Tiểu Nhung Nhung cầm chiếc dây chuyền nhìn rồi lại nhìn, chỉ thấy ngôi sao sáu cánh này rất là đáng yêu, cô bé cười ngọt ngào: “Anh Liệt, anh mau nấp đi.”
“Được.” Liệt nghe theo lời chỉ huy, tìm một góc khuất nấp lại.
Tiểu Nhung Nhung cầm khuyên tai ngôi sao sáu cánh, hét lên một cách giòn tan: “Anh Liệt mau xuất hiện!”
Liệt phối hợp theo tiếng kêu của Tiểu Nhung Nhung, nhảy ra trong phút chốc: “Anh Liệt xuất hiện rồi đây.”
Thấy anh Liệt thật sự đã xuất hiện rồi, Tiểu Nhung Nhung cười đến vui vẻ: “Anh Liệt, chúng ta lại chơi tiếp.”
“Được.”
Cứ như vậy, Liệt cùng Tiểu Nhung Nhung chơi trò “Anh Liệt mau xuất hiện” chơi tận nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi giúp việc trong nhà đến tìm người họ mới dừng lại.
Liệt vò cái đầu nhỏ của Tiêu Nhung Nhung, nhẹ nhàng nói: “Nhung Nhung, nhớ kĩ, phải luôn đeo cái dây chuyền này trên người, sau này mới có thể tìm thấy anh Liệt.”
“Vâng.” Tiểu Nhung Nhung dùng sức gật đầu.
Mặc dù tuổi cô bé còn nhỏ, không hiểu sợi dây chuyền này có gì đặc biệt, nhưng cô bé sẽ nhớ kĩ, chỉ cần cầm sợi dây chuyền này gọi anh Liệt xuất hiện, thì anh Liệt sẽ xuất hiện ở bên cạnh cô.
Cũng bởi vì luôn nhớ kĩ lời anh Liệt nói, sau này khi cô bé dần lớn lên, mỗi lần cầm ngôi sao sáu cánh hét lên”Anh Liệt mau xuất hiện” mà anh Liệt cũng chưa lần nào xuất hiện, cô bé mới thấy rằng anh Liệt của cô bé là một tên lừa đảo.
“Nhung Nhung...” Liệt gọi tên của Tiểu Nhung Nhung, muốn nói rồi lại thôi.
Liệt lại vò cái đầu nhỏ của cô bé, anh ôm cô bé lên: “Không sao cả, anh Liệt bế em xuống dưới.”
Họ hàng nhà họ Trần không có nhiều, mời đến dự sinh nhật Tiểu Nhung Nhung đều là những người có quan hệ rất tốt, bọn họ cũng đã đến từ lâu rồi.
Mặc dù chỉ là sinh nhật một đứa trẻ, nhưng mọi người đều không hề chậm trễ, ai nấy đều chỉnh tề xuất hiện, cứ như là đến tham dự yến tiệc quan trọng vậy.
Bởi vì thời tiết nóng nên nơi bày tiệc không thể ở ngoài trời, hội tiệc được sắp xếp ở phòng mời khách chính ở tầng một Nặc Viên.
Địa điểm tiệc là do Giang Nhung chủ đạo, ba Trần cùng mẹ Trần cùng giúp đỡ lo liệu, phong cách chủ đề đều được sắp xếp theo sở thích của Tiểu Nhung Nhung.
Các góc nhỏ của phòng tiệc đều được xếp những con búp bê hình nhân vật hoạt hình mà Tiểu Nhung Nhung thích, trông giống như một phòng hoạt hình lớn.
Khách đến đều đem theo quà cho Tiểu Nhung Nhung, cho dù cô bé có thích hay không cũng đều rất hiểu chuyện nhận lấy rồi để anh Liệt giữ giúp cô bé.
Ồ, anh Liệt quả là một anh Liệt đa chức năng.
Có thể làm vệ sĩ, có thể làm tuỳ tùng, có thể đuổi kẻ xấu đi, có thể làm anh trai tri tâm, còn có thể làm quản gia... Tóm lại đối với Tiểu Nhung Nhung mà nói, anh Liệt là siêu nhân không gì không làm được.
“Bạn nhỏ Trần Nhạc Nhung của chúng ta lại cao hơn năm ngoái một chút rồi, cũng càng ngày càng khiến người ta yêu thích.” Người đến tặng quà chúc mừng là chú Lưu của Trần Việt cùng vợ của mình.
“Cảm ơn ông Lưu! Cảm ơn bà Lưu!” Dưới sự dẫn dắt của ông bà nội, Tiểu Nhung Nhung rất lễ phép nói lời cảm ơn.
“Bảo bối ngoan quá.” Chú Lưu giơ tay ra muốn sờ đầu cô bé nhưng bị cô bé tránh đi mất.
Đầu nhỏ của cô bé không phải là ai cũng sờ được đâu nha.
Chú Lưu không so đo với trẻ con, nhìn ba Trần và mẹ Trần cười nói: “Nhà họ Trần vốn nhân khẩu đã ít, gen của Minh Chí và Giang Nhung lại tốt như vậy, sao không sinh thêm mấy đứa dễ thương như Tiểu Nhung Nhung nữa.”
Trên đời này không bao giờ thiếu những người đi lo lắng cho chuyện nhà người khác, nhưng chú Lưu không hề có ý gì khác.
Nhà họ và nhà họ Trần là thế giao, nhân khẩu nhà họ đông đúc, nhà họ Trần lại mỗi đời chỉ có một người, bây giờ đến đời Trần Việt, đến một đứa con trai cũng không có nữa rồi.
Mặc dù bây giờ đều nói nam nữ bình đẳng, sinh con trai con gái đều như nhau, nhưng tư tưởng truyền thống mấy nghìn năm vẫn ăn sâu vào lòng người.
Mọi người đều nghĩ nhà họ Trần gia nghiệp to lớn, nếu như không có đứa con trai để kế thừa, mấy chục năm sau e là sẽ rơi vào tay người khác.
Nếu như Tiểu Nhung Nhung gả đi rồi, việc làm ăn giao cho chồng xử lý, chủ nhân của Thịnh Thiên phải thay tên đổi chủ, điều này e sẽ khiến nhiều người nuối tiếc.
Mẹ Trần rất thích trẻ con, nhưng không thể nói với người khác rằng Trần Việt không muốn sinh, lời này người khác nghe vào chắc chắn sẽ nghĩ là Trần Việt sống không có nguyên tắc, nghe lời vợ xúi quẩy.
Mẹ Trần cười nói: “Chú nó, con cái là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho chúng ta. Có thể có được thì là chuyện tốt. Không có được thì chúng ta cũng không nên cưỡng cầu.”
Chú Lưu cười nói: “Vẫn là nhà họ Trần nghĩ thông.”
Mẹ Trần dịu dàng cười đáp: “Phàm là chuyện thì không thể cưỡng cầu, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Không phải chúng tôi nghĩ thông, mà đây là duyên phận.”
Chú Lưu nói: “Vẫn là người nhà chị tâm lý tốt.”
Ba Trần tiếp lời nói: “Tâm lý tốt mới có thể sống lâu trăm tuổi. Anh Lưu cũng nên giao lại chuyện làm ăn cho con cháu rồi, để bản thân nghỉ ngơi, hưởng phúc thôi.”
Chú Lưu nói: “Nếu như con nhà tôi tài giỏi như Minh Chí thì tôi cũng học anh quy ẩn rồi, làm gì còn phải suốt ngày lo lắng cái này lo lắng cái kia nữa. Nói cho cùng thì trưởng bối lo lắng cũng đều là vì con cái bất tài.”
Ba Trần nói: “Anh Lưu, anh xem anh nói toàn lời gì, con cái nhà ai chẳng có ưu điểm riêng của nó.”
“Ha ha... cũng phải cũng phải...” Chú Lưu cười ha ha.
Cứ nói chuyện mãi, ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng hướng về hai vợ chồng Trần Việt đang chào hỏi khách khứa.
Trần Việt vẫn là áo sơ mi trắng kết hợp với quần Tây đen, đeo một cái kính gọng vàng, vóc dáng thẳng tắp, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều có khí chất thanh cao.
Giang Nhung bên cạnh anh mặc một chiếc váy liền trắng, giữa hai hàng lông mày là ý cười dịu dàng, cùng Trần Việt tiếp đón khách khứa.
So với Trần Việt, Giang Nhung càng nhỏ bé hơn, nhưng lại càng cho thấy hai người xứng đôi vừa lứa.
Đây không phải lần đầu tiên chú Lưu nhìn thấy hai vợ chồng tay cầm tay bên nhau, nhưng vẫn bị họ làm cho kinh diễm.
Lần đầu tiên nhìn thấy hai vợ chồng là ở tiệc từ thiện trên Yên Nhiên Sơn Trang, tối hôm đó sự chấn động khi hai người họ xuất hiện đến bây giờ ông vẫn còn nhớ như in.
Những người có mặt hôm đó thấy họ đều bị kinh diễm đến không thể phát ra âm thanh nào, sau đó là cả một tràng khen ngợi.
Lần thứ hai thấy họ là ở yến gia nhiều năm trước của nhà họ Trần, lúc đó Trần Việt cũng không khác bây giờ là mấy, đã trưởng hành và rất thành thục rồi.
Nhưng Giang Nhung so với lúc đó lại có chút khác biệt, hình dáng thì vẫn vậy, nhưng khí chất lại dịu dàng hiền thục hơn, đứng cạnh Trần Việt, chỉ có thể dùng từ cặp đôi bức người để nói họ.
Chú Lưu cười nói: “Lão Trần, mấy chục năm trước, cặp đôi khiến tôi kinh diễm là hai vợ chồng anh. Mấy chục năm sau cặp đôi có thể một lần nữa kinh diễn đến tôi cũng chỉ có con trai và con dâu anh rồi.”
“Đúng vậy.” Mẹ Trần cũng không nhịn được cảm thán, nhìn con trai và con dâu cũng sẽ nhớ về quá khứ.