như từng vết dao đâm vào trái tim đã quá nhiều vết cắt, vết này chưa kịp lành thì lại thêm vết khác, cứ thế chồng chất lên nhau đến khi không còn thở nữa.
Thu vịn vào vách tường rồi cứ thế trượt xuống khi đôi tay không thể bấu víu vào đâu, Hoàng vội đỡ cô dậy nhưng vô ích thôi, ý chí và nghị lực đã cạn kiệt mọi nỗ lực đã trở nên vô nghĩa.
Sau đó, đám tang của Long đã được gia đình sắp xếp tổ chức nhưng Thu không được phép đến viếng bởi sự ra đi này của cậu đã khiến bà Lan oán hận Thu nhiều hơn. Tất cả những ai đã tổn thương đến người nhà của bà đều phải trả giá, bà sẽ khiến cho Thu phải nếm trải cảm giác đau đớn đến tận cùng khi mất đi người thân mà không hề biết rằng cô cũng đang rất đau.
Trí được mẹ giao cho trọng trách chủ trì mọi việc trong tang lễ. Từ trước đến nay mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do bà Lan làm chủ nhưng lần này nỗi đau quá lớn nên bà không thể nén được đau buồn mà sắp xếp mọi chuyện. Hơn nữa giờ bên cạnh bà đã có người để giao phó và trông cậy.
Thu giam mình trong phòng, khóc rồi lại cười. Tiếng cười hòa trong tiếng khóc vì không biết mình phải làm gì và nên làm gì. Cô như người mất hết lý trí, những kỷ niệm ngọt ngào của hai người cứ luẩn quẩn trong tâm trí của cô như một cơn ác mộng. Buồn, đau khổ rồi tự trách những cảm xúc tiêu cực đó đang mài mòn nghị lực sống của cô từng ngày. Một cô gái lạc quan, yêu đời giờ như xác sống vật vờ, mất phương hướng, mất niềm tin, mất tất cả.
Nhiều hôm, Thu giật mình thức giấc giữa khuya khi vừa nhìn thấy Long hỏi cô ăn cơm chưa, cuối tuần có tăng ca không, lễ này có về quê chơi rồi khi tỉnh dậy nhận ra hai người không thể gặp nhau lần nữa vì âm dương cách biệt. Cô chỉ biết cuộn tròn trong chăn khóc nức nở, khóc trong sự bất lực.
Đã một tháng kể từ sau tang lễ của Long, đây là lần đầu tiên Thu đến thăm mộ. Cô muốn tâm sự với cậu những lời cất giấu trong lòng bấy lâu chưa kịp nói. Cô đã yêu cậu rất nhiều vì yêu nên mới sợ mất, vì yêu nên mới nghi ngờ, vì yêu nên mới oán trách. Cô mong cậu hãy tha thứ và yên nghỉ nhưng lời chưa kịp dứt thì nước mắt đã giàn giụa trên gương mặt buồn khổ của cô.
“Kể từ khi chúng ta gặp nhau cho đến hôm nay đã được tám năm. Trong suốt tám năm đó đã có biết bao chuyện xảy ra nhưng tình cảm của em chưa bao giờ thay đổi. Có bốn năm liền chúng ta mỗi người một phương nhưng em chưa bao giờ thôi nghĩ về anh bởi kể từ ngày đầu quen biết em đã luôn mong sẽ bên anh trọn đời. Sao ngày đó anh không nói với em tình cảm của mình, sao ngày đó anh để em mỏi mắt chờ mong. Thời gian thật vô tình đã lãng quên tiếng lòng của hai ta.”
Bàn tay nhỏ gạt đi dòng nước mắt đang lăn dài trên má, tiếng khóc nghẹn khiến lời nói ra như đứt quãng.
“Em luôn muốn kể cho anh nghe về những năm tháng chúng ta không bên nhau. Em cũng muốn biết anh đã sống như thế nào trong những năm tháng đó? Cứ nghĩ chúng ta vẫn còn trẻ, cuộc đời còn dài và thời gian bên nhau là mãi mãi. Ai ngờ…”
Thu cúi mặt nhìn ngôi mộ mới toanh lạnh lẽo trong cơn mưa phùn đầu đông, trái tim thắt lại quặn đau. Những hạt mưa bay bay, lạnh buốt rơi lên mái tóc đen bóng khiến nó bết lại thành từng lọn nhỏ. Một mình giữa nghĩa trang vắng vẻ và u buồn, cô hệt như một chú chim không còn tổ ấm để quay về. Đường về xa quá nhưng chỉ có thể bước một mình. Cô sợ hãi những vẫn phải đi tiếp dù ngày mai có ra sao.
“Xin hãy tha thứ cho em vì em ích kỷ không hiểu chuyện nên khiến anh buồn. Có thể trong thời gian tới em sẽ không thường xuyên đến thăm anh. Thành phố này thật tàn nhẫn đối với em đã cho em gặp lại anh lần nữa rồi lại mang anh đi xa mãi mãi.
Khắp nơi trong thành phố này đâu đâu em cũng thấy bóng dáng của anh. Những kỷ niệm hạnh phúc của đôi ta giờ đã trở thành nỗi buồn đọng mãi trong tim em. Em hứa một ngày nào đó em sẽ trở lại thăm anh, lúc ấy em sẽ mỉm cười với anh và anh cũng thế.”
Đi được vài bước cô lại không kìm lòng ngoái đầu, người cô yêu đã ở đó mãi mãi. Nhân gian với cô niềm vui đã không còn nữa chỉ còn lại những vướng bận chưa thể buông xuôi.