Vết thương của Nguyên Gia Dật lành rất nhanh, rõ ràng đã được Bạc Thận Ngôn chăm sóc cẩn thận, hai bên má cũng đã có da thịt hơn.
Nằm Xuống với Gạo Nếp lâu ngày không gặp được Bạc Thận Ngôn bế lên tầng 8, để chúng ở cùng Nguyên Gia Dật trong khoảng thời gian hắn không có nhà.
Nằm Xuống là giống chó khá lớn, theo quy định thì không được vào tòa nhà, Nguyên Gia Dật không biết chuyện này, đương nhiên cũng không biết Bạc Thận Ngôn làm thế nào để nói chuyện với hàng xóm xung quanh, khiến họ chấp nhận nghe tiếng chó sủa hàng ngày.
“Gâu gâu.”
Có vẻ Nằm Xuống không thích cái trò nghe theo khẩu lệnh lặp đi lặp lại này, nó chỉ lười biếng nằm rạp trên mặt đất, không động đậy, mặc kệ Nguyên Gia Dật có lấy mấy cây xúc xích ra dỗ dành cũng không chịu nghe.
“Nằm Xuống, ngoan nào, lăn thêm hai vòng nữa tao sẽ cho mày ăn xúc xích, được không?”
Nguyên Gia Dật nhẹ giọng dỗ nó, không ngờ Nằm Xuống đột nhiên nhảy lên, bắt đầu chạy trốn trong căn phòng có diện tích nhỏ xíu này.
Thấy nó vừa chạy, Gạo Nếp đang mơ màng ngủ cũng trở nên hứng thú, chạy theo đằng sau Nằm Xuống, nghiêm túc đạp đạp cái đuôi to của nó.
“Này, hai đứa đừng chạy lung tung nữa, đừng đụng vào chậu cây của...”
Vừa dứt lời, hai chậu cây lô hội nhỏ Nguyên Gia Dật vất vả vun trồng rơi từ bệ cửa sổ xuống đất, vỡ tan tành.
“....”
Lần đầu tiên Nguyên Gia Dật nảy ra suy nghĩ muốn đánh Nằm Xuống.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa cắm vào ổ, cậu vội vàng chạy ra, trước khi cửa mở thì cậu đã mở trước.
“Thận Ngôn, anh về rồi.”
Bạc Thận Ngôn rút chiếc chìa khóa vô dụng ra, nở nụ cười ôm lấy người con trai mềm mại mà hắn không ngừng mong nhớ.
Sở dĩ có cái xưng hô này là do đêm đó, khi hắn làm Nguyên Gia Dật đến mức cậu bật khóc, đã ép cậu sửa cách gọi, lúc này nghe thấy cậu gọi vậy khiến Bạc Thận Ngôn cảm thấy vô cùng tự hào.
Xung quanh lại là hơi thở quen thuộc, làm cho Bạc Thận Ngôn không kìm lòng được, muốn mạnh mẽ đem cậu hòa vào bên trong máu thịt của mình.
“Bảo bối của tôi đang làm gì thế?”
“Đang dạy Nằm Xuống vài trò, mấy ngày nữa mẹ có thể chuyển viện rồi, em muốn nó làm vài trò cho mẹ vui.” Nguyên Gia Dật đang bận rộn mách chuyện, quay đầu lại thì thấy từ khi Bạc Thận Ngôn bước vào, một chó một mèo đã rúc vào chỗ tủ đầu giường hệt con đà điểu, “Không ngờ nó chẳng chịu nghe lời em, còn làm rơi chậu vây của em nữa.”
Bạc Thận Ngôn cười lắc đầu, không đưa áo khoác cho Nguyên Gia Dật cất hộ, “Để tôi, em cứ ngồi đi, xem tôi dạy bọn nó như thế nào.”
So với chuyện Nguyên Gia Dật sửa đổi cách xưng hô, Bạc Thận Ngôn càng vui hơn khi nhím nhỏ đã dần mở lòng với hắn, ban đầu là một bác sĩ nghiêm túc cổ hủ, đã được hắn chăm thành một trái trứng gà trắng xinh, cái miệng không ngừng lẩm bẩm.
Thật ra Bạc Thận Ngôn biết, không phải hắn biến Nguyên Gia Dật thành như vậy, mà là do dưới sự che chở của hắn, nhím con đã dũng cảm lộ ra cái bụng mềm mại, trở thành một người mà chính cậu muốn.
Đứng trước mặt hắn là một Nguyên Gia Dật, một Nguyên Gia Dật đơn thuần nhất.
Nguyên Gia Dật chống hông đi đến trước mặt chúng, “Bây giờ mới biết sợ? Muộn rồi! Còn dám làm vỡ chậu hoa của tao?”
“Bảo bối, bảo bối.” Bạc Thận Ngôn vào bếp bỏ túi đồ trong tay xuống, đi tới ôm lấy phía sau kéo cậu lại, “Chúng ta gọi là mẹ, chúng nó gọi bà, thế thì không sao, nhưng em nói xem....chúng ta gọi là bà, chúng cũng gọi là bà? Cái này chẳng khác gì anh em sao?”
Nguyên Gia Dật suy nghĩ một lúc, quả thật hơi bất hợp lý, cậu nghiêng đầu, “Đó là lỗi của em.”
“Hả? Không đúng, sao lại là lỗi của em, do lúc trước khi vợ sắp xếp, chồng không mở lời nhắc, đây là lỗi của tôi.”
Hắn sợ không nói xin lỗi ngay, khả năng đêm nay sẽ phải trải thảm ở cửa nhà vệ sinh mà ngủ, Bạc Thận Ngôn vội vàng ôm lấy Nguyên Gia Dật, giống hệt con chim gõ kiến hôn chụt chụt.
Thấy thái độ của hắn không tệ, còn tự nhận hết lỗi sai của cậu về bản thân, Nguyên Gia Dật tỏ vẻ hài lòng, có lẽ đang đói bụng nên không để ý đến việc Bạc Thận Ngôn chiếm tiện nghi của mình, vỗ vỗ bụng, “Đói rồi.”
Bạc Thận Ngôn đi đến mép giường thay quần áo ở nhà, đeo tạp dề, “Ông chủ Nguyên, ngài nhìn đi, tay nghề của đầu bếp Bạc, ai thử qua đều khen.”
“À, còn ai được thử rồi sao?”
Nguyên Gia Dật đi theo sau hắn vào trong bếp, lười biếng dựa vào lưng ghế, cậu hệt như một quan sát viên, đang xem hắn nấu cơm có lãng phí nguyên liệu không.
Cái ghế này cũng do Bạc Thận Ngôn khiêng lên đây, xét theo chiều dài và chiều rộng thì gần như giống với chiếc ghế rồng trong Tử Cấm Thành.
Từ khi khuyên bảo hết lời mà Nguyên Gia Dật vẫn không chịu quay lại biệt thự, Bạc Thận Ngôn chỉ có thể tự mình thay đổi, bắt tay vào tân trang lại căn nhà, phải đầy đủ đồ để hắn có thể ở lại, cũng tránh cho những vết ẩm mốc trên đồ gia dụng ảnh hưởng tới sức khỏe của Nguyên Gia Dật, cho nên phải cố gắng và suy nghĩ rất nhiều mới sắp xếp mọi thứ ổn thỏa như bây giờ.
Khi hắn vác xi măng lên lầu lát lại gạch sàn nhà vệ sinh, Nguyên Gia Dật thật sự không nhìn được nữa, thậm chí còn định tự bỏ tiền thuê người lắp đặt tới, nhưng Bạc Thận Ngôn lại vịn vào lý do lãng phí mà trước đây cậu hay dùng để từ chối.
Bác sĩ Nguyên lại bị những lời nói trước đây của mình phản lại, đành phải từ bỏ.
Cả chiếc giường 1.8m x 2m cũng bị Bạc Thận Ngôn đổi thành 2.3m x 2.3m, hắn nói giường lớn nằm ngủ sẽ tốt cho cơ thể.
Nhưng theo Nguyên Gia Dật thấy, cái này giống với câu nói của bà nội năm đó hơn, cái gì mà “giường lớn cứ thoải mái chơi“.
Ký ức khi đó làm Nguyên Gia Dật đỏ mặt, lại tức giận trừng mắt liếc Bạc Thận Ngôn một cái.
Đi công tác suốt mấy ngày, cậu ngủ một mình trong căn nhà lạnh như băng, còn hắn vừa về nhà đã có tâm trạng đi nấu cơm.
Họ Bạc vô tội kia không nhận ra suy nghĩ của người phía sau, còn đang thầm mong lát nữa vợ bảo bối của hắn đói bụng ăn được mấy món hắn làm, sẽ vui vẻ rồi thưởng cho hắn mấy nụ hôn môi làm phần thưởng.
Nguyên Gia Dật còn đang nghĩ xem nên “trị” Bạc Thận Ngôn thế nào thì đột nhiên bị nhét một cái bát thủy tinh vào tay.
“Bảo bối ăn trái cây đi.”
Trong bát đựng đầy cherry và dâu tây vẫn còn đọng bọt nước, đã được Bạc Thận Ngôn rửa kỹ đến mức sắp biến thành mứt trái cây.
“....Sao lại mua nhiều vậy?”
Quá đắt tiền.
“Muốn để em ăn chứ sao, bà xã ngọt như dâu tây, mềm mềm như cherry.” Bạc Thận Ngôn giảm nhỏ lửa, để nồi trên bếp, đi tới đè lên chiếc ghế Nguyên Gia Dật đang ngồi, nói, “Đầu bếp Tiểu Bạc cũng muốn một miếng.”
Nguyên Gia Dật cười mắng hắn một câu, cố ý xoay người tiếp tục ăn, không để ý đến hắn.
Đầu bếp nhỏ há miệng một lúc lâu cũng không thấy vợ mình đút cherry cho, cảm thấy buồn muốn chết, ngọn lửa muốn “trả đũa” hừng hực cháy trong lồng ngực.
Một bóng đen chồm tới nhanh đến mức Nguyên Gia Dật chỉ kịp chớp mắt một cái, cho đến khi bị đè trên ghế thì mới duỗi chân định chạy, nhưng tất cả đã quá muộn.
Bằng kỹ thuật tuyệt vời của mình, anh Bạc đây đã được bác sĩ Nguyên vừa thút thít vừa miễn cưỡng đút cho ăn.
Nguyên Gia Dật nằm trên ghế, để cho Bạc Thận Ngôn giúp cậu xoa xoa mắt cá chân ban nãy vô tình bị đè phải, yếu ớt mắng, “Đồ đểu, ngày mai em sẽ dọn đi, để anh không thể tìm thấy em.”
“Vậy tôi sẽ đi theo em, không rời nửa bước dính chặt lấy em.” Bạc Thận Ngôn nắm mắt cá chân của cậu, nhẹ nhàng một lên trên vết sẹo, “Giống hệt keo dính chuột.”
Nguyên Gia Dật nhớ tới hình ảnh chú chó Husky bị keo dính chuột dính lên mặt mà mình từng xem được trên mạng, bất giác nở nụ cười.
“Vậy anh là keo dinh chuột, hay là con chuột?”
“Tôi là con chó husky.” Bạc Thận Ngôn cười nói.
Tấm ảnh kia hắn từng xem cùng Nguyên Gia Dật, lúc đó cậu cười đến chảy cả nước mắt, cũng chính hắn là người liếm sạch.
“Đừng đùa nữa, dọn dẹp lại chỗ này đi, còn ăn cơm nữa.” Nguyên Gia Dật chỉnh lại mái tóc rối bù do bị cậu xoa của Bạc Thận Ngôn, âu yếm vuốt ve, “Anh còn nghe lời hơn Nằm Xuống.”
Chú chó lớn họ Bạc gâu gâu hai tiếng, vội bế cậu lên giường đắp chăn cẩn thận, đảm bảo chăn che đến tận cằm Nguyên Gia Dật, mới xắn tay áo lên đi thu dọn đống đồ trên ghế.
“Em cứ ăn cơm đi, tôi no rồi.”
Sau khi dọn sạch sẽ, “thủ phạm” không quên trêu chọc.
Nguyên Gia Dật xấu hổ đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không biết phải làm thế nào.
Nhìn bóng lưng chăm chỉ của Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia Dật đang cảm động muốn nói gì đó thì đột nhiên ngửi được một mùi hương kỳ lạ.
“Anh, anh, anh có ngửi thấy mùi gì không? Có phải cháy không? Tiền và giấy tờ của em còn ở trong túi, mau đưa lại đây cho em.”
Giọng nói căng thẳng của cậu đánh thức Nằm Xuống và Gạo Nếp đang ngủ cạnh mép giường, nó nhanh chóng vẩy cái đuôi to của mình lên giường Nguyên Gia Dật, không ngừng gầm gừ, dáng vẻ như bảo vệ lãnh địa của chủ nhân, khác hẳn với dánh vẻ của đứa trẻ bướng bỉnh làm vỡ chậu cây ban nãy.
Bạc Thận Ngôn cũng ngửi thấy được, hắn lập tức nhận ra có chuyện gì, chửi thề một tiếng, chạy nhanh xuống bếp, “Mẹ nó, cháy nồi mất rồi!”
“Anh lại cho thiếu nước đúng không? Canh này phải hâm hơn một tiếng, chẳng phải em đã dạy anh nên cho lượng nước như thế nào rồi sao?”
Nguyên Gia Dật chống tay xuống đệm, nhổm dậy muốn xuống giường xem thử.
“Đừng xuống đây, tôi xử lý được, lượng nước cho giống hồi trước, nhưng do chúng ta...mất nhiều thời gian quá.”
Bạc Thận Ngôn chăm chú xử lý cái nồi cháy, cho nên cực kỳ nghiêm túc giải trình lý do khách quan, làm cho Nguyên Gia Dật giận đến nỗi chui tọt vào trong chăn, ngượng ngùng không thôi.
Bạc Thận Ngôn nấu cơm một mình, chiếc bụng rỗng tuếch của Nguyên Gia Dật thì chỉ có nửa bát cherry cùng dâu tây, bây giờ đang nằm trên giường, hai mắt thẫn thờ nhìn trần nhà.
“Nếu tôi có tội thì xin luật pháp hãy trừng phạt tôi, tại sao thể xác và tinh thần của tôi cũng không được ăn canh nóng vậy? Dù sao đi nữa việc này cũng phải trách tôi, ai bảo tôi...”
“Không không, trách tôi mới đúng.” Nghe thấy cậu tự mắng bản thân, Bạc Thận Ngôn không nhịn được cười, ném toàn bộ giấy vào thùng rác, đi tới ôm cậu vào lòng, “Tất cả đều tại tôi, bác sĩ Nguyên mau mang tôi đi chén sạch đi.”
“Em không thích ăn thịt động vật hoang dã, cũng không thích thịt heo.”
Nguyên Gia Dật che miệng mình lại, tránh cho Bạc Thận Ngôn động tới cậu.
“???”
Bạc Thận Ngôn không hiểu nhìn Nguyên Gia Dật, cho đến khi thấy ánh mắt đùa giỡn của cậu thì lập tức nhận ra.