- Đương nhiên, cậu không phát giác sao? Rất nhiều loại rượu ở đây đều là những nhãn hiệu nổi tiếng, bình thường chúng tôi đều không dám uống trộm, nhưng bà chủ lại cho phép cậu tùy ý ăn uống, thật là đố kỵ a.
Mẫn Thiệu vẻ mặt hâm mộ.
Đường Tăng nghe vậy, đảo mắt nhìn một vòng giá để rượu, phát hiện quả thật có rất nhiều rượu đỏ, rượu nổi tiếng, có điều hắn ngay cả Ngự Tửu của Thiên Đình đều đã từng uống, cho nên cũng không quá hứng thú với cái gọi là rượu nổi tiếng này.
Mẫn Thiệu nói tiếp:
- Còn nữa, cậu có biết phòng số 2 có ý nghĩa thế nào không?
- Một gian phòng có thể nói lên điều gì?
Đường Tăng tò mò.
Mẫn Thiệu lén lút nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới nói nhỏ:
- Phòng số 2 trước đây do bà chủ và một người đàn ông ở đó, sau đó người đàn ông kia không biết vì lý do gì mà không đến nữa, gian phòng đó vẫn luôn để trống, ngay cả quét dọn cũng không cho phép, chúng tôi nếu dám tùy tiện đi vào, nhất định sẽ bị đánh gãy chân, nhưng bây giờ lại để cậu ở đó...
Tuy rằng Viên Tây lạnh lùng, thường xuyên tỏ ra bất cận nhân tình, nhưng dung mạo dáng người đều là cực phẩm, là đàn ông đều sẽ có suy nghĩ.
Lần này, Viên Tây lại để cho Đường Tăng ở phòng số 2, chả trách đám người Mẫn Thiệu ghen tị.
Đường Tăng vẻ mặt cổ quái, mình cùng Viên Tây thực sự không có gì a, người phụ nữ kia có ý gì?
- Cho tôi một chai rượu đỏ năm 1982.
Đột nhiên một người đàn ông cả người nồng nặc mùi rượu vỗ vỗ quầy bar, kêu to.
Đường Tăng liếc nhìn người đàn ông đó một cái, sau đó hơi sững sờ, cảm thấy thế giới này thật nhỏ, bởi vì người đàn ông kia chính là tên lần trước mua vé ghế số 348.
Nhưng có lẽ do ánh đèn lờ mờ, hoặc có lẽ do quá say, người đàn ông đó không hề nhận ra Đường Tăng.
Mẫn Thiệu vội vàng lấy rượu cho người đàn ông.
Người đàn ông uống một ngụm, chậc chậc lưỡi, hỏi:
- Ở đây có những loại rượu ngon nào?
- Những thứ khác không dám nói, ở đây, rất nhiều loại rượu nổi tiếng cơ hồ đều có, không biết tiên sinh muốn loại rượu nào?
Mẫn Thiệu cười nói.
- Gần như đều có?
Người đàn ông lập tức cười nói:
- Vậy cho tôi một bình nước khoáng năm 1982.
- A?
Mẫn Thiệu sững sờ, cười nói:
- Tiên sinh ngài nói đùa rồi, nước khoáng làm gì có năm 1982...
- Bớt nói nhảm, bảo cậu lấy liền lấy.
Người đàn ông quát lên.
- Tiên sinh...
- Mau mang ra đây, nếu không ông đây đánh mày!
Người đàn ông trừng mắt.
Mẫn Thiệu lập tức cũng nổi giận, mẹ kiếp, cho rằng mình là ai hả?
Nhân viên phục vụ xung quanh đều sững sờ, sắc mặt lạnh lùng, dần dần đi về phía bên này, nhân viên phục vụ ở đây không chỉ là phục vụ, mà còn kiêm cả đánh đấm, dám gây chuyện ở đây, bọn họ tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn.
Những người xung quanh lập tức tránh xa, cảm thấy sắp xảy ra chuyện rồi, có điều không có ai sợ hãi, dường như ở đây thường xuyên xảy ra chuyện như vậy.
- Đợi đã.
Đường Tăng ngăn lại Mẫn Thiệu, tiện tay cầm lấy một ly rượu, lượn một vòng phía sau quầy bar, sau đó lấy một ly nước đục trong rãnh nước, đi đến quầy bar, đưa cho người đàn ông:
- Đây là nước khoáng năm 1982 mà ông muốn, năm tuyệt đối đủ lâu.
Mẫn Thiệu lập tức sững sờ, nhân viên phục vụ xung quanh cũng vô cùng ngạc nhiên.
- Phốc phốc...
Trong quán bar rất nhiều phụ nữ không nhị được bật cười:
- Nước khoáng năm 1982, haha,...Quản lý này thật đúng là thú vị.
- Mẹ kiếp, mày dám chơi tao?
Người đàn ông say rượu giận dữ, cầm ly “nước khoáng năm 1982” muốn hất Đường Tăng.
Vậy mà Đường Tăng nhanh như chớp, điểm một cái trên cổ người đàn ông, người đàn ông kêu lên thảm thiết, theo bản năng muốn rút lại tay,chả biết thế nào lại rót đúng ly “nước khoang 1982” kia vào miệng.
- Ọe...
Người đàn ông biến sắc, vội vàng cúi người nôn ọe, lại thấy Đường Tăng khẽ vươn tay vỗ nhẹ lên người hắn, miệng của hắn lập tức ngậm chặt lại, toàn bộ “nước khoáng 1982” bị hắn nuốt xuống.
- Ô...
Người đàn ông phẫn nộ, đang muốn động thủ, lại phát hiện mình không mở được miệng, sắc mặt đại biến.
- Nước khoáng năm 1982, rất đắt đó, 5000 tệ một ly, Mẫn Thiệu, nhớ thu tiền.
Đường Tăng cười nói, sau đó dưới cái nhìn cổ quái của mọi người, đi lên tầng hai.
- Quản lý cứ yên tâm.
Mẫn Thiệu kịp thời phản ứng lại, lập tức trả lời, vẻ mặt sùng bái, quả không hổ là quản lý mới bà chủ đích thân mamng tới.
Đường Tăng không thèm để ý đến người đàn ông kia nữa, chút chuyện nhỏ này nếu đám người Mẫn Thiệu còn không xử lý được, chắc đã sớm bị bà chủ đuổi rồi.
Lên đến tầng hai, âm thanh phía dưới quán bar đã yếu hơn rất nhiều, thiết bị cách âm ở đây quả là không tồi, bằng không trên tầng hai khẳng định không thể ngủ nổi.
Đường Tăng lấy chiều khóa mở phòng số 2, gian phòng rất sạch sẽ, tuy không cho người khác vào dọn dẹp, nhưng Đường Tăng đoán, Viên Tây nhất định thường xuyên tự mình quét dọn nơi đây.
- Người phụ nữ kia rốt cuộc có ý gì?
Đường Tăng lẩm bẩm, lẽ nào Viên Tây nhìn trúng bản thân.
Buồn cười lắc đầu, Đường Tăng cởi giày, nằm trên giường, nhắm mắt tiếp tục lĩnh hội “Sáng Thế Kinh”.
Khoảng một tiếng sau, lỗ tai Đường Tăng đột nhiên khẽ động, mở mắt ngồi dậy, đi giày vào, ra mở cửa.
Ngoài cửa, Bạch Lộ bước chân nhẹ nhàng bước đến, đang định gõ cửa, lại phát hiện cửa tự mở ra, lập tức giật mình, nhưng nhìn thấy Đường Tăng, mới thở ra một hơi.
- Cô đến làm gì?
Đường Tăng mặt không biểu cảm hỏi, đồng thời cũng âm thầm kinh ngạc, những người của Quốc An cũng không đơn giản, mình vừa đến nơi này, đã bị người của Quốc An tìm được.
Đương nhiên đây cũng là do hắn không cố ý ẩn tàng, bằng không, không một ai trên Trái Đất có thể tìm được hắn.
- Đưa cho anh một vài giấy tờ.
Bạch Lộ thản nhiên nói, đem một bức thư đưa cho Đường Tăng:
- Chứng minh thư của cậu và một số giấy tờ khác, đều ở đây.
Đường Tăng xé bức thư ra, bên trong có 4 loại giấy tờ, còn có 1 chiếc điện thoại.
Một chứng minh thư, một bằng lái xe, một quyển hộ chiếu, còn có một quyển nho nhỏ, chính là chứng nhận thân phận “ Quốc An” của Đường Tăng, phía trên có ảnh của Đường Tăng, ảnh màu tóc trắng của 13 năm sau, cũng không biết bị chụp trộm lúc nào.
- Ngay cả bằng lái xe và hộ chiếu đều có?
Đường Tăng ngạc nhiên nói.
- Làm nhiệm vụ sẽ thường xuyên phải lái xe và ra nước ngoài, những thứ này không thể thiếu, chiếc điện thoại này là được đặc chế, không dễ bị nghe trộm.
Bạch Lộ nói:
- Lần này tôi mang đến nhiệm vụ thứ nhất cho anh...
- Nhiệm vụ của tôi? Mĩ nữ cô có nhầm không vậy, tôi vừa mới nhậm chức.
Đường Tăng cau mày nói:
- Nói với Đàm Quốc An, chuyện nhỏ tầm thường đừng tới làm phiền tôi, nếu không hãy đá tôi ra khỏi Quốc An, làm như tôi muốn ở Cục Quốc An lắm không bằng.
Bạch Lộ bị Đường Tăng nói cho cứng họng, nếu như người bình thường dám nói như vậy, đoán chừng lập tức sẽ bị khai trừ, nhưng Đường Tăng dường như rất muốn bị khai trừ.
Có điều Bạch Lộ cũng biết, phía trên nhất định sẽ không khai trừ Đường Tăng, nếu không cũng sẽ không dùng thân phận Quốc An để bó buộc hắn.
Hít sâu một hơi, Bạch Lộ cố gắng làm cho bản thân binh tĩnh lại, nói:
- Nhiệm vụ này không đơn giản, chúng ta đã tổn thất ba người, đúng lúc nghe nói anh giúp Viên Tây giải quyết oán linh, cho nên cấp trên cảm thấy chuyện gì chỉ có anh mới có thể giải quyết.
Đường Tăng nhíu mày, đám người Quốc An này đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào a, chuyện mình giúp Viên Tây giải quyết oán linh, cũng chỉ có vài người biết đi?
Những người này vậy mà lại biết?
- Chuyện gì? Nói đi.
Đường Tăng đáp.
Bạch Lộ thở phào nhẹ nhõm, còn lo lắng Đường Tăng lên mặt, không chịu đồng ý, có điều bây giờ xem ra, anh ta vẫn còn nói lý, thế là nói:
- Chuyện không thể chậm trễ, chúng ta vừa đi vừa nói, tôi xuống dưới đợi anh.
Bạch Lộ nói xong liền quay người rời đi, rất nhanh liền biến mất trong bóng tối, có vẻ như cô ấy âm thầm lên đây.
Đường Tăng nhíu mày, cũng không chậm trể, xỏ giày, bỏ giấy tờ vào Tiên Giới tùy thân, cầm lấy điện thoại, đóng cửa đi xuống tầng.
Người đàn ông gây chuyện trước đó đã không thấy đâu, quán bar dưới tầng một vô cùng ồn ào, các loại âm thanh đinh tai nhức óc.
- Quản lý, chưa ngủ à?
Mẫn Thiệu hỏi.
- Ra ngoài có chút việc.
Đường Tăng nói xong, bước nhanh ra khỏi quán bar.
Một chiếc xe Landrover đi qua, dừng lại trước mặt Đường Tăng, Bạch Lộ hạ cửa kính xe, nói:
- Lên xe.
Đường Tăng ngồi lên ghế phụ lái, Bạch Lộ giẫm mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao đi.
- Một tiếng trước, nhà ăn Đại học Kinh Nam xảy ra một chuyện quỷ dị, tất cả những người tiến vào nhà ăn đều không hiểu sao đột nhiên tử vong, hiện nay đã có 13 sinhh viên tử vong, chúng ta cũng bị hy sinh mất 3 người.
Vừa lái xe, Bạch Lộ vừa nói một chút về nhiệm vụ lần này.
- Nhà ăn của Đại học Kinh Nam? Có biết là do nguyên nhân gì không?
Đường Tăng hỏi.
- Không biết, không thể tới gần, nhưng điều quỷ dị ở đây là, những người tử vong không hề có bất cứ vết thương nào.
Bạch Lộ đáp.
- Xảy ra từ một tiếng trước?
- Đúng vậy.
Bạch Lộ vẻ mặt ngưng trọng, gật đầu.
Đường Tăng lập tức trầm tư, một tiếng trước, chính là lúc hắn thức tỉnh Thiên Đạo, Trái Đất cũng bắt đầu khôi phục, một số thứ luôn ẩn nấp, có lẽ cũng bắt đầu nhảy ra tác oai tác quái.
Đường Tăng hiểu rõ, chuyện xảy ra ngày hôm nay tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu.
Cùng với việc Thiên Đạo quy vị, hòa bình của Trái Đất, sẽ một đi không trở lại.