Người đàn ông trước mặt tôi lúc này không còn là người thanh niên 22-23 tuổi nữa mà đã trở thành một người đàn ông có tiền có quyền, có địa vị, cho nên khi nghe những lời tuyệt tình anh nói, tôi cũng không cảm thấy ngạc nhiên vì sự thay đổi như vậy. Ngược lại, tôi chỉ cảm thấy nhục nhã ê chề, cảm thấy mình rẻ mạt thật sự, không có một chút liêm sỉ nào. Tại thời điểm này, tôi là người bám vào chân anh, tôi là người mò đến nhà anh, nên có bị anh sỉ nhục hay khinh miệt thì cũng đáng thôi, chẳng có gì gọi là oan ức cả. Chỉ là, tôi vẫn đau lòng lắm, đau lòng vì không nghĩ đến có một ngày đã từng yêu nhau đến long trời lở đất lại coi nhau như kẻ thù, hận không thể nóc thịt xẻ xương.
Đôi chân môi nên run rẩy, tôi siết chặt tay, cố gắng nhắm mắt để ngăn không cho nước mắt chảy ra, mấp máy môi nói.
– Có thể dùng điều kiện khác không? Tôi…
Dương cười nhếch miệng, từ đầu đến cuối vẫn nhìn tôi với cái nhìn đầy sự khinh thường. Ly rượu vang đỏ sánh trong tay anh lúc này chẳng khác gì máu, bỗng dưng khiến tôi liên tưởng anh giống như một vị vua ma ca rồng mang sắc đẹp khó cưỡng nhưng lại vô cùng độc ác. Anh không biết thương hại ai, cũng chẳng biết xót xa ai, anh chỉ muốn hành hạ những người làm cho anh chướng mắt, hoặc những người đã từng đắc tội với anh, bắt đối phương phải làm theo ý của mình đến khi thỏa mãn và hả hê thì mới thôi.
Tôi nghe thấy anh nói.
– Không làm được thì đi ra ngoài, tôi đây không có thời gian chơi mèo vờn chuột với cô.
– Tôi thật sự muốn anh giúp tôi. Tổng giám đốc, anh có thể…
– Không thể. Trước giờ tôi chưa bao giờ giúp ai một cách vô điều kiện.
Thái độ của Dương thể hiện quá rõ ràng, anh trực tiếp gạt đi hết mọi lời giải thích với cầu xin của tôi, cũng mặc kệ tôi đứng đó ngáng đường mình, bước chân chậm rãi đi về phía cửa kính rộng lớn nghe điện thoại. Tôi không biết được bên kia người gọi tới là ai, chỉ thấy ngữ điệu của anh cực kỳ nhẹ nhàng, tựa như thể chỉ cần to tiếng một chút là đối phương sẽ vỡ tan giống như mảnh thủy tinh vậy.
– Thế nào, hôm nay em đã tìm được cảm hứng nào để vẽ tranh chưa? Alice vừa gửi ảnh cho anh, lâu lắm rồi mới lại nhìn thấy em chăm chú như vậy.
– ( … )
– Anh nhìn thấy món quà của em rồi. Rất đẹp, anh nhất định sẽ đeo nó mỗi ngày.
– ( … )
– Được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều. Cuối tháng công việc vãn đi, anh sẽ lại về thăm em. Lúc đó nhất định sẽ dẫn em đi xem lễ hội trên sông. Muốn mua gì thì sẽ mua đó, chỉ cần em thích là được.
– ( … )
– Ngủ đi.
Tôi không hề muốn nghe lén cuộc nói chuyện của anh, thậm chí bây giờ tôi cũng cảm thấy hối hận vô cùng khi đã đứng ở đây nghe anh nói chuyện mặn nồng, ngọt ngào với người khác. Mười năm rồi, tôi đã từng nghĩ mình thật sự hết tình cảm với anh, thật sự đã có thể gạt anh ra khỏi cuộc sống của mình, nhưng tôi lầm rồi. Tất cả là do tôi tự lừa mình dối người, tôi chỉ là đang giấu đi thôi. Chứ thật lòng, dù có 10 hay là 20 năm, tôi nhận ra bản thân mình vẫn yêu anh như thế, vẫn yêu một lòng một dạ dẫu cho mẹ anh là người tôi căm hận nhất.
Tôi vẫn còn nhớ lúc ôm tôi ở sân vườn trường, anh đã hôn nhẹ vào trán tôi rồi kể cho tôi về gia đình của anh, kể về bố mẹ của anh, về hạnh phúc của gia đình anh như thế nào. Lúc đó, cảm giác của tôi vui sướng lắm, tôi yên lặng lắng nghe từng chút, những chỗ nào lãng mạn hay đau thương sẽ dừng lại rồi hỏi anh những điều ngu ngơ lo xa của tuổi trẻ.
Tôi vẫn còn nhớ mình đã từng hỏi anh như thế này.
– Nếu một ngày chúng ta không thể thực hiện được những lời hứa này thì phải làm sao hả anh?
Nghe tôi nói xong lời ấy, anh ngay lập tức bật cười, sau đó vòng tay ôm lấy tôi trở nên chặt hơn.
– Nhất định sẽ được, bởi anh không phải là người thất hứa. Anh đã hứa thì nhất định anh sẽ làm được, cho nên em không cần phải lo được lo mất.
– Vậy nếu sau này em không thể ở bên anh được nữa thì sao? Sau này… bên cạnh anh xuất hiện người con gái khác thì sao? Anh có yêu người đó không? Có quên em không?
– Sẽ không. Nếu thật sự có một ngày phải chia tay, anh sẽ tôn trọng quyết định của em, đứng ở phía sau nhìn em, theo dõi em. Nếu em hạnh phúc, anh cũng sẽ vui. Còn nếu em không hạnh phúc, anh nhất định sẽ khiến cho những kẻ đó sống không được yên ổn.
Vốn dĩ chỉ là mấy lời nói bình thường nhưng từng đó thôi cũng đủ khiến cho lòng tôi thổn thức, càng ngày càng thấy mình yêu anh nhiều hơn. Tôi đã nghĩ cuộc tình của chúng tôi nhất định sẽ êm đẹp như vậy, nếu không phải một ngày những điều tồi tệ ấy kéo đến. Tất cả đều mang màu máu, mọi thứ ám ảnh đến nỗi khiến cho tôi đêm nào cũng gặp ác mộng, suốt mười năm một giấc ngủ ngon lành cũng không tìm lại được. Thì ra, tình yêu lại là một loại thuốc độc đáng sợ đến như vậy, dù cố đến mấy vẫn không thể nào quên đi, ngược lại càng cố quên lại càng nhớ, càng khiến chúng ngấm sâu hơn vào lục phủ ngũ tạng của mình, để rồi ngày ngày đối mặt với những cơn đau đớn đến tận tâm can.
Khi chia tay, chúng tôi nói rất nhiều, nhưng tôi chỉ ghi nhớ mỗi một câu anh hét vào mặt tôi khi quá tuyệt vọng.
– Anh yêu em. Diệp, anh thật sự rất yêu em, anh yêu em nhiều như thế nào em biết mà. Nếu hôm nay em rời xa anh, nhất định sau này chúng ta sẽ không bao giờ trở về như trước được nữa, nhất định không thể nữa đâu.
Từng lời anh nói, từng giọt nước mắt của anh rơi xuống, tôi nhìn mà tựa như lòng rơi xuống vực thẳm không đáy, thật sự chỉ muốn bỏ hết tất cả lao lên ôm chặt lấy anh, muốn hét vào mặt anh để anh hiểu lý do vì sao tôi lại như bây giờ. Thế nhưng tôi lại không thể, tôi không đủ can đảm để làm như thế, bởi vì tôi cũng yêu anh, yêu anh nhiều lắm. Tôi yêu anh chẳng ít hơn anh yêu tôi, thậm chí tôi còn nhiều hơn, chỉ là yêu hận đan xen, có quá nhiều rào cản khiến cho tôi suy sụp đổ ngã.
Tôi yêu anh, yêu bằng cả ước mơ lẫn hoài bão, yêu từng khoảnh khắc được ở bên anh.
Tôi yêu anh, yêu hết thảy tất cả đều muốn cố gắng.
Nhưng mà bây giờ, tất cả chỉ là quá khứ, có khi Dương cũng đã quên đi rồi. Mà quên đi cũng tốt, dù sao cũng không phải là cái gì vẻ vang, nhớ lại để làm gì chứ? Cũng có đáng đâu.
Cứ thế, tôi suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức khi Dương có ý định đi vào phòng ngủ, bản thân mới lần nữa đứng dậy đi đến túm lấy cánh tay của anh, vất hết liêm sỉ để nói.
– Có phải nếu tôi đồng ý với anh, anh sẽ giúp tôi đúng không?
– Cô không tin tưởng?
– Tôi chỉ muốn xác định lại. Dù sao thì… dù sao thì đây cũng có thể coi như một giao dịch, tôi muốn nó phải thật sự thành công thì mới dám mạo hiểm. Anh có thể không mất gì, nhưng tôi thì khác. Ngộ nhỡ xong việc anh không đồng ý với tôi nữa, lúc ấy tôi biết làm sao…
– Tôi đổi ý rồi. Việc này của cô, tôi không giúp.
– Anh…
Tôi nghẹn họng, Dương bắt hết lấy cảm xúc của tôi, khóe miệng lần nữa nhếch lên coi thường.
– Cô nghĩ mình có giá đến mức có thể đem ra để trao đổi điều kiện với tôi? Lê Ngọc Diệp, tôi không thiếu tiền, cũng không thiếu đàn bà, và cũng không thừa thời gian đi làm những việc vô bổ không liên quan đến mình.
– Tôi hiểu rồi.
Tôi cười nhạt, nhục nhã đến như vậy mà anh còn không giúp tôi, thì tôi còn đứng ở đây thêm là gì nữa chứ. Nhục nhã như vậy đã là đủ lắm rồi, tôi không thể… không thể cố thêm được một giây một phút nào nữa.
Liếc mắt nhìn Dương một cái, tôi không nói thêm gì nữa, quay người cầm lấy tập văn kiện đã được anh ký đi ra ngoài. Thế nhưng giống như một sự trêu đùa, khi cánh tay tôi vừa chạm vào nắm đấm cửa lại bị Dương kéo giật lại, rồi anh bảo tôi.
– Nhưng tôi lại muốn xem cô qua 10 năm đã học được bao nhiêu kỹ thuật. Nào, chẳng phải muốn tôi giúp cô sao, cởi đồ ra.
– Anh…
– Cởi từng cái một. Làm tôi thỏa mãn, tự khắc mọi chuyện sẽ xong xuôi.
Lúc này, Dương coi tôi chẳng khác gì một loại gái gọi để chà đạp cả. Anh không hề tỏ ra hứng thú với tôi, không hề có sự tôn trọng với tôi, mà tôi thì lại chỉ biết nhục nhã nghe theo lời anh, làm theo những lời của anh. Tôi đau lắm, nhưng biết làm sao bây giờ, còn lựa chọn nào nữa sao.
Những giọt nước mắt đến hiện tại đã không ngăn lại được nữa, từng hạt từng hạt cứ thế lăn dài theo mỗi động tác cởi cúc áo của tôi, rồi đến váy. Đến khi trên người không còn một mảnh vải nào, tôi lại vất hết liêm sỉ bước lại về phía của Dương, chủ động chạm tay vào người anh, làm những loại hành động mà trước giờ tôi cho là ghê tởm nhất. Chỉ là tôi không ngờ được rằng, khoảnh khắc tay tôi chạm vào dây áo tắm của anh, người đàn ông đó lại nhíu mày giữ chặt lấy tay tôi không cho tôi làm càn, ném ra một câu.
– Có biết điều cấm kỵ nhất của một gái gọi là gì không?
– Anh…
– Là khi khách chưa đồng ý, thì đừng bao giờ dùng cái bàn tay bẩn thỉu này chạm vào.
Nói xong, Dương cũng đứng dậy tách ngưởi khỏi tôi, thậm chí anh còn không ngần ngại cởi chiếc áo tắm ra ném vào người tôi như ngầm khẳng định cái việc tôi động vào đã làm bẩn áo của anh vậy. Xong xuôi anh tiếp tục ném cho tôi một câu.
– Mặc quần áo vào rồi cút ra khỏi đây.
Tôi mấp máy.
– Anh… lật lọng. Anh..
– Tôi làm sao? Cô không làm tôi lên được, tôi không thỏa mãn, thì sẽ không có cái giao dịch nào hết.
– Vũ Đình Dương, anh đừng có ép người quá đáng như vậy.
Cảm xúc không nén xuống được nữa, tôi uất ức nhìn thẳng vào mặt anh, nghiến răng từng câu từng chữ. Tôi mặc kệ việc bản thân bây giờ vẫn khỏa thân đứng đó, đôi mắt nhìn anh vừa đau lòng vừa tức tối, quật cường.
– Anh có thể căm hận tôi, coi thường tôi, nhưng đừng có làm mất thời gian của tôi.
– Mất thời gian? Cô nghĩ với một cái thân thể bẩn thỉu này của cô có thể leo được lên giường tên giám đốc kia để cứu chồng cô?
– Tôi có bẩn thỉu hay không không phải một lời anh nói là khẳng định được.
Nói xong, tôi cố gắng cúi người nhặt từng chiếc quần áo của mình mặc lại, sau đó không một lần ngoảnh đầu nhìn Dương, chạy lao ra bên ngoài. Tôi chạy rất nhanh, gần như là muốn chạy trốn và vất lại đằng sau những tủi nhục ê chề, thậm chí có những lúc va phải cư dân đang đi ở ngoài sảnh, tôi cũng chẳng đủ bình tĩnh để quay lại xin lỗi họ nữa. Mãi cho đến khi xuống dưới sảnh, nhìn dòng người cười đùa vui vẻ với nhau ra vào, bản thân mới thật sự ngục ngã, cả người ngồi thụp xuống ôm lấy đầu gối khóc nức nở.
Tôi đã cố gắng hết sức rồi, cố hết sức rồi, làm ơn… để tôi được nghỉ ngơi được không?
Cứ thế, tôi ngồi mãi ngồi mãi ở dưới sảnh khóc không biết trời đất là gì, mãi cho đến khi bả vai có người vỗ nhẹ mới ngẩng đầu lên. Đối diện lúc này là Nga, cô ấy nhìn tôi với vẻ sững sờ như không tin vào mắt mình, lắp bắp hỏi.
– Trời ơi Diệp, làm sao thế này? Sao tự dưng lại ngồi đây khóc. Ai bắt nạt cậu à?
Tôi lắc đầu, đưa tay lên quẹt nước mắt, sau đó cố nặn ra một nụ cười hỏi cô ấy.
– Không phải. Mình chỉ là… gặp chút rắc rối thôi. Mà cậu thì sao, cậu đi ra đây chơi à?
– Ừ, mình có hẹn với một người bạn. Nào, đứng dậy ra kia ngồi đã, ngồi ở đây người đi đường họ lại bàn tán đấy.
– Ừ.
Nói xong, Nga cũng đỡ tôi đi vào một quán café, sau đó chọn lấy một góc khuất nhất, kiên nhẫn ngồi đợi tôi uống hết ly café đắng ngắt rồi mới lại nói tiếp.
– Được rồi, bệnh đau dạ dày của cậu chưa khỏi đâu, đừng có uống café đắng nhiều. Tự mình hành hạ bản thân như vậy có đáng đâu cơ chứ?
– Mình ổn mà.
– Lúc nào cậu chẳng nói là ổn, nhưng cậu nhìn lại mình xem, cậu có ổn thật không hả? Haizz, nếu ổn cậu đã không khóc ầm ĩ như thế này đâu? Với cả trước đây cậu cũng không có khóc.
Nga nói đúng. Từ khi quen cô ấy, tôi dù có vất vả hay khổ sở đến mấy cũng không bao giờ khóc, đơn giản vì tôi nghĩ nước mắt chỉ là thứ khiến cho tôi cảm thấy bản thân càng yếu đuối và hèn mọn hơn, chẳng giải quyết được gì. Chỉ là bây giờ, khi đứng trước anh, đứng trước những lời nói đầy sự khinh thường với miệt thị của anh, tôi không thể tự tin cứng rắn như trước được nữa. Và tôi biết, cuộc đời này, cũng chỉ có anh là người có thể ảnh hưởng đến tôi, làm cho cảm xúc của tôi vỡ òa, làm cho sự cứng rắn giả tạo của tôi sụp đổ hoàn toàn mà thôi.
Không đáp lại Nga, tôi lẳng lặng đưa đôi mắt của mình nhìn vô định về một hướng với tâm trạng ủ rũ đầy mệt mỏi, đầu óc lại không ngừng suy nghĩ. Đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh rời đi ra ngoài, bản thân mới lấy lại được hồn, nhìn sang Nga ngồi chờ đợi mình nãy giờ, đáp lại cô ấy.
– Nhiều thứ ập đến một lúc khiến mình mệt quá thôi. Nghỉ ngơi một lát là lại bình thường rồi.
– Cậu vẫn tìm cách chạy cho tên Xuyên đó à? Kết quả thế nào, có được thuận lợi không?
– Trước mắt thì không, nhưng mà mình… vẫn đang cố gắng.
– Nếu mệt quá thì thôi. Cậu cũng đã cố hết sức rồi chứ có phải là bỏ mặc anh ta đâu cơ chứ. Nếu lão ta có trách thì cậu cũng đừng có giấu diếm, cứ nói thẳng ra cho lão ấy biết là xong.
Tôi lắc đầu, ngữ điệu cất lên có chút mệt mỏi.
– Cậu có nhớ việc mình từng bị trêu ghẹo mỗi khi đi làm về muộn không?
– Nhớ. Bây giờ không phải là đã hết rồi sao? Có liên quan gì đến chuyện này à?
– Ừ. Cái tên bị Xuyên đánh chính là cái tên đã trêu ghẹo mình.
– Cái gì? Nói như vậy là lão ta đánh tên kia là để dằn vặt và trút giận cho cậu à? Lão ta biết nghĩ từ lúc nào thế?
– Có lẽ là vậy.
Với câu chuyện tôi nói, Nga dường như không tin, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm như muốn xác thực lại xem mọi thứ có thật hay không? Đến khi thấy tôi gật đầu, cô ấy cũng mới đưa tay lên đỡ lấy trán, than vãn một cách đầy bất lực.
– Mình thật sự phục cậu đấy Diệp. Cậu tin anh ta vì cậu thật cho nên mới ngày nào cũng ngược xuôi tìm cách đưa anh ta ra, còn anh ta có nghĩ như vậy đâu? Đánh người ta gãy xương để người ta kiện đi tù, bây giờ vào tù cũng đánh cả người trong tù, loại người này làm gì biết suy nghĩ cho người khác chứ? Ngược lại chỉ càng mang rắc rối cho cậu đấy? Cậu định kéo dài đến bao giờ chứ?
– Mình…
– Mình cái gì mà mình. Tớ đã hỏi giúp cậu rồi, trong tù thì vẫn có thể ly hôn được, cậu cần gấp thì mình nhờ người làm cho. Chẳng tội gì phải để bản thân mất thời gian với cái hạng người như thế làm gì Diệp ạ.
– Nếu có ly hôn thì mình cũng phải đưa anh ta ra đã, sau đó tính gì rồi tính. Còn bây giờ bảo mình bỏ mặc anh ta, mình… không nỡ.
– Haizz, chẳng biết là cậu nợ nần anh ta cái gì mà một hai cương quyết như vậy. Cứ như là cậu nợ mạng người ta đấy.
Tôi hiểu Nga chỉ nói theo cảm tính thôi chứ không có gì ác ý hết, tuy nhiên một lời ấy lại khiến cho tôi càng thêm nặng nề, bất giác hỏi ngược lại cô ấy.
– Nếu thật sự là nợ mạng, thì cậu bảo mình làm như vậy là đúng hay sai?
– Nói vậy là cậu nợ mạng lão đó thật à?
– Mình thấy cậu nói thế, nên là thuận miệng hỏi lại thôi. Chứ không nghiêm trọng đến mức đó.
Tôi sợ Nga sẽ lại hỏi thêm nữa nên sau khi nói xong bản thân cũng giả vờ là chuyện cần nói, xong đó vội vàng rời đi để tránh cô ấy hiểu nhầm. Cũng may Nga cũng có bạn đang chờ, nên cô ấy không có níu tôi lại để hỏi chuyện nữa, thành ra tôi may mắn thoát được một kiếp nạn.
Thế rồi mấy ngày sau đó, tôi vẫn vừa đi làm vừa tìm cách giúp Xuyên, thi thoảng đôi mắt lại ráo rác nhìn xem Dương có đến công ty hay không? Nhưng rồi nhìn mãi, nhìn mãi vẫn không thấy anh đâu, rồi tôi chợt nhận ra sau đêm đó anh dường như không xuất hiện trước mặt tôi nữa, không biết là do anh ghét tôi hay là anh về bên kia với người phụ nữ của mình nữa.
Đến trưa, tài khoản của tôi nhận được một số tiền lên đến 300 triệu. Ban đầu tôi còn tưởng là có người gửi nhầm, nhưng lát sau luật sư của Dương lại nhắn tin cho tôi, anh ta bảo.
– Diệp nhận lấy giải quyết công việc cho xong nhé.
Tôi cứ tưởng là mình hoa mắt nên đọc nhầm, nhưng đọc đi đọc lại đến 4 lần dòng tin nhắn vẫn vậy, tôi mới hốt hoảng bấm máy gọi lại cho Trường. Thấy đầu giây bên kia cho người bắt máy, tôi vội vàng hỏi luôn.
– Số tiền đó là như thế nào? Sao lại…
– Diệp không cần quá kích động. Bây giờ tôi ở nước ngoài không về được nên Diệp cứ dùng số tiền này để đi nói chuyện với người nhà nạn nhân đi, để họ rút đơn kiện về. Còn về phía giám đốc công an Thành phố, tôi sẽ nhờ các mối quan hệ nói chuyện giúp. Yên tâm là mọi thứ sẽ ổn thôi.
– Luật sư Trường, tôi không hiểu…
– Diệp không hiểu gì? Chúng ta là đồng nghiệp của nhau, giúp được cô tôi nhất định sẽ giúp. Cái này tôi đã nói rồi mà.
Mặc dù những lời này đầy sự thuyết phục, thế nhưng nghe xong tôi vẫn có cảm giác lạ lắm, giống như kiểu mọi thứ không hề chân thực vậy. Thậm chí chẳng hiểu sao vào khoảnh khắc ấy, trong suy nghĩ của tôi còn hiện lên hình ảnh của Dương cùng với đôi mắt lạnh lùng của anh nữa.
Chẳng nhẽ Dương là người đứng sau chuyện này hay sao? Nhưng mà anh ghét tôi như vậy, anh coi thường tôi như vậy, làm sao anh lại đi giúp tôi được cơ chứ?
Chắc không phải đâu? Chắc là… tôi đã nghĩ nhiều rồi?
Lắc đầu thật mạnh để những suy nghĩ không xác thực ấy biến mất, tôi hít vào một hơi thật sâu nói cảm ơn với Trường, cũng hứa sẽ là sẽ trả anh ta sớm nhất có thể, sau đó cũng không chần chừ gì nữa, mang số tiền ấy đến bệnh viện để đàm phán lại với người nhà của người kia. May mắn hôm nay đối phương không có gây gổ cũng như chửi bới tôi ầm ĩ nữa, ngược lại gia đình họ lại tử tế đến mức nhận có 150 triệu, đồng thời cũng nói xin lỗi tôi vì những gì tên Phụng đã làm. Nói thật, tôi bây giờ cũng chẳng còn hơi đâu mà đi tính toán từng tí với họ làm gì cả, nên đề cập luôn vào việc chính.
– Tôi chỉ muốn kêt thúc sớm chuyện này càng nhanh càng tốt, nên hi vọng gia đình có thể rút đơn về, để chồng tôi sớm được ra ngoài.
– Rút chứ, rút chứ. Cô yên tâm, tôi vừa bảo con dâu tôi đi rút rồi, chắc bây giờ cũng sắp về rồi đấy.
– Nếu vậy thì cảm ơn gia đình. Tôi xin phép về trước.
Mọi thứ đã xong xuôi, bước ra đến ngoài, việc đầu tiên tôi làm là chuyển lại số tiền 150 triệu còn thừa cho Trường, sau đó bắt xe đi đến công ty để làm việc tiếp. Đến 9 giờ tối trở về nhà, vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy Xuyên ngồi xem ti vi, tôi có chút giật mình nên buột miệng hỏi anh ta.
– Anh về từ lúc nào mà không gọi điện cho tôi? Anh đã ăn gì chưa?
– Ăn mì rồi.
Tôi ừ một tiếng đáp lại, chân cũng bước về phòng bếp dọn dẹp những đồ ngổn ngang anh ta bày ra, vừa dọn vừa nói tiếp.
– Từ bây giờ anh đừng có gây gổ với ai nữa. Pháp luật bây giờ nghiêm khắc, anh đã có danh sách đen rồi, để một lần nữa thì xin xỏ khó khăn lắm. Còn nữa, tôi nghe bạn anh nói anh ta đã xin được cho anh một công việc, anh thử đi làm ở chỗ đó xem sao, biết đâu sẽ hợp.
Vốn cứ tưởng sau chuyện này, thái độ của Xuyên ít nhiều cũng thay đổi hơn, nhưng không phải. Anh ta vẫn như vậy, vẫn cáu kỉnh vô cớ với tôi, xuyên tạc lời nói của tôi rồi tìm cách gây sự.
– Cô nói thế là có ý gì? Cô chê tôi không làm ra tiền giống như cô, nên bây giờ lên mặt với tôi đúng không hả?
– Lúc nào anh cũng nghĩ người khác không ra gì, đến bao giờ anh mới chịu thay đổi đây hả Xuyên? Anh tưởng mình anh biết mệt à? Tôi cũng biết mệt đấy? Anh có biết vì chạy án cho anh mà gần một tháng nay tôi đã phải quỳ lạy biết bao nhiêu người không hả?
Nói xong, tôi cũng không muốn ở lại thêm một chút nào nữa nên nhanh chóng đứng dậy trở về phòng. Có điều còn chưa kịp bước được hai bước, Xuyên đã túng quẫn đưa tay kéo tôi lại, quát vào mặt tôi.
– Cô đừng tưởng tôi không biết là cô đang qua lại với thằng người yêu cũ của cô? Loại đàn bà không có liêm sỉ, cô tưởng mình thanh cao lắm à?