Không khí ngày càng đậm hơi thở mùa thu những tán cây bắt đầu thay lá, lá nhuộm vàng một góc sân trường, heo may về từng đợt nhẹ nhàng trên những tán lá xôn xao. Không khí lạnh dần luồn qua lớp áo dày thấm dần trong da thịt, bờ môi mềm bắt đầu khô và bỏng rát, đó là điều con gái ghét nhất ở mùa thu.
Sau một tuần học Công dân sinh viên đầu khóa, các sinh viên sẽ được chia theo từng lớp ứng với từng chuyên ngành đã đăng ký. Thu học ngành Tổng hợp văn còn Long học ngành ngành Kỹ thuật điện tử nên hầu như không có cơ hội gặp nhau. Học chung dưới một mái trường, hít chung bầu không khí như vậy cũng là có duyên gặp gỡ.
Mỗi lần ngang qua giảng đường A4, Thu bồi hồi nhớ về ai đó chẳng rõ ràng nhưng đôi chút vấn vương. Như một người bạn nhưng chưa chắc vì có khi nào nói chuyện được với nhau. Một mối quan hệ không rõ ràng nhưng lại không thể gạt ra khỏi suy nghĩ. Giữa những con người với nhau đôi lúc tồn tại những điều thật khó hiểu - một mối quan hệ chẳng thể gọi tên.
Hai tuần đầu tiên của năm học mới đã trôi qua, đây là năm đầu tiên trường thực hiện đào tạo hệ tín chỉ những môn chung sinh viên các ngành có thể đăng ký học cùng nhau.
Thu cũng có thêm Nguyên - cô bạn thân cùng lớp để chuyện trò, tâm sự. Nguyên vui vẻ, năng động và nhí nhảnh thường hay nói huyên thuyên chuyện này chuyện nọ, nói rất dài nhưng chẳng đúng trọng tâm. Vì vậy, những cuộc trò chuyện của hai người thường rất lâu mới kết thúc.
Môn Pháp luật đại cương đúng ra đã bắt đầu từ tuần trước nhưng vì cô An bận nên lớp nghỉ học tuần này mới học buổi đầu tiên. Cô An đã ngoài bốn mươi nhưng trông cô vẫn còn trẻ lắm, cô nở nụ cười trìu mến rồi bước về bàn giáo viên. Vừa đặt cặp lên bàn, cô quay sang nhìn cả lớp.
“Bây giờ lên đại học rồi các em thấy gì khác với hồi cấp 3 không?”
Một bạn nam láu cá, gương mặt như nghệ sĩ hài bẩm sinh cố tình nói lớn cho cả lớp cùng nghe.
“Đại học là học đại đấy cô ơi.”
Mỗi lần bạn ấy kể chuyện gì mọi người đều có dịp cười thả ga. Nguyên chính là một trong những “fan cuồng” của bạn ấy.
Một bạn khác ở cuối lớp cũng muốn được ý kiến.
“Vào đại học thích nhất là được ở xa nhà, được đi chơi thoải mái. Mình không cần phải xin tiền ba mẹ mỗi ngày. Mỗi tháng được nhận trợ cấp trọn gói một lần rồi tự tính toán chi tiêu, lời nhờ lỗ chịu.”
Cả lớp lại được một phen cười to hơn nữa. Cuộc tranh luận mỗi lúc một sôi nổi không gian lớp học tràn ngập tiếng cười. Một bạn nữ xinh xắn, môi son hồng cam điệu đà đứng lên hỏi cô giáo.
“Cô ơi, có phải từ nay chúng em sẽ không bị dò bài mỗi ngày nữa đúng không ạ?”
Bạn nam bên cạnh lay lay cánh tay nhắc khẽ.
“Chứ còn gì nữa. Chúng ta đã giành được độc lập, tự do rồi đấy.”
Căn phòng rộn rã tiếng cười, lời xì xào, bàn tán, cô An vẫn theo dõi buổi tranh luận rồi nhắc khéo các tân sinh viên
“Học đại nhưng không sống đại được nha.”
Lớp học dần ổn định khi có hiệu lệnh vào tiết của cô giáo rồi cô làm công việc mà giảng viên nào cũng hay làm khi bắt đầu nhận một lớp mới.
“Bây giờ cô điểm danh nhé.”
Cô mở danh sách ra rồi bắt đầu đọc tên các sinh viên từ đầu đến cuối.
“Nguyễn Quốc Anh.”
Một bạn nam cao lớn, làn da trắng bóc như con gái đứng lên hô “Có” thật dõng dạc.
Cả lớp quay sang mọi ánh nhìn như ẩn chứa sự tò mò về vẻ đẹp thư sinh của anh chàng, vài cô bạn trầm trồ, xuýt xoa.
“Huỳnh Thị Ánh Nguyệt.”
Bạn nữ đeo kiếng cận đứng lên nụ cười tươi rói trên môi.
Gọi xong tên ai, cả lớp lại nhốn nháo đi tìm người đó giống hệt trò chơi trốn tìm thuở bé.
“Trần Thị Thảo Nguyên.”
Cô bạn hiền lành của Thu nhanh nhảu đứng dậy. Khác với những cô gái khác, Nguyên sở hữu làn da bánh mật mịn màng và đôi mắt trong veo rất hồn nhiên đặc trưng hiếm thấy. Mỗi khi cô cười, đôi mắt nhấp nháy xao xuyến trái tim bao chàng trai trẻ.
“Đỗ Nhật Long.”
Chàng trai ngồi bàn sau cùng mặc quần jean, sơ mi trắng, lãnh đạm bỏ cuốn sách trên tay xuống rồi đứng lên cho cả lớp cùng biết.
Thu quay lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, gương mặt thanh tú, thái độ không mấy hứng thú của Long đang nhìn cô nhưng chẳng để tâm đến những ánh nhìn xung quanh. Cậu vẫn đẹp trai và lạnh lùng như lần đầu gặp nhau nhưng bộ đồng phục màu xanh này khiến cậu khí chất hơn đôi phần.
Đó chính là cậu bạn hôm trước học chung môn Công dân sinh viên đầu khóa. Nhưng trông có vẻ cậu ta không hề nhận ra sự hiện diện của Thu trong lớp học này.
Sau khi điểm danh xong, cô An cẩn thận dò lại danh sách một lần nữa rồi dừng ở một cái tên.
“Nguyễn Thị Lệ Thu từ nay em sẽ làm lớp trưởng. Mỗi buổi học em có trách nhiệm điểm danh đầu giờ, bạn nào vắng một buổi trừ một điểm chuyên cần tối đa không được vắng quá ba buổi, đến buổi học cuối cùng thì nộp lại danh sách cho cô.”
Thu rất bất ngờ nhưng Nguyên lại rất vui vì từ nay cô sẽ là bạn thân của lớp trưởng, mọi việc sẽ tiện lợi hơn. Thu nhận danh sách lớp cả lớp nhốn nháo xin số điện thoại và làm quen với lớp trưởng.
Còn với riêng Thu thỉnh thoảng cô lại nhìn về phía chiếc bàn cuối lớp. Thời gian trôi qua mỗi lúc mỗi nhanh khoảnh khắc cậu ấy biến mất khỏi ánh nhìn của cô cũng gần hơn, một chút buồn vừa chạy ngang qua trong trái tim cô. Nhưng dù sao lớp học này cũng cho Thu gặp lại Long thêm lần nữa, ít nhất là trong vòng bốn tháng.
...
Vẫn như mọi khi, Thu thức dậy sớm, ăn sáng tại nhà rồi đón xe buýt đến trường. Trời trong veo và xanh thẳm, trong như đôi mắt cô gái ngây thơ chập chững bước vào đời, như trái tim chưa một lần yêu đương. Cảnh vật sao khéo hợp với lòng người.
Thu bước xuống khi xe đã dừng lại, cổng trường thân quen rộng mở, Thu rảo bước qua chiếc sân rộng lớn rồi hướng về phía giảng đường. Vừa tới hành lang A3, Thu đã gặp Long. Cậu đang đi trước mặt rồi đột ngột dừng lại, bị bất ngờ, Thu đâm vào lưng cậu.
Long quay lại làm bộ nghiêm nghị quở trách, đôi mắt lạnh lùng như đang ẩn chứa một niềm vui nho nhỏ. Hành lang người qua lại tấp nập nhưng Long chẳng để ý, cậu đang chờ cô gái trước mặt một lý do chính đáng.
Thu tức tối phân bua nhưng dù tức giận đến đâu cũng không thể làm cô bớt xinh đẹp. Làn da trắng trẻo mịn màng khiến gương mặt cô tươi tắn và dễ dàng chiếm được cảm tình của người đối diện.
“Mình có cố ý đâu. Tại cậu dừng lại đột ngột quá.”
Long chú mục vào gương mặt vừa tức tối vừa ngại ngùng của Thu, trong lòng rất vui nhưng giả bộ không để ý.
“Người đi sau phải chú ý giữ khoảng cách an toàn với người đi trước chứ.”
“Hả???”
Bất chấp sự kháng cự của Thu, Long vẫn cười như đang trêu chọc.
“Nể tình cậu làm lớp trưởng nên mình cho cậu trừ nợ bằng cách giao nộp số điện thoại ra đây.”
Long giật chiếc điện thoại trên tay Thu rồi gọi qua máy mình. Thu cố đòi lại nhưng đã quá muộn, cậu bước đi với nụ cười ngạo nghễ mặc cho Thu đang giận sôi máu. Điệu bộ của Thu lúc giận mới đang yêu làm sao, cô như chú mèo con bị ai đó cố tình đẩy ra ngoài mưa làm ước hết bộ lông xinh đẹp nên dỗi, nên hờn.
Hai tiết học dài dằng dặc rồi cũng trôi qua, Nguyên uể oải, vươn vai. Giải lao chỉ có mười phút, Nguyên rủ Thu ra căn tin uống nước. Từ khi nhập học hai người chưa đi căn tin lần nào nên rất tò mò, Thu hí hửng đồng ý vì cô cũng tò mò không kém.
Vừa ra khỏi cửa lớp, bước chân Thu chững lại khi có vật gì đó vừa ném trúng cô.
“Ui da.”
Một tờ giấy vo tròn vừa được ai đó ném trúng đầu Thu, cô quay lại nhưng không tìm ra thủ phạm. Nhìn kỹ ở góc bên kia, Long đang nhìn Thu với nụ cười không mấy thật thà trên môi. Thu bảo cô bạn đi trước, Thu quên đồ nên vào lấy, hẹn gặp nhau ở căn tin.
Long tiến đến gần, tỏ vẻ thân thiện nhưng đa phần là để chọc ghẹo.
“Đi đâu vậy, đi trốn nợ hả?”
Thu cãi lại giọng nói có chút cường điệu nhưng vẫn xen lẫn chút dịu dàng của con gái.
“Nợ gì chứ? Ai nợ cậu?”
“Phàm những ai kiếp này có duyên gặp nhau là bởi vì họ đã nợ nhau từ kiếp trước. Mình với cậu cũng vậy, cậu không biết sao?”
Sự lý giải có chút vô lý nhưng chưa bao giờ Long chịu khó nói với ai những câu dài dòng thế này. Với Long con gái bao giờ cũng rắc rối nên càng ít tiếp xúc lại càng tốt nếu không vì có việc cần thì đừng nên rây vào.
“Nhưng chẳng phải cậu đã lấy số điện thoại của mình rồi sao?”
“Cậu đụng mình hai lần kia mà.”
“Phải ba lần mới tính là duyên nợ.”
Long chợt nhớ đến chuyện hôm ấy ở bờ biển, cậu chững lại, khẽ buồn nụ cười bí ẩn chễm chệ trên môi, cậu suy tư rồi từ từ nói tiếp.
“Ấy có thể giúp mình một chuyện được không?”
Thu cười phá lên khi cô vừa nghe tin sốc. Một kẻ cao ngạo và lạnh lùng như Long cũng có lúc hạ giọng xin ai đó giúp đỡ chuyện này thực sự khó tin.
“Cậu mà cũng có việc cần mình giúp nữa hả?”
Nụ cười mỗi lúc lại hiện rõ trên gương mặt điển trai của Long. Đôi mắt của Long đang quan sát mọi động tĩnh của Thu và gửi gắm rất nhiều hy vọng vào cuộc trò chuyện này. Cô gái đứng trước mặt dù chẳng thân quen nhưng là người đầu tiên cậu muốn trò chuyện.
“Có chứ. Những ngày mình vắng mặt, Thu điểm danh giúp mình.”
“Chuyện này khó lắm.”
Thu đáp hờ hững, câu trả lời vẫn chưa dứt khoát vẻ mặt do dự hiện rõ trên đôi mi khép hờ.
Cả buổi học Thu không thể nào tập trung, lời giảng của cô giáo cứ chạy từ tai này sang tai kia rồi biến mất còn lời nói, ánh mắt, cử chỉ của Long lại cứ hiện ra trong tâm trí cô rõ ràng và sâu sắc.
Tan học Thu bước vội ra trạm để kịp chuyến xe buýt, trời đã quá trưa trên xe đông nghịt người, nóng nực và ồn ào. Mỗi lần xe dừng lại để đón thêm một hành khách, khoảng trống lại càng thu hẹp.
Về đến nhà đầu tóc rối bù, bím tóc xinh đẹp đã chẳng còn nguyên vẹn. Bữa trưa đạm bạc chỉ có cơm, cá kho và rau luộc nhưng bấy nhiêu cũng đủ để ấm lòng một cô gái xa quê. Mỗi người đi xa đều mang trong mình một ước mơ và nỗ lực biến ước mơ thành sự thật.