“Bao nhiêu roi? Nghĩ cho kỹ vào, đừng có thêm bớt.”
Bạc Thận Ngôn duỗi đôi chân dài, ngả người về phía sau, nhàn nhã cắn quả táo, tay còn lại lấy một đồng xu từ túi quần, lật qua lật lại giống những gì Nguyên Gia Dật đã dạy hôm qua.
Chỉ có một điều hắn chưa nói, đó là dù thừa hay thiếu, hắn đều sẽ đòi lại trên da thịt của Thịnh Giang Hà.
“Mày muốn làm gì?”
Thịnh Giang Hà giơ tay quệt mồ hôi trên trán, lấy hết can đảm hỏi.
Bạc Thận Ngôn ngồi thẳng người dậy, bước một bước đã tới cạnh giường Thịnh Giang Hà, giơ tay lên tát một cái vào gương mặt khiến hắn căm ghét kia, “Mẹ nó tôi đang hỏi ông đấy!”
Tống Kiều Nhan căng thẳng đứng ngoài cửa, lúc thì áp tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh trong phòng, lúc lại nắm chặt tay đi qua đi lại bên ngoài phòng khách.
Tên Bạc thiếu gia kia ngoài khuôn mặt anh tuấn ra, thì mạnh mẽ hệt một Hung Nô, vào trong phòng lâu như vậy, bà lo Bạc Thận Ngôn cứ thế giết Thịnh Giang Hà trong yên lặng.
Đang lo lắng có nên báo cảnh sát hay không thì Bạc Thận Ngôn mở cửa đi ra.
“Bác gái, trông bác trai khỏe mạnh hơn nhiều, đều nhờ bác chăm sóc tốt.”
Thái độ của Bạc Thận Ngôn cung kính và khiêm tốn, ánh mắt ấm áp, giống như người nằm ở trong phòng bệnh thật sự là người thân của hắn.
“Xem ra không đến Thụy Sĩ cũng không phải vấn đề lớn.” Bạc Thận Ngôn nở nụ cười nói.
Nỗi sợ hãi hiện trên mặt Tống Kiều Nhan không kém Thịnh Giang Hà là bao, ngay cả câu đáp cũng không nói ra được.
“Bác trai đã nói chuyện với cháu rồi.” Bạc Thận Ngôn nhìn thời gian trên điện thoại, “Một tuần nữa cơ thể bác ấy sẽ hồi phục.”
Hắn tắt điện thoại, lại lễ phép gật nhẹ đầu, “Đến lúc đó cháu sẽ tới thăm hai người, chào bác.”
Mấy người chăm sóc Thịnh Giang Hà đều đang đứng ở cửa, tất cả đều kinh ngạc trước màn vừa rồi.
Khỏe mạnh hơn nhiều...Nói chuyện vài câu thì cơ thể tự động khỏe hơn sao?
Cả đám người nhìn Bạc Thận Ngôn bước ra khỏi cổng biệt thự, nhìn hắn bước vào chiếc Cullinan màu đen, chậm rãi quay người, nghênh ngang ra khỏi sân.
Bạc Thận Ngôn nhìn Tống Kiều Nhan đang tức đến nghiến răng nghiến lợi qua gương chiếu hậu, nhếch môi cười nhạo một cái, phóng xe rời đi.
Bạc Thận Ngôn vừa đút chìa khóa vào ổ khóa vặn một cái, xuyên qua cánh cửa mỏng, hắn đã nghe thấy tiếng bát nồi loảng xoảng va vào nhau, tưởng Nguyên Gia Dật ngã, vội vàng rút chìa khóa chạy vào.
“Sao vậy? Có bị đập chỗ nào không?”
Ánh mắt lia khắp nơi tìm Nguyên Gia Dật, cũng may căn phòng này vô cùng nhỏ, liếc mắt một cái đã thấy Nguyên Gia Dật đang ngồi xổm bên cạnh bàn ăn nhỏ, tay cầm cái bát ngẩng đầu nhìn hắn.
“Không sao, nghe thấy tiếng động nên giật mình, làm rơi cái nồi xuống đất.”
Bạc Thận Ngôn cúi đầu nhìn, quả nhiên mì và nước dùng đổ đầy đất, tiếc nuối hiện rõ mồn một trong đôi mắt của con nhím nhỏ kia.
Hắn thở dài, ngực khó chịu, bỏ đồ trong tay xuống, đi đến ngồi xổm bên cạnh Nguyên Gia Dật, cầm lấy cái bắt đang ăn dở trong tay cậu.
“Sao lại ăn cái này?”
Cơm nguội, cùng nước mì.
Nguyên Gia Dật hắng giọng một cái, dường như rất vui vẻ, “Em tưởng hôm nay anh không tới, định ăn qua loa thôi, ai ngờ lại đến nữa...Bây giờ em sẽ nấu món gì ngon.”
Chỉ nghĩ rằng hắn sẽ không tới, chứ không phải không trở lại.
Cậu vẫn không coi hắn là người nhà.
“Tôi sẽ quay lại.” Bạc Thận Ngôn cũng đứng lên theo Nguyên Gia Dật, đi tới ôm lấy người thanh niên đang đưa lưng về phía hắn, cằm đặt ở vai Nguyên Gia Dật, “Chắc chắn sẽ quay lại.”
Nguyên Gia Dật cắn môi, bàn tay giấu dưới góc áo lặng lẽ siết chặt, cố gắng kìm nén niềm vui nho nhỏ trong lòng.
Quay lại.
Bạc Thận Ngôn coi căn phòng thuê nhỏ này như gia đình của họ, đã quay lại.
“Bác sĩ Nguyên, tôi rất nhớ em.”
Giọng của hắn trầm thấp, mang theo một chút lưu manh giống như làm nũng, ôm Nguyên Gia Dật xoay một cái, cả hai đều hướng mặt ra cửa.
Cạnh tủ giày ở cửa ra vào có gắn một tấm gương đã nứt ở góc, nơi hai người đứng trùng hợp song song với cái gương.
“Anh...Không phải anh đang ôm...rồi sao?”
Nguyên Gia Dật định nói hai từ “ôm em”, nhưng quá xấu hổ lén bỏ đi từ “em”, tai cũng phiếm hồng.
“Lúc ôm sẽ không nhìn được mặt em, không nhìn một giây sẽ nhớ một giây.”
Bạc Thận Ngôn nâng cằm Nguyên Gia Dật lên, để hắn nhìn vào hình ảnh của hai người ở gương đối diện.
Cái gương đã cũ, màu phản chiếu tối hơn bình thường, nhưng khuôn mặt Nguyên Gia Dật đang hồng lên, động tác co tay cực nhỏ cũng lộ rõ.
“Như vậy thì tốt hơn, tôi có thể ôm em, cũng có thể nhìn được em.”
Bạc Thận Ngôn nhẹ nhàng hôn lên đầu vai cậu, cong mắt nhìn người thanh niên trong gương đang không thể che giấu sự ngại ngùng.
Nguyên Gia Dật giơ tay nắm lấy cánh tay đang ôm vai cậu của Bạc Thận Ngôn, nhẹ nhàng nhéom “Có đói bụng không, em đi nấu cơm.”
Thấy con nhím nhỏ muốn đi, Bạc Thận Ngôn vội dùng lực tay kéo người về, lần này là mặt đối mặt.
Hắn cúi đầu ngậm lấy cánh moii của Nguyên Gia Dật, cắn cắn nở nụ cười, “Như vậy thì sẽ nhìn được mặt của bác sĩ Nguyên.”
Nguyên Gia Dật bị hắn trêu chọc đến mức không biết để tay chân ở đâu, bối rối ôm lấy eo Bạc Thận Ngôn, muốn gần hắn thêm một chút, giống như làm vậy cậu sẽ không sợ hãi nữa, cũng có thể làm càn một chút, mặc kệ tất cả để yêu Bạc Thận Ngôn.
“Bác sĩ Nguyên là một đứa trẻ thích ngậm kẹo sao? Sao lại ngọt vậy chứ?”
Bạc Thận Ngôn túm được đầu lưỡi do dự trốn tránh của Nguyên Gia Dật, cắn nhẹ một cái, thấy cậu đau đến nhíu mày thì lại nhanh chóng liếm nhẹ, biểu hiện sự xin lỗi.
Nguyên Gia Dật cảm thấy mình sắp thành một người đàn ông 30 tuổi rồi, còn bị hắn nói là đứa trẻ, không tránh khỏi sự ngại ngùng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tra tấn môi của Nguyên Gia Dật, nhưng thứ bị tra tấn là trái tim Bạc Thận Ngôn.
Cứ tiếp tục như vậy, đống mì ở dưới mặt đất kia sẽ bị nát nhừ ra mất.
“Đi ăn chút gì đi, để tôi dọn dẹp.”
Bạc Thận Ngôn buông Nguyên Gia Dật với đôi môi hơi sưng ra, nắm lấy những ngón tay gầy gò kia đi đến mép giường để cậu ngồi xuống, đặt hộp giấy tinh xảo mình vừa xách về vào trong tay Bạc Thận Ngôn.
Hắn hài lòng nhìn khuôn mặt tràn ngập vui sướng của Nguyên Gia Dật, ngồi xổm trước mặt cậu, giơ tay mở hộp giấy ra.
“Em, để em tự mình mở.”
Nguyên Gia Dật nở nụ cười, nắm lấy tay Bạc Thận Ngôn, trong mắt tràn đầy mong chờ.
“Còn kêu không phải trẻ con?”
Bạc Thận Ngôn nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu, không nhịn được vươn cổ hôn cậu một cái, buông tay ra đứng lên, “Em ngồi yên ở đây, để tôi ra kia thu dọn.”
Nguyên Gia Dật vừa ngậm nĩa bánh kem, vừa nhìn Bạc Thận Ngôn ngồi xổm dọn dẹp đống nước mì trên mặt đất, lồng ngực trướng đau, có quá nhiều cảm xúc phức tạp trong trái tim của cậu, chúng đều muốn lao ra để thể hiện cho Bạc Thận Ngôn thấy.
Thế nhưng cậu không dám.
“Bạc tiên sinh, Nằm Xuống với Gạo Nếp có khỏe không?”
Đã lâu như vậy, cậu vẫn luôn nhớ đến hai đứa nghịch ngợm kia, hôm nay hỏi như vậy ý là muốn Bạc Thận Ngôn cho cậu gặp chúng.
“Tốt lắm, mỗi ngày đều ở cạnh bà nội, béo đến mức sắp đi không nổi nữa, đặc biệt là đứa nhóc Nằm Xuống, được bà nội đút cho ăn, sắp thành tên nhóc gan nhiễm mỡ luôn rồi, tôi có nói với bà nội đừng đút nó ăn nhiều như thế.”
Nghĩ tới dáng vẻ béo tròn của Nằm Xuống, Nguyên Gia Dật nở nụ cười, cũng không biết hai đứa có còn thích mình nữa không.
Bạc Thận Ngôn không quay đầu nhìn, cẩn thận lau sạch vết bẩn trên đất, lại tiếp tục nói, “Em ngoan ngoãn ăn cơm, ngày mai tôi sẽ mang bọn nó tới gặp em.”
Nghe vậy, Nguyên Gia Dật cảm thấy được ủng hộ hơn, thấy mình không có gì làm quà đáp lại Bạc Thận Ngôn, liền bưng bánh kem lên đi đến cạnh Bạc Thận Ngôn ngồi xổm xuống, xúc một miếng đưa tới cạnh miệng hắn.
“Bạc tiên sinh, anh cũng ăn một chút đi.”
“Việc này có ý gì đây?”
Bạc Thận Ngôn vừa nói vừa mở miệng ăn miếng bánh trên nĩa trong tay Nguyên Gia Dật, đôi mắt nhìn cậu, ánh nhìn đầy trêu đùa, đưa lưỡi liếm nhẹ chiếc nĩa.
Động tác nay mang ý ám thị có rõ ràng, khiến Nguyên Gia Dật không kịp chuẩn bị mà đỏ mặt.
Hắn luôn thích làm vậy.
Lo Nguyên Gia Dật ăn nhiều bánh kem sẽ không thể ăn cơm, Bạc Thận Ngôn nghiêm túc yêu cầu cậu đóng nắp hộp lại, để sau khi ăn xong thì mới cho phép ăn thêm một chút.
Nguyên Gia Dật không muốn nhưng vẫn làm theo, tiếc nuối bỏ cái bánh vào tủ lạnh nhỏ, buồn thiu đi đến bàn sách ngồi học.
Liên quan đến việc nhiều ngày rồi Nguyên Gia Dật không đến bệnh viện, Bạc Thận Ngôn giải thích đã giúp Nguyên Gia Dật xin nghỉ phép ở bệnh viện, bây giờ mỗi ngày thấy cậu thoải mái ở nhà như vậy, cũng không nghi ngờ gì, khiến hắn càng vui vẻ.
Tốt nhất là chỉ mình hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đó.
Người đang ngồi ở bàn kia không nhìn thấy vẻ mặt của Bạc Thận Ngôn ở sau lưng, cầm bút viết viết lên giấy, đột nhiên cánh tay của cậu hơi rung lên.
Bạc Thận Ngôn vừa đậy nắm nồi, đang dựa vào bàn bếp nhìn ngắm Nguyên Gia Dật, thấy hành động kỳ lạ đó thì vội vàng đi tới nắm lấy cổ tay cậu, lấy cây bút trong tay cậu rồi hỏi.
“Sao vậy? Đừng cử động mạnh, để tôi.”
“Tống Dương cầm hết bút của em rồi, chỉ còn mỗi cây này là còn mực.”
Nguyên Gia Dật ảo não nhận lại cây bút từ tay Bạc Thận Ngôn, xoẹt xoẹt trên giấy hai cái.
Hàng ngày, ngoại trừ liên quan đến bệnh tình của bệnh nhân thì đa phần những cuộc trò chuyện đều là: bút của tôi đâu? Ai thấy bút của tôi không? Tôi không cầm theo bút, cho mượn cái đi.
Ngay cả một người như Nguyên Gia Dật, có mượn có trả, trong túi vẫn thường cắm vài cái bút, không nhớ rõ là khoa huyết học hay khoa hô hấp mượn nữa, càng không nhắc tới cái người tính tình tùy tiện như Tống Dương.
“Được rồi được rồi, đừng giận nữa, lát nữa tôi đi mua cho em một xe bút, chúng ta ngồi ở cửa bệnh viện phát chơi chơi được không?”
Bạc Thận Ngôn nở nụ cười xoa đầu con nhím nhỏ, nhẹ nhàng gãi cằm an ủi nói.
“Không được, tất cả là của em, em còn muốn tích trữ dùng dần nữa.”
Nguyên Gia Dật lúng túng cúi đầu, không để ý đến cằm mình đang bị nhéo.
Mấy hôm nay cậu được chăm cẩn thận nên đã có da có thịt hơn.
Bạc Thận Ngôn nghĩ vậy vui vẻ cười thầm.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Bạc Thận Ngôn xoa nắn ngón tay của Nguyên Gia Dật, “Để tôi mở cửa.”
Hắn đi đến cạnh cửa, chậm rãi vặn tay nắm.
Một bó hồng chói mắt lọt vào tầm mắt không hề phòng bị của Bạc Thận Ngôn.