Vừa về đến cửa, Long đã gặp bố. Ông lặng lẽ rời đi không nói một lời khi nhìn thấy nét mặt buồn rời rợi của cậu con trai mình yêu quý nhất. Ông giấu ánh nhìn tuyệt vọng vào không gian xa xăm không muốn để ai nhìn thấy. Cậu bước vào bên trong, phòng khách bừa bộn những mảnh vỡ. Chiếc bình hoa lớn đã tan tành có lẽ do cơn nóng giận của mẹ, Long không hề ngạc nhiên vì cậu đã quá quen thuộc - một cuộc cãi vã gay gắt vừa mới xảy ra.
Đã nhiều năm rồi, cuộc hôn nhân của bố mẹ cơm không lành, canh không ngọt. Mỗi lần gặp nhau họ luôn tranh cãi gay gắt, họ thực sự không tìm được tiếng nói chung sau ngần ấy năm chung sống.
Nhìn khung cảnh đổ nát trước mắt, trong lòng cậu rất xót xa. Cậu đạp xe ra biển, mọi sức lực trong cơ thể như đang dồn hết lên đôi chân, rời xa nơi này càng nhanh càng tốt. Con đường phía trước thăm thẳm như chạy dài đến bất tận, bầu trời mùa hè quang đãng còn trong lòng cậu tâm can rối bời.
Long lặng lẽ tiến ra giữa biển, những con sóng ồn ã xô vào bờ như muốn nuốt chửng cậu. Cậu vẫn bước đi, sóng mỗi lúc lại to, cậu chỉ như một vật thể bé nhỏ đang bồng bềnh trên biển cả mênh mông. Cậu muốn cùng con sóng kia chìm vào hư vô, giờ phút này cậu chẳng thể nghĩ gì ngoài hai chữ “biến mất”.
“Anh, anh không được làm thế, có chuyện gì cũng phải bình tĩnh, đừng nghĩ quẩn.”
Nghe thấy tiếng một cô gái phía sau, Long quay lại, không gian xung quanh tối đen, mọi vật như vô hình, cậu vung mạnh tay nhưng cô gái vẫn giữ chặt.
“Cô là ai? Sao lại cản tôi?”
Cú vùng vẫy quá mạnh khiến cô gái bị đẩy ra xa, cô ngụp lặn trong nước, lúc chìm lúc nổi. Cậu quay lại hoảng hốt dường như cô không biết bơi, cậu vội vã đưa cô gái vào bờ.
...
Hôm nay, Thu thức dậy từ sớm, quần áo gọn gàng, mái tóc dài ngang lưng thắt bím. Đôi bàn tay nhỏ bé khẽ đưa lên trán che đi những tia nắng vàng tinh nghịch chiếu thẳng vào mặt. Má lúm đồng tiền chúm chím như đang cười với mùa thu dịu ngọt.
Đây là buổi sáng đầu tiên Thu được ngắm nhìn trọn vẹn khung cảnh thành phố kể từ khi dọn đến. Hành trình nhà quê lên tỉnh khó khăn hơn Thu nghĩ rất nhiều. Một mình bận rộn thuê nhà, sắm sửa những vật dụng thiết yếu đã chiếm hết quỹ thời gian bé nhỏ của cô.
Khác với các bạn, Thu không chọn ở lại ký túc xá. Vì cô xác định sau khi nhập học, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa sẽ tìm việc làm thêm để san sẻ với ba mẹ chi phí. Nếu ở ký túc xá việc đi lại khá khó khăn nhất là những công việc cần làm ca đêm.
Chuyến xe buýt số 18 dừng lại như một cuộc hẹn định trước. Thu bước lên xe, chiếc xe lặng lẽ, chậm chậm rẽ lối qua những con phố. Ngồi trên xe trái tim cô rộn ràng bao khúc nhạc vui.
Mặt trời nhô lên cao không hiện rõ mà nấp sau một làn mây mỏng, khung cảnh ngôi trường hiện ra trong trẻo và nên thơ.
Tuần này, Thu phải tham gia khóa học công dân sinh viên đầu khóa ở giảng đường A4, đây là khóa học bắt buộc với toàn bộ tân sinh viên.
Thu đang loay hoay chưa định hướng được nên đi theo hướng nào thì vô tình va vào ai đó. Một chiếc điện thoại rơi xuống đất nhưng không phải của Thu. Thu cúi người nhưng một chàng trai đã nhanh tay nhặt lên trước khi cô chạm vào nó.
Thu bối rối không biết mình có làm gì sai? Cậu con trai không nói, nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện trong giây lát rồi lặng lẽ rời đi. Khoảnh khắc ánh nhìn giao nhau như một thước phim quay chậm mãi đến sau này Thu mới nhận ra, cô đuổi theo ngại ngùng hỏi nhỏ.
“Anh có biết giảng đường A4 ở đâu không? Em là sinh viên năm nhất đến trường lần đầu ạ.”
Ánh nắng buổi sớm nhẹ chiếu lên không gian trước mặt vô tình tạo ra khoảng cách giữa hai người hay thái độ bất cần của ai kia làm cuộc nói chuyện trở nên gượng ép.
“Mình cũng đến trường lần đầu đây.”
Nói rồi cậu bỏ đi, lạnh lùng và cao ngạo như lúc vừa mới gặp, vóc dáng cao lớn, rắn rỏi chen qua dòng người nhanh như chớp chẳng còn chút dấu vết. Một làn gió nhẹ lướt qua mang theo mùi hương nam tính thoảng trong không gian rất quen thuộc và lưu luyến.
Hàng cây trước sân trường rì rào những thanh âm trong trẻo như một bản giao hưởng tươi vui của những con người thanh xuân phơi phới. Những ai lần đầu đặt chân vào giảng đường đại học đều sẽ bỡ ngỡ, hồi hộp và mong chờ.
Lớp học hôm nay rất đông khoảng hơn hai trăm sinh viên, chật kín cả hội trường. Tiếng nói chuyện, cười đùa xôn xao. Thu đến lớp khi tiết học sắp bắt đầu nên khó khăn lắm cô mới tìm được một chỗ trống. Vừa cất balo vào ngăn bàn, cô bạn xinh xắn với mái tóc xoăn nâu sô cô la ngọt ngào bàn trên quay xuống niềm nở làm quen.
“Ấy ơi, bạn tên gì thế? Chúng mình làm quen nhé. Mình tên Hoa.”
Thu ngờ ngợ không biết có phải cô ấy muốn làm quen với mình. Cô nhìn xung quanh xem có còn ai khác, bỗng giọng nói bàng quan dửng dưng của bạn nam bên cạnh cất lên.
“Mình là Long. Cậu đừng bận tâm nhé.”
Nói xong, Long rất nhanh lại cắm cúi vào màn hình, trong phút chốc quên luôn cô bạn gái vừa làm quen. Thu nhận ra đó là cậu con trai cô vừa gặp lúc nãy, thái độ của anh ta thật sự đã làm Thu đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Cô bạn gái bẽn lẽn quay đi xấu hổ cả buổi chẳng dám quay xuống.
Trên bục, thầy giáo say sưa giảng bài, nhìn sang bên cạnh, Long đang thả hồn trong trận đánh đánh võ lâm truyền kỳ, Thu thi thoảng lại nhìn, dè dặt như muốn nhắc khéo.
Long càng chơi lại càng hăng say nhưng lại rất tinh mắt nhận ra có người đang không vừa ý với mình. Những ngón tay vẫn lướt trên màn hình cảm ứng không chậm nhịp nào nhưng không quên “dằn mặt” người bên cạnh.
“Nhìn trai nhiều cẩn thận cận thị ấy.”
Nghe dưới lớp có tiếng thì thầm, thầy ngừng lại và bước xuống chỗ Long rồi bảo cậu đứng lên, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm can cậu học trò mới.
“Tại sao trong giờ học mà em lại sử dụng điện thoại?”
Cả lớp im phăng phắc hàng trăm cặp mắt đang nhìn về cùng một hướng, có ánh mắt tò mò, có ánh mắt ngây thơ chưa hiểu chuyện gì, có ánh mắt đắc ý, mỉa mai nhưng không thể lấn áp ánh mắt sắc lạnh và bình tĩnh của chàng trai đang đứng trước mặt thầy.
“Thưa thầy, em không có điện thoại ạ.”
Thầy khẽ nhún người rồi cười nhạt, đôi mắt của người đàn ông từng trải hoài nghi những gì đang diễn ra trước mắt mình. Ông nghĩ mình đã bao nhiêu tuổi, đã dạy dỗ bao thế hệ sinh viên thì một đứa nhãi ranh mới đến sao có thể qua mắt mình.
“Vậy em lấy cặp ra xem.”
Long kéo chiếc cặp từ trong ngăn bàn và mở ra cho thầy xem gương mặt đổi sắc của thầy đã làm Thu ngạc nhiên. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra bởi hơn ai hết Thu là người biết rõ mọi chuyện nhưng điện thoại đâu mất rồi?
Chuông tan trường reo, cả lớp nhốn nháo, trong lòng thầy hơi khó chịu nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, trước khi rời đi thầy cảnh cáo Long.
“Đừng để tôi bắt được em đấy.”
Thầy vừa đi khỏi, Long vác ba lô rời lớp học. Đôi chân thoăn thoắt lẩn nhanh sau cánh cửa đông đúc người. Thu cũng sắp xếp giáo trình, tập vở rồi ra về. Nắng mỗi lúc mỗi to khi trời dần về giữa trưa, các bạn tranh thủ chạy nhanh về ký túc gần đó, Thu cũng vội vàng để không trễ chuyến xe buýt.
Vừa ra đến trạm, Long đã ở đó Thu ngạc nhiên ngỡ trùng hợp nhưng dường như Long có chuyện muốn nói. Cậu tiến lại gần khi người bạn ngồi ghế bên cạnh Thu đã rời đi, băng ghế chỉ còn lại hai người.
“Cậu cho mình xin lại điện thoại.”
Thu nghĩ mình nghe nhầm. Tiếng còi xe inh ỏi làm khả năng truyền tải âm thanh không được tốt nhưng với khoảng cách gần thế này, chuyện ấy thực sự rất khó xảy ra. Long chỉ tay vào chiếc ba lô vải của Thu ra hiệu cho cô mở ra.
“Ở trong cặp cậu ấy.”
Thu mở cặp ra, một chiếc điện thoại màu đen giống như chiếc hồi sáng bị rơi khi cô va phải. Long giật chiếc điện thoại trên tay Thu, chẳng nói một lời đôi môi chàng trai khẽ vẽ lên một nụ cười vừa như cảm ơn, vừa như trêu chọc.
Khi Long đã đi rồi, Thu mới nhận ra lý do của những chuyện đã xảy ra trước đó. Một mình đợi xe buýt với những suy nghĩ mông lung suýt chút Thu bỏ nhỡ chuyến xe. Ngày đầu tiên đến lớp quả thật có nhiều kỉ niệm đáng nhớ và cũng chính nó khởi đầu cho những chuỗi ngày không thể quên của cô sau này.