Sau khi ăn cơm tối xong, Trần Việt đi đến phòng làm việc, anh nói mình còn một số việc cần xử lý.
Trong lòng Giang Nhung cảm thấy lo lắng, thế nhưng cô không thể đi theo sát anh, cô đành phải bế Tiểu Nhung Nhung về phòng trước.
Hôm nay người một nhà cùng nhau bàn bạc, bọn họ chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho Tiểu Nhung Nhung vào ngày hai mươi tám, mời người thân của nhà họ Trần đến chung vui.
Mục đích là để cho mọi người biết vợ của Trần Việt là Giang Nhung đã trở về, hơn nữa chuyện của ông cụ Trần cũng cần phải thông báo qua với mọi người.
Tiểu Nhung Nhung nghe nói mọi người muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cô bé, cô bé rất vui vẻ, để cho anh Liệt cõng cô bé chạy mấy vòng quanh sân.
Đứa nhỏ Liệt kia đối xử rất tốt với Tiểu Nhung Nhung, cho dù Tiểu Nhung Nhung có đưa ra yêu cầu gì, cậu bé đều sẽ cười nói đồng ý.
Tiểu Nhung Nhung không có anh chị em, hai vợ chồng bọn họ đều sẽ già đi, đến lúc đó có người anh cả như Liệt ở bên cạnh Tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
“Mẹ ơi, Nhung Nhung muốn đi tắm cho thơm tho.” Tiểu Nhung Nhung kéo góc áo của Giang Nhung, ngửa đầu lên nhìn cô.
“Được rồi, để mẹ đưa bảo bối của nhà chúng ta đi tắm nhé.” Giang Nhung nắm bàn tay nhỏ của Tiểu Nhung Nhung đi vào nhà tắm, sau khi điều chỉnh nhiệt độ nước thích hợp, cô đặt Tiểu Nhung Nhung vào trong bồn tắm: “Nhung Nhung à, con có thích anh trai hoặc chị gái không?”
Tiểu Nhung Nhung bài xích em trai em gái, nhưng lại rất thích anh trai Liệt, như vậy hai vợ chồng bọn họ có thể nhận nuôi thêm mấy bé lớn tuổi hơn Tiểu Nhung Nhung, để Tiểu Nhung Nhung có thêm anh trai, chị gái, có thêm nhiều người chơi cùng cô bé, cô bé không cô đơn nữa.
Dáng dấp của anh Liệt rất đẹp, hơn nữa còn đối xử rất tốt với cô bé, anh Liệt luôn chơi cùng cô bé, giúp cô bé đánh kẻ xấu, cô bé dĩ nhiên rất thích anh trai.
Giang Nhung nhéo gương mặt mũm mĩm của con gái, cô dịu dàng cười nói: “Được rồi, mẹ sẽ nhớ rõ, Nhung Nhung nhà chúng ta thích anh trai và chị gái.”
Sau khi tắm cho Tiểu Nhung Nhung xong, cô bế con gái về phòng, dỗ cho cô bé đi ngủ. Tiểu Nhung Nhung vừa ngủ thì Trần Việt trở về phòng.
Anh đi rất chậm, những mỗi bước đi của anh đều trầm ổn, hữu lực.Nếu như cô không biết chuyện, Giang Nhung tuyệt đối không nhận ra mắt của Trần Việt có vấn đề.
Cô cứ như thế nhìn anh bước từng bước đi về phía mình, càng lúc càng đến gần… Mỗi một bước đi của anh đều khiến Giang Nhung cảm thấy đau đớn.
Anh không muốn làm cho cô phải lo lắng, cô liền giả bộ như không biết chuyện gì, Giang Nhung không muốn để cho anh phải lo nghĩ nhiều, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô đều cảm thấy rất khó chịu.
“Nhung Nhung ngủ rồi sao em?”Bởi vì mắt anh không nhìn thấy rõ, cho nên hiện tại Trần Việt hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Giang Nhung.
“Em sao thế?” Thấy Giang Nhung không trả lời, Trần Việt nhìn về phía bóng dáng mơ hồ của cô, anh chớp chớp mắt, muốn nhìn rõ dáng vẻ của cô, thế nhưng trong mắt anh, mọi thứ vẫn mơ hồ không rõ.
“Trần Việt à…” Giang Nhung gọi tên anh, cô đi lên phía trước, ôm chặt lấy hông anh.
“Em sao thế? Chẳng lẽ em định học Tiểu Nhung Nhung, muốn ôm anh, làm nũng với anh à?” Trần Việt cười nói, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô.
“Trần Việt, anh đừng giả bộ nữa, em biết chuyện mắt anh không nhìn thấy rõ.” Giang Nhung rất muốn nói như thế, nhưng lời đến khóe miệng, cô lại nuốt vào.
Cô không biết mình nên nói cho anh biết, hay là tiếp tục giả vờ như không biết chuyện gì.
“Trần Việt, anh có chuyện gì muốn nói với em không?” Sau khi suy nghĩ, Giang Nhung muốn thử hỏi dò anh trước, để xem anh có nguyện ý nói cho cô biết hay không?
“Hả? Em muốn nghe chuyện gì?” Trần Việt nâng cằm cô lên, cùng cô đối mặt, nhìn chằm chằm vào cô.
Anh cho rằng mình che giấu rất khá, nhưng khi một giọt nước mắt nóng hổi của Giang Nhung rơi xuống mu bàn tay anh, anh chợt hiểu.
Thì ra cho dù anh có diễn kịch tốt đến mấy cũng không thoát khỏi đôi mắt tinh tường kia của cô.
Trần Việt nâng mặt cô lên, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Anh chỉ tạm thời không nhìn thấy rõ, cũng không phải là cả đời này đều không nhìn thấy được. Em đừng khóc, nếu để Tiểu Nhung Nhung nhìn thấy dáng vẻ này của em, con bé còn cho rằng anh đang bắt nạt em đấy.”
“Trần Việt…”
“Ừ, anh đây.”
“Hãy để cho em làm đôi mắt của anh nhé.”
Cô muốn nói cho anh biết, cho dù anh không nhìn thấy gì, cô vẫn bằng lòng ở lại bên cạnh anh.Anh không nhìn thấy, cô có thể làm đôi mắt của anh, để anh tiếp tục nhìn thấy những cảnh vật tươi đẹp trên thế giới này.
“Ừ.”
Trần Việt đưa tay ra ôm chặt cô vào trong ngực, anh trầm thấp, nặng nề nói ra một chữ.
Chỉ cần có cô ở bên cạnh anh, đừng nói là mắt không nhìn thấy, cho dù cả thế giới này có sụp đổ, anh vẫn có thể bình tĩnh, ung dung, tự tin.
“Trần Việt…”
Trần Việt cắt ngang lời của Giang Nhung: “Giang Nhung, em đừng lo lắng, chỉ cần có em, Tiểu Nhung Nhung và ba mẹ ở bên cạnh anh, không có khó khăn nào là anh không vượt qua được.”
“Dạ.” Giang Nhung gật đầu, cô tựa sát vào trong ngực Trần Việt, lắng nghe nhịp tim của anh.
Chỉ cần được ở bên anh, em đã cảm thấy hạnh phúc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Hôm nay là ngày hai mươi tám tháng tám, sinh nhật Tiểu Nhung Nhung.
Sáng sớm người nhà họ Trần và người giúp việc đã bắt đầu bận rộn.
Hôm nay Tiểu Nhung Nhung mặc một chiếc váy công chúa màu hồng phấn, trên đầu đội một chiếc vương miện, nhìn cô bé vô cùng đáng yêu.
Sau khi mặc quần áo xinh đẹp cho Tiểu Nhung Nhung xong, Giang Nhung cảm thấy rất thành công. Giang Nhung ôm cô công chúa nhỏ của mình, không ngừng hôn lên mặt cô bé:”Nhung Nhung, con có cảm thấy vui không?”
“Con rất vui vẻ ạ.” Tiểu Nhung Nhung xoay một vòng, sau đó lại nhào vào trong ngực mẹ, hôn mẹ một cái.
Giang Nhung ôm lấy cô bé: “Được rồi, bây giờ mẹ bế Nhung Nhung ra ngoài, để cho ông bà, ba và cả anh Liệt của Tiểu Nhung Nhung nhìn thấy công chúa nhỏ nhà chúng ta có bao nhiêu xinh đẹp.”
“Nhung Nhung là xinh đẹp nhất.”
“Đúng thế, Nhung Nhung nhà chúng ta là người xinh đẹp nhất.”
Hai mẹ con bọn họ vừa mới ra ngoài phòng liền gặp Liệt đứng chờ ở đó đã lâu, vẻ mặt của cậu bé không biểu tình gì, thấy bọn họ đi ra, Liệt cũng không nói gì.
Tiểu Nhung Nhung vẫy tay nhỏ với cậu bé: “Nhung Nhung muốn được anh Liệt bế.”
Lúc đối diện với Tiểu Nhung Nhung, gương mặt lạnh lùng của Liệt bỗng nhiên buông lỏng, cậu bé khẽ cười một tiếng với Tiểu Nhung Nhung, từ trong tay của Giang Nhung, Liệt bế cô bé vào trong ngực.
“Nhung Nhung, con chơi với anh Liệt nhé, mẹ ra chào hỏi khách.” Giang Nhung liếc thoáng qua hai đứa nhỏ, sau đó yên tâm rời đi.
Liệt đưa Tiểu Nhung Nhung về phòng của cô bé, Liệt giống như làm ảo thuật, biến ra một sợi dây chuyền, lắc lư trước mặt Tiểu Nhung Nhung: “Anh Liệt tặng quà cho Nhung Nhung, Nhung Nhung thích không?”
Đây là sợi dây chuyền mắt xích màu bạc, mặt dây chuyền có hình tam giác, trên đó có khắc những hoa văn phức tạp.
“Em rất thích, anh Liệt tặng quà cho Nhung Nhung, Nhung Nhung rất thích.” Tiểu Nhung Nhung căn bản không nhận ra họa tiết vẽ trên mặt dây chuyền, cô bé chỉ biết đây là quà mà anh Liệt tặng cho cô bé, cô bé rất thích.
“Được, vậy anh Liệt giúp Nhung Nhung đeo nó.” Liệt dịu dàng giúp Nhung Nhung đeo sợi dây chuyền này lên cổ, cậu bé còn nói: “Nhung Nhung nhất định phải giữ kỹ sợi dây chuyền này, về sau nếu như Nhung Nhung nhớ anh, em chỉ cần nói vào mặt dây chuyền hình tam giác này một câu ‘anh Liệt nhanh xuất hiện’. Cho dù anh Liệt ở đâu đều sẽ xuất hiện bên cạnh Nhung Nhung.”