Tuy rằng Bạch Lộ không nói ra nguyên nhân, nhưng Đường Tăng đã đoán ra được rốt cuộc là vật gì gây án.
Nửa tiếng sau, Bạch Lộ nhận một tờ giấy ra vào cho xe hơi tại cổng chính Đại học Kinh Nam, sau đó trực tiếp lái xe vào trong trường học.
Nhìn đến sân trường thân thuộc mà lại xa lạ, Đường Tăng vô cùng cảm khái, 13 năm trước, hắn bước ra từ ngôi trường này, sau đó buổi tối đầu tiên liền xuyên không rồi.
13 năm sau quay lại lần nữa, nơi đây ngoài một vài nơi được xây mới ra, quang cảnh vẫn như xưa, quảng trường Đồng Tâm trước cổng trường, hắn đã từng một mình lặng lẽ luyện tập trượt băng tại đó.
........................
Dọc đường đi, Đường Tăng đều đang quan sát, thỉnh thoảng phát hiện một vài nơi có chút ánh sáng yếu ớt thoáng qua mà mắt thường không thể nhìn thấy, những ánh sáng đó có thể giấu được mọi người, nhưng lại không thể giấu được Đường Tăng.
Đồng thời Đường Tăng cũng âm thầm quan sát Bạch Lộ, phát hiện mảnh vỡ pháp tắc trong cơ thể Bạch Lộ quả nhiên đã có dấu hiệu hồi phục, những mảnh vỡ pháp tắc đó đang dần dần cải tạo cơ thể Bạch Lộ.
Xem ra, cùng với việc Thiên Đạo quy vị, những mảnh vỡ pháp tắc tiềm ẩn trong cơ thể người phàm, cũng bắt đầu xảy ra thay đổi.
Còn chưa đến nhà ăn Đại học Kinh Nam, Đường Tăng liền cảm nhận được một luồng hơi thở hung ác, lập tức nhíu mày:
- Hóa ra là Hung Hồn đang giở trò.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe Landrover đã đến gần nhà ăn Đại học Kinh Nam, từ xa đã nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh, ở đó còn có mấy xe cảnh sát, phía trong cùng còn được ngăn bởi dải phân cách.
Lúc này đã sắp đến 11 giờ đêm, nhưng vẫn có vài trăm sinh viên đang đứng đó vây xem.
Có thể thấy được những sinh viên đó, người thì sợ hãi người thì hưng phấn, dường như phía trước có thứ gì đó không tầm thường.
Ngoài sinh viên ra, còn có không ít giáo viên đứng bên cạnh, trên mặt những giáo viên đó đầy vẻ lo âu.
- Những người này, sao lại không đuổi những sinh viên đó đi, nhỡ đâu lại xảy ra chuyện...
Bạch Lộ phàn nàn một tiếng, dừng xe tại bên đường, cùng Đường Tăng chen vào trong đám người.
Chẳng mấy chốc, Đường Tăng đã nhìn thấy những sinh viên đó đang nhìn thứ gì, trước nhà ăn, bên ngoài dải phân cách, một vị đạo sĩ đang lập đàn làm phép.
- Thiên linh linh, địa linh linh, trên mời Nam Hải Quan Thế Âm, dưới mời Công Đức Thái Bạch Kim Tinh, Thái Thượng Lão Quân, mau mau như luật lệnh!
Chỉ thấy đạo sĩ đó vung vẩy kiếm đào mộc, một tay lắc chuông, đứng đó lẩm bẩm, lá bùa trên thân kiếm đột nhiên cháy lên, khiến mọi người xung quanh vỗ tay hoan hô.
Đường Tăng lập tức buồn cười, một người phàm như anh, vậy mà trên mời Nam Hải Quan Thế Âm, dưới mời Thái Bạch Kim Tinh, anh cho rằng mình là Ngọc Đế chắc?
Có điều khiến cho Đường Tăng kinh ngạc chính là, trên người vị đạo sĩ kia có một chút pháp lực vô cùng yếu ớt đang dao động, nhìn kĩ mới biết được là do chiếc áo kia phát ra.
Ngoài ra, vị đạo sĩ kia dùng một chút thủ đoạn, cũng miễn cưỡng có thể trừ tà, nhưng muốn dựa vào chút bản lĩnh này để chế phục Hung Hồn kia, quả là mơ mộng hão huyền.
Đường Tăng và Bạch Lộ chen vào trong đám người, liền nhìn thấy bên trong nhà ăn rộng mở phía trước có mười mấy người nằm đó, đa số đều là sinh viên tầm 20 tuổi.
Ngoài ra còn có hai cảnh sát và ba người mặc thường phục, tất cả đều mất hồn, giống như đã chết.
- Làm gì vậy? Mau lui lại, lui lại!
Đường Tăng và Bạch Lộ vừa đến gần, liền bị cảnh sát ngăn lại.
- Tránh ra!
Bạch Lộ vẻ mặt lạnh lùng khẽ đẩy, cảnh sát đó liền lảo đảo, suýt ngã.
- Làm gì vậy? Các người là ai?
Một cảnh sát trung niên quát lớn.
Bạch Lộ lấy ra chứng nhận của Quốc An đưa cho cảnh sát trung niên xem, vị cảnh sát kia lập tức biến sắc, sau đó tươi cười nói:
- Hóa ra là...
- Các anh đang làm gì đây?
Bạch Lộ đánh gãy lời nói của cảnh sát trung niên, lạnh lùng chất vấn:
- Còn những sinh viên kia nữa, các anh có biết như vậy sẽ có ảnh hưởng rất không tốt không?
Cảnh sát trung niên lập tức cười khổ:
- Nhưng vị Bành đại sư kia nói, cần nhiều người, đủ nhân khí, mới có thể trấn trụ tên Hung Quỷ kia.
- Ha ha.
Đường Tăng cười.
- Bành đại sư kia là ai?
Bạch Lộ nhíu mày.
- Bành đại sư là đại sư bắt quỷ có tiếng, tổng cộng đã bắt mấy chục lần cả lớn cả nhỏ, danh tiếng rất lớn.
Theo vị cảnh sát trung niên này cho biết, lúc trước, sau khi nơi này xảy ra chuyện, cảnh sát lập tức đuổi tới, có điều đột nhiên tổn thất hai cảnh sát, vị cảnh sát trung niên này liền đi mời Bành đại sư đến đây.
Bạch Lộ nhíu mày, nhìn Đường Tăng:
- Anh có thể giải quyết không?
- Bạch tiểu thư đừng lo, Bành đại sư nhất định có thể bắt được Hung Quỷ.
Cảnh sát trung niên nói.
Đường Tăng bĩu môi, đang muốn tiến vào nhà ăn, lại bị cảnh sát trung niên ngăn lại:
- Đợi đã, cậu bây giờ không thể tiến vào, rất nguy hiểm.
- Có nguy hiểm hay không tôi không biết, nhưng tôi biết rằng, nếu tiếp tục kéo dài, những người đó sẽ chết thật.
Đường Tăng thản nhiên nói.
- Vị tiên sinh này đừng nói bừa, bản lĩnh của Bành đại sư, tôi rất tin tưởng.
Cảnh sát trung niên có chút bất mãn.
- Hung Hồn sắp bị chế phục rồi, giết!
Tên đạo sĩ nắm một vốc gạo nếm rắc vào trong nhà ăn, đột nhiên cầm kiếm đào mộc đâm mạnh một cái, sau đó thu về.
Cảnh sát trung niên mừng rỡ, vội vàng hỏi:
- Bành đại sư, xin hỏi con ma đó đã bắt được chưa?
- Yên tâm, một con Hung Quỷ nho nhỏ, đã bị tôi tiêu diệt, không có chuyện gì nữa rồi.
Bành đại sư ngạo nghễ nói:
- Mấy người kia nằm vài ngày, liền có thể tỉnh lại, không cần quá lo lắng.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Cảnh sát trung niên mừng rỡ, nói với Đường Tăng và Bạch Lộ như đang khoe khoang:
- Nhìn xem, Bành đại sư đã giải quyết ổn thỏa, bây giờ cũng không còn sớm, hai vị trở về nghỉ ngơi sớm đi.
Biểu cảm đó, giống như lo lắng bị Đường Tăng và Bạch Lộ cướp mất công lao.
Nói xong, cảnh sát trung niên vội vàng cho người vào trong nhà ăn cứu người.
- Đã giải quyết rồi ư?
Đường Tăng khinh thường, hỏi:
- Bành đại sư đúng không? Hung Quỷ kia có dáng vẻ ra sao?
- Đã bị tôi tiêu diệt.
Bành đại sư ngạo nghễ đáp.
- Trước khi tiêu diệt, ông đã nhìn thấy Hung Quỷ đó chưa?
Đường Tăng hỏi tiếp.
- Một con Quỷ đã định trước sẽ bị tôi tiêu diệt, không có tư cách để bản đại sư xem.
Bành đại sư nhíu mày nói:
- Cậu là đang nghi ngờ năng lực của bản đại sư?
- Bành đại sư bớt giận, bớt giận.
Cảnh sát trung niên vội vàng khuyên nhủ:
- Hai vị, đã không còn sớm nữa...
- Bịch bịch...
Đột nhiên, những cảnh sát tiến vào trong nhà ăn liên tiếp ngã xuống.
Tất cả mọi người lập tức sững sờ.
Cảnh sát trung niên sắc mặt thay đổi:
- Bành đại sư, đây rốt cuộc là sao?
- Cái này...
Bành đại sư lần này sắc mặt cũng thay đổi:
- Lẽ nào còn có con Quỷ thứ hai?
- Đủ rồi!
Đường Tăng lạnh lùng nói:
- Năng lực của ông chẳng qua là dùng chiếc áo trên người tạm thời trấn trụ Hung Hồn, làm cho nó trong khoảng thời gian ngắn không dám ra ngoài tác oai tác quái, ông có tư cách gì lừa gạt thế nhân?
- Cậu...cậu nói linh tinh gì vậy?
Bành đại sư sắc mặt thay đổi.
Đường Tăng khẽ lắc đầu, đột nhiên ra tay, nhẹ nhàng túm lấy Bành đại sư như xách gà con, Bành đại sư trực tiếp lăn đến cạnh rãnh trước của nhà ăn.
- Vị tiên sinh này, ngài đây là...
Cảnh sát trung niên giận dữ nói:
- Cậu làm chậm trễ Bành đại sư bắt quỷ, xảy ra chuyện gì cậu có chịu nổi trách nhiệm không?
Đường Tăng trực tiếp không thèm nhìn ông ta, bước nhanh tiến vào nhà ăn.
Bạch Lộ vội vàng lấy súng ra, đi đến trước cửa nhà ăn, cảnh giác nhìn bên trong.
Những cảnh sát đó cũng vội vàng chuẩn bị nghênh địch, đồng thời muốn nhìn xem Đường Tăng muốn làm gì, cảnh sát trung niên thì cười khẩy, cảm thấy Đường Tăng đang tìm chết.
Vậy mà khi tất cả mọi người đều cho rằng Đường Tăng vừa bước vào nhà ăn sẽ ngã xuống như những người khác, Đường Tăng đi đến cửa lấy cơm, đột nhiên một đạp một cước.
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn, bức tường dày chỗ cửa lấy cơm đột nhiên nổ tung, những miếng xi măng bắn ra như bom nổ, rơi xuống trên các vật dụng trong nhà ăn, vang lên tiếng kêu leng keng.
- Ôi mẹ ơi...
Một đám cảnh sát lập tức trợn mắt há mồm, những sinh viên cùng giáo viên vây xem xung quanh cũng tặc lưỡi chép miệng.
Bạch Lộ cho dù đã biết đến sự quỷ dị Đường Tăng, nhưng lúc này cũng suýt cắn phải đầu lưỡi.
Bức tường chỗ lấy cơm thật dày bị Đường Tăng đạp đổ, xuất hiện một lỗ hổng rộng khoảng hơn hai mét.
Đường Tăng bước nhanh tiến vào, lập tức trên giá để dao phía trong cùng, một con dao chặt xương đột nhiên run lên, sau đó tự động lao về phía Đường Tăng.
- A...
- Quỷ a...
Những cảnh sát và sinh viên Đại học Kinh Nam sợ hãi hét lớn.
- Hỗn xược!
Đường Tăng đột nhiên quát lên, sau đó một tia Phật quang mắt thường có thể nhìn thấy phát ra từ trên người Đường Tăng, lóe lên.
- Leng keng...
Con dao lập tức rơi xuống đất.
- Thật là to gan, đến cả bần tăng cũng dám đánh lén!
Đường Tăng giẫm lên một cái, con dao chặt xương lập tức biến dạng.
Sau đó, những người bên ngoài liền nghe thấy tiếng kêu chói tai.
- Tha mạng...Cao nhân tha mạng...
Con dao run rẩy, bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Đường Tăng ngoảnh mặt làm ngơ, giẫm chân, khiến cho con dao vặn vẹo biến dạng, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp nhà ăn đèn đuốc sáng trưng.
Tất cả mọi người đều thấy toàn thân rét run, không chỉ bởi vì sợ hãi, mà còn có một luồng sát khí đáng sợ, là lạnh thật sự.
- Vậy...vậy mà thật sự có ma...
Một giáo viên hoảng sợ nói.
- Quá đáng sợ rồi, nhà ăn vậy mà có ma...
Những sinh viên khác cũng mang vẻ mặt lo âu.
Cảnh sát trung niên lúc trước toát mồ hôi lạnh.
Đường Tăng đem dao chặt xương giẫm gần nát, lúc này mới chịu thôi, vậy mà vừa mới nhấc chân, dao chặt xương đột nhiên bay ra ngoài, muốn chạy trốn.
Đường Tăng khẽ búng tay, bắn ra một luồng kình khí, đánh cho dao chặt xương rơi xuống đất.
Dao chặt xương run rẩy mấy cái, sau đó không có động tĩnh.
Đường Tăng đi qua, nhặt con dao lên, đi đến bên cạnh những người nằm trên đất, đem con dao chạm khẽ vào trán của từng người.
- Đường Tằng, thế nào rồi?
Đứng ở cửa nhà ăn, Bạch Lộ căng thẳng hỏi, tuy rằng cô đã từng gặp nhiều chuyện quỷ dị, nhưng chuyện như đêm nay vẫn là lần đầu gặp phải.
- Chính là con dao này giở trò, đây là một Pháp Khí, bị Quỷ Hồn sống nhờ trong đó, Hồn Phách của những người này đều bị nhốt ở bên trong, bây giờ tôi sẽ thả chúng ra.
Đường Tăng thả ra một Hồn Phách cuối cùng, sau đó cầm lấy con dao, đi ra ngoài:
- Đã không sao nữa rồi, những người đang hôn mê kia muộn nhất là mười phút sau sẽ tỉnh lại.
Những cảnh sát kia vội vàng tiến vào nhà ăn cứu người, nhìn thấy không xảy ra chuyện gì nữa, lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra lần này thật sự đã giải quyết rồi.
- Vị tiên sinh này...
Cảnh sát trung niên nhìn Đường Tăng.
- Chuyện tốt mà ông làm!
Bạch Lộ lườm cảnh sát trung niên một cái:
- Chuyện này tôi sẽ báo cáo với cấp trên.
- Bạch tiểu thư...
Cảnh sát trung niên sợ toát mồ hôi.
- Chúng ta đi thôi.
Bạch Lộ trực tiếp dẫn theo Đường Tăng rời khỏi nhà ăn.
Một đám sinh viên cùng giáo viên đều nhìn Đường Tăng với ánh mắt hiếu kỳ cùng sùng bái, một cước đạp đổ tường lúc trước của Đường Tăng, thật sự là quá ngầu.
Cho đến khi lên đến xe, Bạch Lộ mới thở phào nhẹ nhõm, nghi hoặc hỏi:
- Anh còn mang theo con dao này làm gì?
Con dao chặt xương nhìn chẳng khác gì mấy so với dao thái, chỉ có điều dày hơn, nặng hơn.
- Hung Hồn kia còn chưa chết hẳn.
Đường Tăng thản nhiên đáp.
- Cái gì?
Bạch Lộ lập tức sợ tới lông tơ dựng đứng.
- Đừng lo, tôi sở dĩ để lại hắn, là bởi vì có chút việc muốn hỏi hắn.
Đường Tăng đáp.
- Lái xe đi.
Bạch Lộ nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, lái xe rời khỏi Đại học Kinh Nam.