Từ ngày kết hôn với Xuyên, anh ta chưa bao giờ đả động đến Dương bởi anh ta biết đó là một điều cấm kỵ đối với tôi, nên khoảng thời gian ấy, tôi biết ơn anh ta vô cùng. Thậm chí có những lúc tôi quá mệt mỏi bởi những cơn ác mộng, chính Xuyên là người đã an ủi tôi, chăm lo cho tôi, động viên tôi mỗi ngày, thậm chí là làm chỗ dựa cho tôi khi mà tôi ngục ngã. Và rồi vì điều ấy nên tôi mặc dù không có tình cảm gì, nhưng vẫn ngày ngày cố gắng vun vén với hi vọng sẽ có một cuộc sống ổn định, một cuộc sống bình yên như bao người. Tiếc là anh ta chỉ được một thời gian là đổi tính, khiến cho mọi cố gắng của tôi trở nên đổ bể hết, rồi cuối cùng bây giờ là hoàn toàn tuyệt vọng thật sự.
Hít vào một hơi thật sâu, tôi giằng tay mình ra khỏi tay của Xuyên, đôi mắt nhìn anh ta đầy lạnh lùng, khóe miệng cười nhạt.
– Nếu tôi là anh, tôi nhất định sẽ cảm thấy hối hận vì những cái việc rắc rối mà anh mang đến cho người khác, chứ không phải là đứng ở đây gào lên giống như kiểu mình là một kẻ oan ức. Anh nói tôi không có liêm sỉ? Thật nực cười? Vậy có bao giờ anh thử nhìn lại bản thân của mình chưa hả? Nhìn lại xem mấy năm qua anh đã làm được cái gì, anh đã để cho tôi sống được một ngày nhẹ nhàng không?
Lúc này, mọi sự nhẫn nhịn trong tôi cũng không còn. Tôi quá mệt rồi, tôi muốn kết thúc tất cả, tôi không muốn suốt ngày phải nghĩ đến ơn nghĩa rồi nhịn nhục nữa.
– Hay là lúc nào anh cũng mang rắc rối đến cho tôi. Anh đi chơi bài bạc bị người ta đòi nợ đến tận nhà, anh đi ngoại tình với người khác tôi cũng mắt nhắm mắt mở coi như không có gì, anh đánh người ta bị đi tù tôi phải quỳ lạy khắp nơi đi xin xỏ kéo anh ra. Những cái lúc anh ném cho tôi bao nhiêu khổ sở như vậy, anh có nghĩ đến tôi đã kiệt sức rồi không hả? Tôi nói cho anh biết, tôi bạc tình bạc nghĩa tôi đã không kéo dài đến bây giờ đâu?
Thế nhưng, mặc cho tôi nói như thế nào Xuyên cũng cố tình không muốn hiểu, ngược lại anh ta càng nổi điên lên với tôi hơn, siết chặt tay tôi như muốn vỡ vụn.
– Mày tưởng tao không biết mày nghĩ cái gì à? Bây giờ thằng kia nó quay lại, mày chỉ hận không thể lao đến ôm lấy nó, ngủ với nó, chạy theo nó. Đúng rồi, nó giàu có mà, nó lắm tiền mà, cho nên mày mới có tiền trả cho cái thằng Phụng kia. Nếu không thì mày lấy ở đâu số tiền lớn đến như thế chứ?
– Anh cũng còn biết tôi phải đút tiền để đi bồi thường cho người ta vì tội anh gây lên, thì anh tốt nhất đừng có bới mọi chuyện đi quá xa. Anh không nghĩ ngợi gì bởi anh không phải là người trả, tôi mới là người trả đây này.
– Biết ơn? Tao thà ở trong tù cũng không bao giờ chấp nhận cái việc mày qua lại với nó? Mày tưởng tao không biết là mày tìm đến nó, rồi chúng mày hú hí với nhau à? Mẹ kiếp, mày muốn tao tức điên lên đúng không hả con đàn bà vô liêm sỉ?
– Anh đủ rồi đấy! Anh đừng có lôi những người không liên quan vào đây? Mười năm qua tôi chưa từng gặp lại anh ta, anh có điên cũng đừng có ăn xằng nói bậy, hất nước bẩn cho người khác.
– Mày đừng có chối. Cái thằng luật sư hôm bữa chính là người của thằng kia. Thậm chí hôm nay tao được thả ra, mấy thằng công an cũng nói là có người làm to xin cho. Mà mày mấy năm nay chỉ làm nhân viên quèn, mày quen được ai làm to mà cầu xin. Không ngoài thằng kia thì còn ai nữa hả?
Tôi vốn biết là Xuyên sẽ nghi ngờ, nhưng không hề nghĩ tới việc anh ta lại biết được Dương đã về nước, thậm chí cả cái việc Trường là người của anh cũng không qua nổi mắt anh ta. Là trùng hợp thôi hay là có người nói cho anh ta biết? Rồi liệu anh ta có mất lý trí mà đi tìm người ta gây rối hay không? Tính cách của Xuyên đã làm là phải tung hê đến cùng, không có chuyện giấu kín, nên nếu lỡ mọi chuyện rùm beng lên, tôi biết ăn nói như thế nào với mọi người trong công ty với đồng nghiệp đây. Còn Dương nữa? Anh vốn đã căm ghét tôi, căm hận tôi vì chuyện cũ, giờ chuyện mới kéo đến nữa chắc anh sẽ không bỏ qua cho tôi mất? Lúc ấy, tôi nhất định sẽ phải chịu đựng nhiều lời khinh miệt và sỉ nhục hơn, thậm chí cuộc đời còn tăm tối hơn, không chỉ bị tấn công từ một phía mà rất nhiều phía nữa.
Đầu óc càng lúc càng đau như búa bổ, tôi cố gắng nhịn xuống, nhìn anh ta nói.
– Bây giờ anh muốn thế nào? Tôi cứu anh ra anh cũng chửi rủa tôi, tôi không cứu anh anh cũng chửi rủa tôi? Anh còn muốn hành hạ tôi đến bao giờ nữa thì mới hài lòng?
– Muốn thế nào à? Tao muốn mày làm đúng nghĩa vụ của một người vợ, hiểu không hả? Tao là chồng mày, không có cớ gì tao không được phép động vào người mày hết.
Nói xong, lúc này Xuyên cũng như người điên lôi kéo tôi về phòng, chân đá văng cánh cửa khiến cho chiếc cửa gần như sắp bung cả bản lề. Sức lực anh ta rất khỏe, dù tôi có gồng người lên, có hét lớn chống trả nhưng vẫn không hề si nhê gì, thậm chí vùng vẫy quá còn khiến cho anh ta càng trở nên nổi điên hơn, quay lại vung tay tát tôi một cái đau điếng, kèm theo đó là những tiếng chửi ầm ĩ đầy thô tục hơn.
– Câm mồm cho tao.
Nói xong, Xuyên ném tôi lên giường, cả thân hình to lớn đè lên người tôi, một tay cầm chặt lấy tay tôi vòng qua đầu, một tay ép lấy cằm tôi không cho tôi ngọ nguậy, ép miệng xuống môi tôi chà sát. Tôi dãy dụa, tôi phản kháng, nhưng tôi không có sức lực, một chút xê dịch cũng không có. Lúc này tôi cảm thấy mình không khác gì một người giấy, dù cố đến mấy cũng không thể nào vùng lên được, miệng cũng bị bịt chặt thở không nổi.
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ biết khóc, khóc vì nhục nhã, khóc vì khuôn mặt bị hấng trọn mấy cái tát liên tục. Quần áo bị cởi sạch, nơi tư mật cũng bị anh ta thô lỗ dùng tay đi vào, tôi cố dồn hết sức mình vùng lên vung tay cào cấu, hận không thể xé đôi cái tên ghê tởm trước mặt này, hận không thể g.iết c.hết anh ta, chặt xác anh ta ném cho chó ăn.
Về phần Xuyên, anh ta thấy tôi điên như vậy liền lấy tay chụp lấy thân thể gầy yếu của tôi, kéo lấy mái tóc của tôi mấy vòng, trói tay tôi vào thành giường, ép tôi đối mặt với mình, một tay kia tát thẳng xuống mặt tôi, không chút lưu tình mà để lại dấu vết trên khuôn mặt trắng mịn, hung hăng mắng.
– Hôm nay tao nhất định chơi c.hết mày, con khốn này.
Bị tôi trọc giận, anh ta biến thành con thú hoang dữ dội, mắt long lên sòng sọng cởi quần áo của mình ném xuống đất, thô lỗ nắm lấy mắt cá chân của tôi tách ra. Giây phút ấy, tôi chẳng còn sức lực nào để phản kháng được nữa, cũng chẳng thể gào người tới cứu mình được. Tôi chỉ khóc, rồi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà một cách đầy bất lực. Tôi uất hận cuộc đời đã vùi dập tôi, uất hận cuộc đời đã tàn nhẫn với tôi, cướp đi thanh xuân màu hồng của tôi.
Xuyên điên cuồng phát tiết lên người tôi bằng những cái quất thật mạnh bởi thắt lưng da, đã vậy miệng còn không ngừng mắng chửi bằng những câu tục tĩu. Anh ta đánh tôi, tôi đau, đau đến mức tái mét mặt mày, thân hình tôi mềm oặt như tàu lá chuối, đôi mắt dần mơ màng chẳng nhìn thấy thứ gì. Tôi vô lực buông xuôi mọi thứ, nhưng đúng khoảnh khắc ấy tôi lại có cảm giác như mình nghe thấy giọng nói quen thuộc của Dương đầy lo lắng. Có phải là anh thật không? Có phải anh đến cứu tôi không? Hay là tôi chỉ đang mơ mà thôi?
Thế rồi tôi chẳng nhớ nổi bản thân mình đã trải qua chuyện gì tiếp theo, tôi chỉ biết tôi có cảm giác mình đã ngủ một giấc thật dài. Trong mơ tôi thấy rất mệt, hình như đang vùng vẫy trong nước, nước đã dâng lên đến ngực, dưới chân toàn bùn nhão, hít thở thật khó khăn, nhấc chân lên cũng khó bước, bờ ở ngay trước mắt, nhưng cứ mỗi khi tôi gắng sức tiến lên phía trước, dòng nước chảy xiết lại lập tức khéo tôi về chỗ cũ. Giấc mơ cứ lặp đi lặp lại không biết bao lâu, chỉ biết nó khiến tôi mệt nhoài, không muốn động đậy, cũng không muốn mở mắt. Bởi cứ hễ mở mắt ra là cả một thế giới khác, một thế giới hiện thực tới mức khiến người ta thấy vọng, là tôi, đã trở nên nhơ nhớp đến đáng sợ, là tôi, đã chẳng còn gì hết.
Khi tôi tỉnh dậy, trời đã tờ mờ sáng, bên ngoài tấm cửa kính vẫn là những ánh đèn đường heo hắt màu lúa, càng nhìn càng thấy thê lương đến não lòng.
Căn phòng tối om không có đèn, sực mùi thuốc khử trùng đến khó chịu làm tôi phải chun mũi vì không thích ứng kịp, ho khan mấy tiếng. Khi bản thân tôi còn chưa kịp định thần lại được mọi việc thì lúc này, cả người đã nhanh chóng được Nga đỡ lấy, sau đó cô ấy bảo tôi.
– Đừng động đậy. Cậu vẫn còn yếu lắm, nằm nghỉ ngơi đi. Mình đi gọi bác sĩ đến cho cậu.
Tôi cười nhạt, tôi không quên những chuyện gì xảy ra với tôi, tuy nhiên tôi vẫn phải cố gắng tỏ ra mình ổn, nhìn Nga hỏi.
– Sao cậu lại ở đây? Cậu đưa mình đến bệnh viện à?
– Mình mang đồ đến cho cậu, xong thấy cậu…nên..
– Ừ.
Nghe được câu trả lời của Nga, tôi lúc này cũng mới vỡ mộng rằng thật ra chẳng hề có chuyện Dương đến cứu tôi như tôi cảm nhận, và người xuất hiện kia cũng không phải là anh. Chẳng qua là… chẳng qua là tôi đã quá kì vọng, đã dồn nén đoạn tình cảm không nên này quá lâu, để bây giờ khi nó bùng nổ khiến tôi tự mình ảo tưởng mà thôi.
Nhìn chằm chằm vào bóng điện trên trần nhà, đôi mắt tôi dần hoa lên chẳng thấy rõ nổi được mọi thứ xung quanh vì chói. Ánh sáng ấy thật giống như người đàn ông kia, lóa đến mức khiến cho tôi muốn với tới nhưng chẳng thể được, vì vốn dĩ những điều ấy đâu có thuộc về tôi.
Ngủ một giấc chập chờn đến gần sáng, tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm vang ầm trời cùng với tiếng mưa rả rích ngoài hiên táp vào mái tôn kêu bộp bộp. Tháng 12, thời tiết có mưa rào lại còn có sấm, một điều mà trước nay chưa từng xảy ra, chẳng biết là sắp tới còn có những điều gì tồi tệ kéo đến nữa.
Ngước lên nhìn đồng hồ mới chỉ bốn giờ, tôi chẳng thể nào ngủ được nữa nên chỉ có thể lặng lẽ ngồi trên giường đợi bên ngoài sáng hẳn. Nhưng chỉ có điều càng ngồi chẳng hiểu sao thời gian trôi lại càng lâu, mãi mãi mới chỉ trôi qua mười, hai mươi phút, chẳng biết bao giờ mới đến sáng.
Một mình trong căn phòng rộng, không có hơi ấm của người thân, không có ai trò chuyện, tôi chỉ biết co mình ngồi dựa người vào thành giường, ánh mắt xa xăm nhìn qua nơi cửa sổ được hé mở. Hình ảnh của tôi lúc này thật tựa như một con chim lạc lõng không biết tìm đường về, lang thang lạc lối trước những con đường xa lạ.
Lặng lẽ mở điện thoại ra đăng nhập vào mail cũ đã bỏ 10 năm không động, trong đó chỉ lưu lại 1 tấm ảnh duy nhất của Dương, tôi chỉ biết nhếch khóe môi kéo nên một nụ cười thê lương đến đau lòng. Tôi cười cho sự ngu muội của tôi, cười vì tôi thất bại, cố gắng thế nào vẫn không buông bỏ được người đàn ông này. Dù rất hận mẹ anh, nhưng tôi vẫn còn tình cảm với anh, vẫn chú ý đến anh, vừa hận vừa yêu là một cảm giác đau đến tận tâm can phế liệt.
Ngoài kia, tiếng mưa rơi vẫn ra rích đều đều, tiếng sấm sét rền vang rung chuyển mặt đất làm cho ánh điện nhập nhằng rồi tắt hẳn. Trong phút chốc ấy, mọi thứ đều trở nên tối đen như mực khiến cho toàn thân tôi bất giác trở nên run rẩy, sự việc ác mộng mà Xuyên gây ra cho tôi trong nháy mắt lũ lượt kéo về khiến cho tâm trạng tôi càng thêm c.hết lặng.
Ngày hôm nay Nga ở bên cạnh tôi không rời nửa bước, cô ấy bảo với tôi lúc sự việc xảy ra chính cô ấy là người đưa tôi đến bệnh viện, còn Xuyên thì đã biến mất dạng rồi, chẳng biết được là anh ta đi đâu. Cô ấy cũng trách tôi quá mềm lòng nên bây giờ mới khiến cho mọi thứ trở nên như vậy, thậm chí còn khuyên tôi nên đi kiện anh ta để tống anh ta vào tù. Chỉ là kiện như thế nào đây? Khi mà chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, ai sẽ là người giải quyết cho trường hợp như thế này?
Cứ thế, tôi chìm đắm trong những suy nghĩ vụn vặt rất lâu, đến khi Nga mang cháo với đồ vào bệnh viện, bản thân lúc ấy cũng mới chịu buông xuống, nhìn cô ấy đầy cảm kích.
– Không cần phải mang vào cho mình đâu, mình gọi đồ dưới căng-tin là được rồi. Cậu rẽ vào đây với mình lát nữa đến công ty muộn thì sao?
– Yên tâm. Mình đã xin phép chị ta rồi, cũng xin cho cả cậu luôn. Nên cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh cho khỏi rồi đi làm trở lại là được.
– Thế à? Chị ta… có hỏi vì sao mình nghỉ không?
– Mình chỉ bảo là cậu ốm thôi. Chị ta ban đầu cũng không tin, mình mới nổi khùng nên bảo không tin thì đến bệnh viện mà xem. Cuối cùng cũng mới thôi không truy xét nữa ấy.
– Cậu đúng là… Đâu nhất thiết phải lớn tiếng như vậy. Thời gian này công ty đang sát hạch nhân viên, đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà đắc tội với bọn họ.
Tôi nghĩ có thể giám đốc Loan ghét bỏ tôi vì Dương đã đánh tiếng gì đó với chị ta, hoặc là do chị ta nghĩ tôi là người bám chân của anh nên càng thấy chướng mắt hơn, chính vì thế hễ có sơ hở nào là chị ta nhất định sẽ bắt lấy rồi víu vào đó để làm khó tôi. Nói thật tôi cũng chẳng trách nổi vì đối phương cũng là cấp trên, dù kết quả sau này phải nhận là gì thì tôi cũng chấp nhận hết. Tôi chỉ là không muốn Nga ra mặt vì tôi, để rồi nhận lấy kết quả giống như tôi bây giờ, bị chèn ép, bị cô lập mà thôi. Nhưng tiếc là.. tính tình của cô ấy không hề giống tôi, dễ dàng để cho người khác điều khiển.
Thế rồi quả nhiên như những gì tôi nghĩ, Nga xùy một tiếng rõ dài, rồi tiếp tục bảo với tôi.
– Yên tâm, lần này cậu chắc chắn không bị làm sao hết. Bởi chính Tổng giám đốc là người phê duyệt cho cậu nghỉ, nên chị ta có muốn làm khó cậu cũng không được.
– Cậu bảo sao?
– Mình bảo chính sếp Tổng là người phê duyệt cho cậu nghỉ dưỡng bệnh.
– Sao mà anh ta lại biết được chứ?
– Thì mình đang nói chuyện với chị ta, xong đúng lúc sếp đi đến mà. Nhưng mà này, cậu với sếp có quen biết nhau hay không thế? Ý mình là trước kia hai người có quen biết nhau không ấy?
– Không, quen đâu mà quen. Cậu thấy mình là ai, sếp mình là ai mà quen nhau được.
– Cũng đúng. Nhưng mà mình thấy lạ lắm. Cái lúc sếp nghe thấy mình bảo là cậu ở bệnh viện ấy, sếp kiểu… đôi mắt kiểu lo lắng ấy? Đúng, chính xác là lo lắng ấy, hận không thể lao đến xem cậu thế nào.
– Cậu hoa mắt rồi. Làm gì có chuyện đó.
Nga nói câu nào, tôi đều phản biện lại câu đó để cô ấy đừng có nghi ngờ với đoán già đoán non. Tuy nhiên, từ tận sâu trong lồng ngực tôi, trái tim bây giờ như bị người khác bóp nghẹn lại, vừa đau nhói, vừa khó thở.
Cố gắng kéo ra một nụ cười, tôi không đề cập đến chuyện này với Nga nữa mà đưa tay ra nhận lấy bát cháo cô ấy múc cho mình, miệng cũng giục cô ấy đi làm sớm. Cũng may lần này cô ấy thỏa thuận, cho nên tôi cũng không có bị mấy lời thắc mắc kia làm ảnh hưởng tâm trạng.
Đến buổi, bác sĩ tới khám cho tôi. Đó là một người phụ nữ tầm 40 tuổi, sau khi kiểm tra hết một lượt người đó cũng ân cần dặn dò tôi.
– Trước mắt mọi thứ bây giờ đã bình thường, ngày mai có thể ra viện được rồi. Tôi sẽ kê cho cô một số loại thuốc để bồi bổ, chịu khó uống đều đặn mỗi ngày là được.
– Dạ vâng. Vậy bác sĩ cho tôi hỏi, tiền viện phí đóng ở đâu ạ? Tôi chợt nhớ ra từ hôm vào viện đến giờ, tôi chưa có đóng.
– Không cần. Đã có người thanh toán hết cho cô rồi.
– Có phải là cô bạn của tôi không ạ?
– Ừ.
Nhận được câu trả lời này của bác sĩ, tôi cũng không còn câu hỏi gì nữa, chỉ lặng lẽ gật đầu ám chỉ như đã biết, tiếp tục nghe họ dặn dò. Đến trưa, trong lúc chuẩn bị đi ngủ đột nhiên Trường lại mang một giỏ hoa quả đến thăm tôi. Sự xuất hiện của anh ta khiến cho tôi ngạc nhiên tột độ, thậm chí phải dụi mắt 3-4 lần để xác nhận xem có thật sự là sự thật hay không? Đến khi xác nhận mọi thứ không phải là mơ, tôi mới ngập ngừng hỏi.
– Sao anh lại..?
Trường cười khẽ, anh ta nhún vai rồi bảo với tôi.
– Cô muốn hỏi sao tôi lại xuất hiện ở đây chứ gì?
– Anh biết rồi thì cũng không nên hỏi lại tôi thế chứ?
– Đùa cô một chút thôi. Tôi vừa đáp xuống sân bay lúc sáng, biết là cô ở bệnh viện nên vào thăm thôi? Thế nào rồi, cô cảm thấy ổn hơn rồi chứ?
– Tôi… không sao. Cảm ơn anh.
Nói đến cùng cái việc tôi phải vào viện này không phải là một việc đẹp đẽ gì cả, nên tôi rất ngại khi bị người khác quan tâm đến. Nga là bạn thân của tôi, tôi có thể trải lòng được, nhưng Trường thì khác. Anh ta với tôi chẳng thể gọi là đồng nghiệp được, cũng không phải là bạn bè, có chăng thì chính là chủ và nợ mà thôi. Mà chủ – nợ thì ngoài tiền bạc ra thì tôi không muốn đối phương biết một cái gì về chuyện riêng tư của mình, nên bây giờ dù anh ta có thân thiện đến mấy, bản thân tôi vẫn không thể nào đón nhận nó được.
Thấy tôi im lặng, Trường lại hỏi tôi tiếp.
– Vụ việc của chồng cô xử lý ổn thỏa xong hết rồi đúng không? Bên kia họ không có làm khó gì cô phải không?
Nhắc đến chuyện này tôi cũng mới nhớ đến lời của Xuyên nói hôm bữa. Anh ta một mực khẳng định là có liên quan đến Dương, nên lúc này nghe Trường hỏi vậy, tôi cũng không ngần ngại mà hỏi thẳng luôn anh ta.
– Cảm ơn anh đã quan tâm, chồng tôi… cũng được thả ra ngay sau đó rồi. Chỉ có điều…
– Có điều gì thắc mắc cô cứ nói, biết đâu tôi sẽ giải đáp được cho cô thì sao?
– Tôi muốn hỏi anh, số tiền kia anh đưa cho tôi có phải là của anh thật không? Còn nữa, có phải anh là người nói chuyện với phía bên giám đốc công an Thành phố không? Hay là…
– Hình như cô rất quan tâm đến việc này?
– Tôi chỉ muốn biết rõ tường tận, để sau này có cảm ơn cũng không cảm ơn thiếu người. Anh cũng biết, trên đời này cái nợ ân tình là cái nợ khó trả nhất, vì vậy…
Nói đến đây, tôi không biết phải nói thêm điều gì nữa nên đành ngập ngừng. Lúc đó, tôi cũng nghĩ là Trường sẽ nhận anh ta là người giúp tôi giống như hôm anh ta chuyển cho tôi số tiền 300 triệu kia, nhưng không ngờ sau 2 phút im lặng, anh ta lại cất giọng bảo tôi.
– Thật ra tôi chỉ là người làm theo lệnh của người khác thôi. Tôi nghĩ là người này Diệp cũng biết đấy. Nếu cô muốn cảm ơn, cô có thể tìm đến anh ấy để nói chuyện xem sao?
– Ý của anh là… Tổng giám đốc.
Đáp lại câu hỏi của tôi, Trường không nói gì, thế nhưng tôi biết sự im lặng này chẳng khác gì một lời khẳng định mọi suy đoán kia hoàn toàn là sự thật.
Chỉ có điều, vì sao Dương lại làm như thế? Chẳng phải anh căm hận và chán ghét tôi lắm sao?