Ôn Cách nở nụ cười ngó đầu sang bên cạnh bó hồng, nhưng nụ cười lập tức cứng đờ, anh kinh ngạc hỏi, “Bạc tổng?”
“Ừ, là tôi.”
Bạc Thận Ngôn nhướng mày, đứng chắn ở cửa, ý tứ rõ ràng là không muốn Ôn Cách bước vào.
Nguyên Gia Dật ở bên trong không nghe thấy tiếng đóng cửa, còn thấy Bạc Thận Ngôn đang nói chuyện với người đứng bên ngoài, cảm thấy tò mò, cũng xỏ dép đi ra cửa.
Cậu mặc áo ngủ do Bạc Thận Ngôn mua, mái tóc rối bù, trên gáy còn những vết hôn đỏ hồng do Bạc Thận Ngôn cố tình để lại, nãy đọc sách một lúc nên hốc mắt bị khô, dụi nhẹ hai cái đã long lanh nước.
Giữa bầu không khí căng thẳng và lạnh như băng kia, đột nhiên xuất hiện một thanh niên xinh đẹp hệt chú gấu bông, khiến cả hai người đang đứng ở cửa phải ngạc nhiên hít một hơi sâu.
Dù Ôn Cách đã thấy không biết bao nhiêu thứ đẹp đẽ rồi, nhưng cũng chỉ ôm bó hồng ngây mặt ra.
Một thanh niên hai mươi mấy tuổi rồi....Tại sao...Tại sao lại có thể đáng yêu như vậy? Quả nhiên mắt nhìn của anh không hề sai.
Nhìn ánh mắt yêu thích không hề che giấu của Ôn Cách, Bạc Thận Ngôn tức đến mức muốn nhảy lên lấy mắt anh ra, sau đó đá thẳng xuống tầng.
“Ôn tổng, có vẻ cậu rất thích cách trang trí trong “nhà của chúng tôi”, có muốn đi vào xem không?”
Bạc Thận Ngôn dựa vào tủ giày, ánh mắt kỳ quái trừng Ôn Cách, tay đã nhanh chóng lấy chùm chìa khóa trong túi ra, dùng đầu ngón tay quay quay chùm khóa.
Ánh mắt Nguyên Gia Dật nhìn chùm khóa, nhíu mày, nhận ra chuyện không đơn giản vậy, nhưng cậu không có thời gian tranh cãi với Bạc Thận Ngôn, chỉ nghĩ làm cách nào để tiễn vị khách ngoài cửa này.
“Ôn tiên sinh...Anh có chuyện gì tìm tôi sao?”
“Gia Dật, tôi vừa từ nước ngoài về, mấy hôm trước là Lễ tình nhân, không thể đến gặp em, cho nên hôm nay vừa hạ cánh tôi đã tới...muốn tặng quà cho em.”
Ánh mắt Ôn Cách nhanh chóng quét qua căn phòng một lượt, phát hiện không có bó hoa tươi nào, cũng không ngửi thấy mùi hoa, cho nên càng tự tin nói tiếp.
“À, tôi còn tưởng Bạc tổng cũng mua hoa cho em, cho nên không dám mua bó quá lớn, lo bản thân giọng khách át giọng chủ, như vậy vừa hay, không có cướp đi ánh hào quang của Bạc tổng.”
Nghe Ôn Cách nói vậy, Bạc Thận Ngôn lập tức luống cuống, hắn vội vàng lấy điện thoại ra xem, quả nhiên Lễ tình nhân đã qua được mấy ngày.
Lén nhìn biểu cảm của Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn chột dạ hắng giọng, chỉ vào bó hoa trong tay Ôn Cách, “Bó hoa...bó hoa này của cậu màu sắc rõ xấu.”
“Thế còn Bạc tổng thích màu gì?” Bó hoa trong tay Ôn Cách có vẻ nặng, anh đổi sang tay kia, cười ha hả nhìn Bạc Thận Ngôn nói, “Màu vàng? Hay là màu xanh lục?”
Nguyên Gia Dật túm lấy góc áo, vội vàng xua tay với Ôn Cách, mỉm cười từ chối, “Ôn tiên sinh, Bạc tiên...Thận Ngôn đã mua hoa cho tôi rồi, nhưng không để vừa chỗ này, cho nên phải để ở nơi khác.
Cậu che Bạc Thận Ngôn phía sau mình, hơi ngẩng mặt nhìn Ôn Cách giải thích.
Khi người con trai này nói chuyện nghiêm túc, cậu luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương để thể hiện sự tôn trọng.
Nhìn từ bên sườn, ngũ quan của Nguyên Gia Dật vẫn ưu tú như vậy, đôi môi được hắn chăm đến hồng xinh đang mở lời giải thích cho Ôn Cách, đôi người sáng lấp lánh, tràn đầy ý cười.
Cho đến khi Bạc Thận Ngôn tỉnh tảo lại, hắn đã nắm tay Nguyên Gia Dật, cúi đầu ngơ ngác vuốt ve thứ ở trên đốt ngón tay kia.
Nguyên Gia Dật chỉ định giúp hắn giữ thể diện, đang không ngừng khua chân múa tay, miêu tả cho đối phương thấy bó hoa Bạc Thận Ngôn tặng cậu to lớn và lộng lẫy như thế nào, nhưng đột nhiên cánh tay bị giữ chặt.
Ngón áp út tay trái đã được đeo thêm một chiếc nhẫn.
Đó là...Chiếc nhẫn mà cậu đã để lại trên bàn trước khi rời khỏi biệt thự của Bạc Thận Ngôn.
Ôn Cách nhìn Bạc Thận Ngôn một cách khó tin.
Chỉ tranh nhau gây ấn tượng thôi, mẹ nó còn chuẩn bị cả nhẫn, đến mức này sao?
Bạc Thận Ngôn cảm thấy hối hận vì bản thân mình không tỉnh tảo lại sớm hơn, bỏ lỡ vẻ mặt của Nguyên Gia Dật khi chiếc nhẫn này được đeo lên.
“Gia Gia...”
Yết hầu của Nguyên Gia Dật lên xuống, dường như đã nuốt nước miếng mấy lần, căng thẳng nhìn hắn.
“Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi thật sự thích em, muốn ở bên em, nhưng vẫn không dám lấy nó ra để cầu xin em chấp nhận, em giỏi giang như vậy, tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ không muốn tôi thất vọng, kể cả khi không muốn cũng sẽ ép buộc bản thân.”
“Nhưng tôi không muốn em cảm thấy bị ép buộc, tôi muốn em vui vẻ, muốn thấy em cười, muốn cùng em chung sống. Tôi không chủ động thể hiện tình cảm của mình, tôi sợ sự vụng về này sẽ khiến em chê cười, mà miệng lưỡi trơn tru thì sợ em chán ghét.”
Bình thường Bạc Thận Ngôn luôn là người mang dáng vẻ mạnh mẽ, bây giờ lại hệt một đứa trẻ mắc lỗi, cả người một mét chín cao lớn ngoan ngoãn dựa vào tưởng, yếu ớt đến mức Nguyên Gia Dật tưởng chỉ cần nói ra mấy từ trái ý, hắn sẽ lập tực sụp đổ.
Nguyên Gia Dật bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn hắn cười, tay bị Bạc Thận Ngôn nắm chặt không thể cử động, đành nâng cánh tay còn lại lên, vuốt những lọn tóc bị gió thổi bay trên trán Bạc Thận Ngôn.
Ôn Cách đứng ở bên cạnh, chứng kiến toàn bộ khung cảnh trước mặt, bị đống “cơm chó” này nhồi nhét, đây quả thật không coi anh là người mà.
Anh giận dỗi, dúi bó hoa hồng vào trong lòng Bạc Thận Ngôn, “Anh đã nói như vậy rồi, cho anh này.”
Nói xong, Ôn Cách nhìn về phía Nguyên Gia Dật, “Gia Dật, nếu có một ngày anh ta làm em buồn, em nhớ tới tìm tôi.”
Không chờ Nguyên Gia Dật trả lời, anh đã xoay người, vội vàng rời đi theo lối cầu thang.
Nguyên Gia Dật nhìn dáng vẻ tập tễnh của anh, nhìn ra được trong đó chất chứa không ít nỗi buồn.
Đột nhiên cậu nhớ tới chuyện gì, gọi một tiếng, “Ôn tiên sinh, anh chờ một chút.”
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân Ôn Cách quay lại, trên mặt có chút vui mừng, thậm chí còn muốn giằng lại bó hoa trong tay Bạc Thận Ngôn, người đang có khuôn mặt trắng bệch.
“Ôn tiên sinh, anh cầm cái này về đi, tôi không dùng đến.”
Trong tay Nguyên Gia Dật cầm một mảnh giấy mỏng đưa cho Ôn Cách, lễ phép gật đầu với anh một cái.
Lúc này đến lượt sắc mặt Ôn Cách trắng bệch, tờ giấy mỏng anh nhận từ Nguyên Gia Dật như nặng ngàn cân, nhìn cánh cửa phòng đóng lại, chỉ có thể buồn bã rời đi.
Trong không gian chật chội chưa đến 50 mét vuông, Bạc Thận Ngôn ôm bó hoa kia, ngơ ngác đứng im tại chỗ, âm thầm nhớ lại những lời vừa nói.
Nguyên Gia Dật đang đứng khóa cửa cũng không xoay người lại, đầu ngón tay đặt trên ổ khóa, giả vờ như nhìn nó nhưng thực chất đang nhìn chiếc nhẫn nho nhỏ ở trên ngón tay.
Thật đẹp.
Tiếc là lát nữa phải tháo ra.
Những lời đẹp đẽ mà hắn vừa nói, sao có thể trở thành sự thật.
Nguyên Gia Dật bị hắn gọi nên giật mình, vội vàng rời ánh mắt khỏi chiếc nhẫn, quay đầu nhìn hắn.
Không ngờ vừa quay đầu lại đã va vào ánh mắt ấm áp của Bạc Thận Ngôn.
“Những điều tôi vừa nói đều là thật, không phải vì sĩ diện.” Bạc Thận Ngôn nắm lấy cổ tay cậu, một tay chặn ở cánh cửa, như sợ Nguyên Gia Dật sẽ chạy mất, “Bởi vì tôi thật sự thích em.”
Máu dồn lên não, Nguyên Gia Dật không kịp tiếp nhận hết chân tình Bạc Thận Ngôn dành cho mình, thân thể đã phản ứng trước.
Cậu nhón ngón chân cắn lên mối Bạc Thận Ngôn, hô hấp bắt đầu rối loạn, nước mắt theo khóe mắt trượt vào trong nụ hôn của hai người.
Đáng lẽ phải mặn nhưng nó ngọt ngào một cách kỳ lạ.
Giống như tất cả đã thành sự thật.
Mọi chuyện đã được đáp lại.
Bạc Thận Ngôn ôm Nguyên Gia Dật đã khóc đến đỏ hoe mắt ngồi xuống giường, cơ thể cậu vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cần ngồi nhiều hơn nằm.
“Bạc tiên sinh, anh có thật sự...thích em không?”
Nguyên Gia Dật theo hắn nằm xuống, được một lát lại ngồi dậy, nắm chặt tay, cắn môi đến trắng bệch, giọng nói cũng run rẩy.
Bạc Thận Ngôn nhẹ duỗi chân cuốn cậu vào trong lòng hắn, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Nguyên Gia Dật, “Tôi thật sự rất thích em.”
Thích đến mức thất hứa, vứt bỏ trách nhiệm, không màng tất cả chạy về phía cậu.
“Sau buổi chiều hôm đó, có phải anh đã đến nhà chính của Thịnh gia không?” Nguyên Gia Dật hỏi.
Vẻ mặt cậu lộ ra chút bất an, là loại bất an khiến Bạc Thận Ngôn nhất thời không thể nhận ra.
Thử lại một lần nữa.
Lần cuối cùng.
Tạm thời cậu sẽ mặc kệ xấu hổ là gì, lợi dụng lúc Bạc Thận Ngôn đang thích mình muốn làm gì thì làm.
Bạc Thận Ngôn không muốn lừa cậu, không nói gì gật gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía khác.
Mặc kệ gia đình cậu bất hòa như thế nào, nhưng chung quy lại hắn cũng suýt nữa đánh chết cha cậu.
Đứng trên phương diện đạo đức, hắn là kẻ không biết đạo lý.
“Thật ra suốt bao năm qua, Thịnh tiên sinh luôn giam cầm mẹ em, không cho em gặp bà ấy, Bạc tiên sinh, tuy mẹ em đã sai, nhưng khi bà đã biết hối cải thì Thịnh Giang Hà ép bà nghiện ma túy, dùng ma túy và vũ lực để ép buộc bà, cũng khống chế...”
Nguyên Gia Dật nhận ra bản thân đã nói quá nhiều, vội im miệng, ngẩng đầu nhìn Bạc Thận Ngôn, nước mắt không ngừng rơi trên cổ tay của hắn, lo lắng đến mức run lên, “Bạc tiên sinh, anh có đủ thế lực...”
“Có thể giúp em...cứu mẹ ra được không?”
Đương nhiên Bạc Thận Ngôn không biết được, để nói ra những lời này Nguyên Gia Dật cần dùng hết bao nhiêu dũng khí.
Nhưng hắn mặc kệ sự ngạc nhiên, không do dự gật gật đầu, giơ tay sờ má Nguyên Gia Dật, cúi đầu nhẹ hôn lên nước mắt của cậu.
Nguyên Gia Dật khóc đến mệt lả, Bạc Thận Ngôn che miệng vết thương cho cậu, cùng nằm trên giường.
Đầu hai người cận kề bên nhau, tắt đèn nằm trong chăn nói chuuyện.
“Bạc tiên sinh, nếu anh có thể trở lại năm mẹ mình 18 tuổi, anh sẽ nói gì với bà ấy?”
Cánh tay Bạc Thận Ngôn đang ôm bả vai Nguyên Gia Dật siết chặt lại, mạnh đến mức cậu thấy hơi đau.
Nhưng cậu không nói gì, đầu ngón tay đang đặt ở tay Bạc Thận Ngôn hơi chuyển động, lần theo mạch máu hơi nhô lên của hắn, “Để em nói trước.”
“Em sẽ nói với bà ấy, nếu thích tiền đến vậy thì phải học tập thật tốt, đừng có bỏ học, đừng vì quen biết một người tên Thịnh Giang Hà mà hủy hoại một gia đình và ba đứa trẻ.
“Tốt nhất, đừng có sinh đứa trẻ ở trong bụng ra, tại vì cậu ta...”
“Không đủ năng lực bảo vệ mẹ.”
Giọng nói của Nguyên Gia Dật đầy bình tĩnh, nhưng khi nói xong câu cuối cùng, tiếng lại biến mất.
Bạc Thận Ngôn nghiêng người ôm lấy cậu, hôn lên má lúm đồng tiền của cậu.
“Cái....”
“Tôi sẽ nói với mẹ, cho dù thế nào...cho dù...cho dù xảy ra chuyện gì, đều phải kiên cường sống tiếp, tôi sẽ đưa bà đi gặp một thiên sứ.”