Dự Phòng

Chương 67



Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Bạc thị.

Một người đàn ông mặc tây trang màu đen ngồi đối diện Bạc Thận Ngôn, cách một chiếc bàn làm việc to rộng, duỗi cánh tay đẩy cho Bạc Thận Ngôn một túi hồ sơ.

“Bạc tổng, đây là toàn bộ tư liệu tôi điều tra được dựa theo thông tin mà anh cung cấp. Tôi đã đến bệnh viện ở Du Thành, nơi đầu tiên thử nghiệm thành công việc ghép tủy từ người hiến tặng, rồi đến bệnh viện năm đó Bạc lão phu nhân làm phẫu thuật, lấy được hồ sơ bệnh án ở đấy, cho thấy tên đứa trẻ đã hiến tủy và tham gia phẫu thuật chính là Thịnh Lan.”

Ngón tay Bạc Thận Ngôn đang đặt trên tập tư liệu hơi dùng lại, từ bỏ quyết định mở túi.

Hắn đan mười ngón tay vào nhau, đặt ở mặt bàn, hơi thở dài, “Cậu nói tiếp đi.”

“Dựa theo quy định thông thường, người hiến tủy phải từ đủ 18 tuổi đến dưới 50 tuổi, nhưng hơn 20 năm trước, có một số cách để lách được luật này, đương nhiên cũng không phải vấn đề lớn đối với Bạc thị.”

“Hơn nữa tôi nghe Bạc tổng nói, lúc đấy anh cũng có mặt, tại sao lại muốn kiểm chứng chuyện này lần nữa?”

Bạc Thận Ngôn bực bội đẩy đống tư liệu trên bản, chống tay lên trán, “Tôi...muốn nhận được đáp án.”

Thám tử tư gật đầu, “Trước mắt, theo những tư liệu chúng ta có được thì người hiến tủy cho Bạc lão phu nhân thật sự là Thịnh Lan, tuy nhóm máu của Nguyên Gia Dật cũng là AB với Rh âm, nhưng sau khi Thịnh Lan hiến tủy, cơ thể xuất hiện tình trạng huyết sắc tố trong máu thấp, tuy nói việc hiến tủy không ảnh hưởng tới cơ thể người hiến, nhưng những thứ trong y học...ai nói trước được điều gì, anh nói có phải không, Bạc tổng?”

“Tôi biết rồi.”

Bạc Thận Ngôn vẫy vẫy tay, ý bảo y có thể đi ra ngoài.

Người đàn ông đứng dậy cúi đầu một cái thay lời chào, xoay người rời khỏi phòng.

Ngón tay thon dài đặt cạnh túi hồ sơ, chạm vào vòng quấn mở, lại nhanh chóng rụt về như bị bỏng.

Chần chờ một lúc, Bạc Thận Ngôn vẫn không nhịn được, loẹt xoẹt vài cái mở túi, lấy toàn bộ tài liệu ở bên trong ra.

Nếu xem từng từ từng từ một, chắc chắn sẽ tìm ra được sơ hở.

Cũng có thể chứng minh luận cứ trong lòng hắn.

Có thể.

Nguyên Gia Dật nhìn thời gian, gần tới giờ mà sáng nay Bạc Thận Ngôn bảo cậu hắn sẽ về, vội đặt sáu món ăn khác nhau lên bàn, đều là mấy món Bạc Thận Ngôn thích.

Vừa bê lên bàn liền nghe thấy tiếng mở cửa.

Hai người dùng chung một chìa khóa nên hơi bất tiện, chỉ cần Bạc Thận Ngôn đi ra ngoài thì cậu không được xuống lầu, vì sẽ không thể quay lại phòng được.

Khi chủ nhà ký hợp đồng, chỉ đưa cho cậu một chìa khóa, nói rằng nếu cậu muốn có thêm thì phải tự đi đánh chìa, bảy tệ một chiếc, không phải quá đắt, chỗ đánh khóa nằm ở phía Đông Nam của khu chợ nhỏ phía sau tòa nhà.

Sau khi xác nhận Bạc Thận Ngôn thật sự coi đây là nhà của mình, Nguyên Gia Dật vui sướng đi đánh khóa, có lẽ thợ khóa thấy cậu điển trai, nói chiếc khóa thứ hai chỉ lấy của cậu thêm 3 tệ, tổng cộng 10 tệ hai cái, còn tặng cậu một cái móc chìa khóa.

Rẻ như vậy sao Nguyên Gia Dật có thể bỏ qua, tự nhiên được hai chìa, còn có chiếc móc khóa vừa to vừa đẹp.

Lúc đưa cho Bạc Thận Ngôn, cậu phải dùng hết tài ăn nói của mình mới khiến hắn chịu cầm lấy chiếc móc chìa khóa có gắn tấm thẻ đỏ to bằng hai ngón tay, ở trên đó khắc bốn từ “Đi đường an toàn“.

Nguyên Gia Dật đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, lau bàn tay dính dầu mỡ vào tạp dề, nở nụ cười nhìn về phía cửa, chờ người kia đi vào.

Bạc Thận Ngôn nhanh chóng đi vào, nhìn thấy Nguyên Gia Dật đang đứng cạnh bàn ăn nhìn hắn, cũng nở nụ cười đáp lại, giang rộng hai tay, “Bảo bối, cho anh ôm một cái.”



Nguyên Gia Dật không cưỡng lại được dáng vẻ làm nũng đáng yêu của hắn, liền cởi tạp dề, rảo bước đi tới, vòng tay ôm eo Bạc Thận Ngôn, vuốt ve lưng hắn.

“Thận Ngôn, hình như anh đang không vui.”

Nguyên Gia Dật có đầu óc nhạy cảm, cũng thường trách bản thân mỗi khi thấy người khác có tâm trạng không tốt, nhìn nụ cười không thể che giấu sầu lo của Bạc Thận Ngôn, trong lòng cậu cảm thấy lo lắng khó chịu, nhẹ giọng hỏi.

Bạc Thận Ngôn thì biết rõ người hắn yêu thường hay tự trách bản thân, cho nên vội vàng vỗ vỗ mông cậu, cúi đầu hôn cắn môi Nguyên Gia Dật.

“Đương nhiên không vui, cả ngày không được gặp vợ, mệt chết mất.”

“Anh xem anh kìa.” Nguyên Gia Dật nhéo nhéo tai hắn, bị hắn ấn lên cửa hôn đến mức đứng không vững, “Hơi khinh người đấy.”

Bạc Thận Ngôn ngoảnh mặt làm ngơ, không trả lời, chỉ cúi người, im lặng hôn cắn Nguyên Gia Dật.

“Anh làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì không?”

Nguyên Gia Dật nghiêng đầu tránh nụ hôn của Bạc Thận Ngôn, ngẩng mặt nhìn thẳng vào cặp mắt kia.

Bạc Thận Ngôn ngơ ngác nhìn đôi mắt hơi phiếm nước của cậu.

Hắn ngồi ở bàn làm việc, dùng cả một buổi trưa, xem đi xem lại đống tư liệu kia ba lần.

Không có bằng chứng nào cho thấy người hiến tủy là Nguyên Gia Dật.

Thật sự, không có cái nào.

So với người khác, hắn hy vọng Nguyên Gia Dật là người hiến tủy cho bà nội.

“...Anh, không có chuyện gì cả, chỉ là rất nhớ em.” Bạc Thận Ngôn buồn bã thở dài, giấu đôi mắt ở hõm vai của Nguyên Gia Dật, nhẹ nhàng cọ, “Anh nhớ em, rất nhớ em.”

“Ngốc ạ.” Nguyên Gia Dật kéo tay hắn đi đến trước gương, để Bạc Thận Ngôn đứng đằng sau ôm cậu, “Nhìn xem, như vậy thì anh vừa có thể ôm em, vừa có thể nhìn được em.”

Bạc Thận Ngôn nâng cằm đang đặt ở vai Nguyên Gia Dật, khẽ cắn vành tai của cậu, “Vợ anh thông minh thật đấy.”

Nằm Xuống với Gạo Nếp cũng đứng trước gương, ngẩng cái đầu to chung vui, cái mũi ướt át của nó liên tục phun ra nước, bắn lên chiếc quần tây màu đen của Bạc Thận Ngôn.

“Này, Nằm Xuống, đừng phun nữa.” Nguyên Gia Dật thấy thế lại hơi hoảng, vội vàng thoát khỏi Bạc Thận Ngôn, cúi người nắm lấy miệng của Nằm Xuống, kéo nó tới phòng khách, “Mày có biết cái quần kia đắt thế nào không, mỗi lần giặt tốn nhiều tiền lắm.”

Bạc Thận Ngôn bế Gạo Nếp lên vuốt ve vài cái, cười đi theo phía sau Nguyên Gia Dật, “Vợ, anh đi làm kiếm nhiều tiền như vậy, sao em còn keo kiệt thế?”

Nguyên Gia Dật lấy khăn giấy lau bớt nước mũi của Nằm Xuống, không quay đầu lại nói tiếp, “Trong cuộc sống này vui vẻ là điều quan trọng nhất, khi tiết kiệm em cảm thấy rất vui, không tiêu tiền càng vui hơn, đây cũng là một cách sống, giống anh vậy, tiêu tiền lung tung thì thấy vui, ăn em...”

“Ăn em...” Bạc Thận Ngôn đi đến ngồi bên cạnh Nguyên Gia Dật, cầm lấy lược chải lông của Nằm Xuống, mặc kệ Gạo Nếp đang chạy quanh nóng lòng muốn thử được chải, miệng liến thoắng, “Vợ của anh, anh cũng rất vui.”

“Ăn cơm em nấu!” Nguyên Gia Dật thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Bạc Thận Ngôn, đứng dậy đi xới cơm.

Da mặt của cậu vốn đã mỏng, lại phải đương đầu với cái người da mặt dày đến mức có thể làm áo chống đạn như Bạc Thận Ngôn, dần dần tự luyện cho bản thân cái bản lĩnh thích nói gì thì nói.

So với mọi ngày, hôm nay Bạc Thận Ngôn đặc biệt căng sức, thậm chí khiến Nguyên Gia Dật không chịu nổi, hết lần này đến lần khác bật khóc, khiến cho cậu thầm hạ quyết tâm, về sau tuyệt đối không để rau hẹ và hàu xuất hiện trên bàn ăn nữa.



Sáng hôm sau, Bạc Thận Ngôn phát hiện nhím nhỏ ngủ đến chín giờ sáng vẫn chưa tỉnh, chợt cảm thấy hối hận, vội khoác áo ngủ đi ra bếp nấu cháo cho cậu.

Điện thoại luôn đặt ở chế độ im lặng, màn hình liên tục nháy sáng tin nhắn công việc, bất lực, hắn đành đậy nắp nồi cháo vừa nấu, đặt trên bàn trà tràn đầy ánh nắng ngoài phòng khách, viết một mẩu giấy dán vào, mặc quần áo chỉnh chu rồi vội chạy tới công ty.

Gần đây không biết Bạc Thận Dung gọi được vốn ở đâu, hạng mục tài chính đầy lỗ hổng của y đột nhiên được chỉnh sửa một cách hoàn chỉnh.

Càng như vậy, tâm Bạc Thận Ngôn càng thêm lạnh.

Đây là nét chữ của cha hắn, ngoại trừ ông ấy ra, chẳng có ai lại liều chết đi giúp Bạc Thận Dung.

Tâm càng lạnh, hắn càng thêm hận, càng muốn đạp Bạc Thận Dung dưới chân, khiến y mãi mãi không thể xoay người.

Để cho mẹ con bọn họ sợ hãi nhận lấy báo ứng, để cho họ chuộc tội với mẹ hắn.

Làm xong công việc vẫn còn sớm, Bạc Thận Ngôn không về nhà ngay.

Hắn lái xe khỏi hầm, thay đổi tuyến đường đi đến nhà chính của Bạc gia.

Hắn đột nhiên về thăm khiến Tần Nguyệt Nga vô cùng vui, nhìn thấy một mình Bạc Thận Ngôn xuống xe liền nhìn về phía sau hắn.

“Ơ? Ngôn Ngôn, Lan Lan đâu?”

Bạc Thận Ngôn ngừng lại, “Dạ, Lan Lan...đang tham gia chương trình.”

“Ồ, vậy sao.” Tần Nguyệt Nga có chút buồn, Bạc Thận Ngôn đi tới ôm lấy bả vai bà bước vào trong nhà, “Vậy dạo này hai đứa có thường xuyên gặp mặt không, gần đây như thế nào?”

Nghe thấy Tần Nguyệt Nga hỏi chuyệ n, Bạc Thận Ngôn không trả lời, chần chờ một lúc lâu, mới chậm rãi đáp, “Bà ơi, nếu...” Bạc Thận Ngôn cúi đầu vuốt ve nhẫn trên tay, hắn nghiêm túc nhìn Tần Nguyệt Nga hỏi, “Cháu nói là nếu, cháu không thích Lan Lan, cháu có thể từ chối hôn sự này không?”

Nghe vậy, Tần Nguyệt Nga lộ ra vẻ kinh ngạc, “Lan Lan có chuyện gì sao?”

“Em ấy không sao cả, em ấy rất tốt, chỉ là cháu...không muốn cưới em ấy.” Bạc Thận Ngôn lộ vẻ mặt xấu hổ.

“Không phải cháu đã cưới thằng bé rồi sao? Hai đứa rất xứng đôi.”

Tần Nguyệt Nga thở dài.

Chính tay bà nuôi lớn đứa cháu trai này, tính nó ra sao bà biết rõ, một khi đã quyết định thì không có ai thay đổi được, nhưng bà vẫn muốn thử.

“Ngôn Ngôn à, chúng ta luôn trọng lời hứa. Trước khi kết hôn, ông nội đã nói với cháu, nếu không thích thì đừng quấy rầy cuộc sống của Lan Lan, nhưng một khi đã cưới về nhà, cháu phải đối xử tốt với nó cả đời.”

Bạc Thận Ngôn quay đầu cắn môi không muốn nói.

“Chính cháu đã đồng ý với ông nội, nói cháu thích thằng bé, không liên quan đến ân tình vẫn thích.” Tần Nguyệt Nga bước lên trước, giơ tay vỗ nhẹ mu bàn tay của Bạc Thận Ngôn, “Ngôn Ngôn của chúng ta không phải đứa trẻ lật lọng.”

“Cho nên suy nghĩ này, vẫn là nên bỏ.”

Nhưng mà, cái thích lúc đó của hắn, là hắn cho rằng ông bà nội hy vọng hắn thích.

“Bà ơi, vậy nếu cháu dùng một ân tình khác ngang ân tình khi đó, hồi đáp Thịnh gia thì sao ạ?”

“Vậy thì cháu có thể...không ở bên Thịnh Lan được không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.