Những ngày sau đó mẹ cậu không đến công ty cũng không ra ngoài, bà chỉ ở trong phòng. Long dễ dàng nhận thấy, dù chỉ qua mấy ngày thôi nhưng trông bà mệt mỏi và u sầu hẳn đi, ưu tư như níu giữ đôi mắt không chịu rời. Đôi mắt của một người phụ nữ nhiệt huyết và tinh anh giờ đã chẳng còn nữa thay vào đó là sự đờ đẫn và bất cần nếu cứ kéo dài cậu sợ bà sẽ chẳng thể trụ được.
Mang ly sữa nóng đặt trên bàn, cậu từ từ bước về phía cửa sổ, nơi mẹ đang đứng yên bất động nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa, ánh nhìn không xác định được trọng tâm. Bà như đang mất hết mọi phương hướng của cuộc sống không biết trước đây đã bao giờ bà như thế chưa? Nhìn mẹ lúc này cậu thật sự xót xa làm người lớn thật khổ, quá nhiều những nỗi bận tâm và ưu tư.
Không gian rộng lớn yên lặng đến đáng sợ, một tiếng động nhỏ cũng không hề có, thời gian như ngừng trôi vào thời điểm này lúc mà người ta cần nó trôi qua thật nhanh. Tại sao niềm vui bao giờ cũng trôi qua chóng vánh còn nỗi buồn thì cứ như đọng mãi chẳng thể chuyển dời?
Thời gian đang lăn rất nhẹ qua những tổn thương của gia đình cậu, nó lăn càng nhẹ tổn thương lại thấm càng sâu. Gia đình vốn đã chẳng bình yên nay còn xáo trộn nhiều hơn nữa. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng cách duy nhất để cậu vượt qua là phải chấp nhận thực tại. Hy vọng thực tại sẽ giúp cậu trưởng thành và mạnh mẽ hơn.
Cậu đặt tay mình lên vai mẹ thật nhẹ nhàng rồi cất tiếng gọi.
“Mẹ!”
Bỗng bà quay lại ôm lấy cậu rồi khóc trên vai nức nở, từng giọt nước mắt thi nhau tuôn dài chẳng thể nào ngăn lại được. Giờ đây mọi đau khổ của mẹ đã hóa những giọt mặn đắng trên gương mặt rồi thấm dần nơi bờ môi khô bao ngày bị lãng quên. Nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt hơn khi buồn ta khóc, khi vui ta cũng khóc, nước mắt là thứ thần kỳ thể hiện mọi cung bậc của cảm xúc.
Khi nước mắt của mẹ thấm đẫm trên vai cậu cũng là lúc cậu hiểu được mẹ vẫn còn đủ bản lĩnh để vượt qua mọi chuyện chỉ là cần thời gian thôi. Khi người ta không khóc được nữa đó chính là lúc họ muốn buông bỏ mọi thứ vì nỗi đau đã vượt quá sức chịu đựng. Người mẹ cứng cỏi của cậu vẫn còn có cậu bên cạnh và bà sẽ lại bước tiếp dù đường đời từ nay lẻ bóng đơn hình.
Cậu cứ đứng yên như thế cho mẹ tựa vào vai mình chưa bao giờ cậu thấy vai mình lại hữu ích đến vậy. Nó như một nơi để nương tựa mỗi khi buồn, không biết đôi bờ vai đó có đủ sức cho những người cậu yêu thương nương tựa nhưng cậu sẽ cố gắng để không phụ lòng mong mỏi của họ.
Cậu trở về phòng sau khi mẹ đã đi ngủ, cậu ngả lưng xuống giường dự chợp mắt một chút. Đã mấy ngày rồi cậu không ngủ được vì lo lắng cho mẹ. Bức ảnh gia đình chụp chung khi cậu năm tuổi lúc cùng đi sở thú đặt trên bàn cạnh giường một lần nữa chạm khẽ vào nỗi đau. Trong bức ảnh, ba bế cậu trên tay, mẹ đứng bên cạnh nghiêng đầu về phía ba, cả ba cùng cười rất hạnh phúc. Đây là bức ảnh hiếm hoi mà gia đình cậu chụp chung.
Thời gian trôi qua nhiều thứ đã thay đổi, những nụ cười ngày nào giờ cũng đã đổi thay, cậu nhắm mắt lại, hy vọng giấc ngủ sẽ đến thật nhanh để nỗi đau tạm thời lắng xuống.
…
Sân trường hôm nay vắng vẻ lạ thường dù là ngày giữa tuần nhưng rất ít sinh viên đến lớp. Cậu không còn nhớ đã bao lâu rồi mình không đến lớp chỉ biết rằng mọi thứ đã thay đổi rất nhiều khung cảnh nhuộm màu u buồn - màu của đôi mắt ngấn lệ.
Mùa đông như khoác lên cảnh vật chiếc áo cô đơn, lạnh lẽo những ngọn cây trụi lá như những khúc xương sừng sững giữa trời. Từng luồng gió thổi qua mang theo giá rét trùm lên không gian trống trải làm nó rộng thêm ra và buồn nhiều hơn nữa. Long mang chiếc ba lô quen thuộc, diện quần jean với chiếc áo sơ mi xanh đồng phục khoa bước ra khỏi lớp.
Hôm nay cậu chỉ học hai tiết thôi nhưng cứ như thể học cả tuần, thời gian đối với cậu sao dài quá đỗi. Đôi mắt đen lay láy, long lanh giờ đã có thêm quầng thâm và bọng mắt rõ hơn, cậu đã nhiều đêm không ngủ. Trong ánh nhìn toát lên vẻ mệt mỏi và u sầu hệt như khung cảnh ngôi trường lúc này nhưng đâu đó vẫn còn chút mạnh mẽ cuối cùng ẩn náu trong tâm hồn cậu. Người và vật sao lại khéo hợp nhau đến vậy?
Những bước chân chậm rãi không phải do cậu đi chậm mà do chúng không còn biết nghe lời chủ. Từ giảng đường A1 ra đến cổng chỉ cách nhau một đoạn ngắn nhưng đối với cậu cũng là một vấn đề. Mọi thứ xung quanh dường như ngừng chuyển động chỉ có chiếc bóng bé nhỏ của cậu động đậy mà thôi.
Gương mặt lạnh lùng đến lãnh đạm của cậu một lần nữa hiện diện giống như lần đầu gặp Thu, nụ cười dường như đã đi ngủ nhường chỗ cho những cô đơn đang chất chứa trong lòng cậu. Đi giữa trời đông buốt giá với một chiếc sơ mi phông phanh nhưng cậu không hề cảm nhận được hơi lạnh phả vào từng phút giây. Cậu vô cảm với mọi điều diễn ra xung quanh mình mặc kệ cả thế giới, cậu cứ bước đi, bước đi như… người vô hình.
Ra đến cổng trường chiếc Innova quen thuộc đã đợi cậu ở đó tự bao giờ chú Quân mở cửa và thông báo cho cậu:
“Ông chủ gọi cậu đến ăn trưa cùng ở nhà hàng Bên Sông vào trưa nay. Cậu sẽ đến chứ.”
“Dạ. Bây giờ đến luôn đi ạ.”
Chú Quân lái xe chạy đi. Ngồi trên xe cậu không thôi nghĩ về mẹ, về ba và gia đình của cậu. Cậu đã có một gia đình nhưng giờ gia đình ấy đang trên bờ vực của sự gãy đổ làm thế nào để hàn gắn hay nói đúng hơn là níu kéo cậu hoàn toàn không biết.
Long bất lực nhìn vào khoảng không xa xăm bên ngoài cửa ô tô nhưng tầm nhìn đã bị giới hạn bởi tấm kính vững chắc. Muốn thấy nhiều hơn nữa nhưng chẳng thể, giống như muốn chạm tay vào điều ước nhưng phút chốc điều ước vỡ tan chỉ còn lại nuối tiếc đong đầy. Mọi suy nghĩ dâng lên trong đôi mắt cậu làm nó nặng trĩu chỉ muốn khép mãi đôi mi.