Duyên Số

Chương 15: Ly hôn



Bước vào nhà hàng theo sự chỉ dẫn của chú Quân, cậu nhìn thấy ba đã đợi sẵn ở đó. Bàn ăn được bày biện rất tinh tế, chiếc bàn rộng lớn nhưng chỉ có hai người: ba và cậu chưa bao giờ khoảng cách giữa hai người lại lớn đến vậy. Ba nhìn cậu với ánh mắt trìu mến bao ngày nhưng hôm nay đôi mắt ấy còn ẩn chứa chút đau lòng và một chút… có lỗi.

Kể từ khi cậu bước vào ông vẫn im lặng chưa nói lời nào. Gương mặt chững chạc, chín chắn của người đàn ông từng trải hiểu người, hiểu đời này đang bị che lấp bởi nỗi ưu tư và tổn thương. Ông nhìn cậu con trai của mình thật kỹ từ khuôn mặt đến vóc dáng và rồi ánh nhìn đó cuối cùng cũng chạm vào trái tim cậu - nơi mọi thứ bắt đầu là trái tim và đó cũng sẽ là nơi kết thúc.

Long bước đến gần hơn để chào ba rồi ngồi vào bàn. Chiếc ghế đã được kéo sẵn đợi cậu từ bao giờ. Ba cậu vẫn không nói câu nào chỉ gật đầu nhẹ rồi trầm ngâm. Cổ họng ông nghẹn lại chẳng biết sẽ thốt ra lời nào đầu tiên. Ông vẫn chú mục vào cậu như một người nhìn chằm chằm vào thứ mà họ sắp đưa ra quyết định quan trọng liên quan tới nó.

“Cuối tuần này phiên tòa sẽ được mở lại và sẽ có kết quả cuối cùng về việc ly hôn của ba mẹ.”

Ông nói một cách chậm rãi rồi dừng lại quan sát thái độ của cậu con trai sau đó tiếp lời.

“Ba hy vọng con hiểu cho ba mẹ. Một gia đình không hạnh phúc là điều không ai muốn nhưng nếu chung sống mà không hạnh phúc thì còn bất hạnh hơn nữa. Ba biết ba thật sự có lỗi với con vì đã không thể cho con một gia đình hạnh phúc nhưng thật sự ba đã cố hết sức. Giờ có nói gì cũng không thể khiến con hết tổn thương, cũng không thể hàn gắn chỉ mong con hiểu được tâm tình của người làm cha.”

Long vẫn ngồi đó cúi mặt xuống bàn, cậu không dám ngẩng đầu lên nhìn ba vì sợ sẽ đối diện với những lời còn đau đớn hơn nữa từ ông. Nhưng ông là ba cậu sao ông có thể làm tổn thương cậu chứ, nghĩ vậy cậu từ từ ngước mặt lên nhìn thẳng vào ba mình ánh mắt không hề né tránh.

“Thật sự không thể quay lại như lúc xưa sao hả ba?”

Ba cậu ngậm ngùi quay mặt đi hướng ánh nhìn vào nơi khác để không chạm phải ánh mắt như van xin, như cầu khẩn của cậu.

“Ba xin lỗi nhưng đó đã là cách tốt nhất rồi.”

“Cách tốt nhất rồi sao? Sao có thể như thế chứ? Chỉ cần ba quay về với mẹ và con thôi thì chúng ta lại một gia đình.”

Ba cậu khẽ chạm nhẹ vào cánh tay cậu con trai như đang động viên. Trong đôi mắt ông nỗi đau đang dâng lên đỉnh điểm. Nước mắt không rơi nhưng ở khóe mi có một giọt nước nhỏ chỉ chực trào ra. Chưa bao giờ ông thấy cậu con trai của mình lại bé bỏng như lúc này và cậu như một sinh vật rất dễ bị tổn thương. Cổ họng nghẹn lại, ông nghĩ ngợi một lúc lâu rồi cất giọng.

“Đến một lúc nào đó con sẽ hiểu, đừng bao giờ dốc sức vì những người không biết công nhận cho những nỗ lực và cố gắng của con. Họ chỉ làm con dần cạn kiệt năng lượng sống mà thôi. Đến một ngày, khi con không còn đủ sức nữa, con sẽ ngã gục dưới chân họ.”

Bàn tay to lớn của ông đặt lên vai cậu. Sức nặng của nó và sức nặng đang đè nén trong lòng cậu cộng hưởng tạo nên một sức nặng vô hình như muốn vùi chôn cả cuộc sống của cậu. Nhưng không cậu phải thật mạnh mẽ để đánh bật nó ra khỏi cuộc sống của mình và không bao giờ phải trở thành kẻ gục ngã.

Cậu vẫn ngồi ở đó khi ba cậu đã đi rồi. Không di chuyển, không động đậy nhưng cậu vẫn nhớ rất rõ những gì ba cậu đã nói từng câu từng từ chẳng thể nào nhầm lẫn. Hiện thực nghiệt ngã đang bày ra trước mắt cậu điều cậu sợ hãi nhất cũng đã đến mọi lo lắng đã trở nên vô ích. Những món cậu thích đã được bày biện sẵn sàng trên bàn nhưng tâm trí cậu đã thuộc về nơi khác. Rồi đây sẽ là bữa ăn mà cậu nhớ nhất trong cuộc đời một bữa ăn cậu không trông đợi nhưng cuối cùng cũng không tránh được.

Trở về ngôi nhà gắn bó với cậu từ những ngày còn thơ bé. Cậu ngắm thật kỹ từ cánh cổng sắt cao lớn, con đường lát đá dẫn vào trong đến những thành vách sừng sững tất cả đều buồn thiu như lâu ngày chưa ai đặt chân đến. Chú Quân vẫn lặng lẽ đi theo mà chẳng dám nói lời nào. Vì chú biết rất rõ cậu đang rất buồn mà nỗi buồn ấy lớn đến mức bằng tất cả nỗi buồn cậu từng trải qua cộng lại.

Dường như mùa đông đã ưu ái cho ngôi nhà của cậu nhiều cô đơn hơn và lạnh lẽo hơn những ngôi nhà khác. Linh hồn của nó như đã trùm chăn đi ngủ chỉ để lại một cái xác to lớn giữa trời giông tố. Cái xác đó yếu đuối hẳn đi và mang trên mình biết bao thương tổn. Mong sao mùa đông trôi qua thật nhanh để những tia nắng ấm áp của mùa xuân xua tan bầu không khí lạnh lẽo và thay màu áo mới.

Đứng dưới vòi tắm hoa sen, nước thi nhau trút xuống người cậu chẳng bao giờ ngừng. Từng dòng nước kéo dài đến vô tận xối xả liên tục nước xối thẳng lên đầu rồi ướt đến tận chân. Nước dồn dập, hấp tấp, vội vàng như một kẻ bị giam cầm lâu ngày bỗng được trao trả tự do. Những dòng nước vô tri vô giác như nhấn chìm mọi suy nghĩ của cậu. Cậu vẫn ở đó mặc cho mọi việc xảy ra, cậu chẳng cần bất cứ điều gì nữa.

Nước chảy càng to cậu lại càng đắm chìm trong cõi mơ huyễn hoặc. Vì mùa đông nên nước như đóng băng buốt giá dù vậy vẫn không thể đánh thức cậu khỏi những suy nghĩ miên man. Không phải nước đang tắm lên người mà nỗi đau thấm dần mọi ngóc ngách trong tâm hồn cậu. Giá như mọi thứ chỉ là một giấc mơ thì tốt biết bao?

Cậu nhăn mặt lại những nỗi đau được ẩn giấu bao ngày hằn lên rõ ràng trên bờ mi, khuôn miệng và trong ánh nhìn. Giữa dòng nước tuôn rơi nó như hiện hình mỗi ngày một rõ hơn. Không gian khép kín chỉ có cậu và nỗi đau tồn tại song hành. Sự lạnh lùng vẫn hay hiện hữu nay đã đi vắng, một chút yếu đuối thay thế rồi dần xâm chiếm hẳn.

Tựa lưng vào tường khi đôi chân đã mỏi mệt rồi khi không còn đứng vững nữa cậu ngồi xuống sàn nhà lênh láng nước. Nhắm nghiền đôi mắt để quên đi tất cả nhưng mọi nỗ lực trở nên vô nghĩa. Nước vẫn chảy xối xả như đang gột rửa những nỗi đau nhưng những vết cắt trong tâm hồn liệu có thể phai phôi hay sẽ bỏng rát hơn khi cố tình tác động đến. Khi nỗi đau quá lớn người ta sẽ không còn trụ được nữa dù trước đó đôi chân đã được rèn luyện để mạnh mẽ hơn và bản lĩnh hơn.

Trong cuộc đời ai cũng có những lúc yếu đuối, những lúc đau thương, những lúc vấp ngã rồi đây liệu cậu có thể vượt qua tất cả để khởi đầu cuộc sống mới?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.