Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4187: Khi kén kiếm ở mi tâm



Một kiếm dung hòa Huyết Cốt Ma Long, kiếm uy của Lâm Nhất mạnh đến mức chưa từng có.

Khi kén kiếm ở mi tâm nở ra quang mang, kiếm uy lập tức mạnh mẽ đến mức không ai có thể tưởng tượng được.

Hạ Hầu Tuyệt bay ra từ trong tuyệt cảnh còn chưa kịp ra tay đã bị ấn xuống đất, không thể cử động, đau đớn vô cùng.

Xoạt!

Tiếng xôn xao động trời vang lên truyền ra từ xung quanh quảng trường, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều há hốc mồm kinh ngạc. Không ai ngờ rằng, khi Lâm Nhất thực sự rút kiếm ra, khi hắn thực sự tỏa ra quang mang kiếm uy, lại mạnh đến mức khiến người ta kinh hãi như vậy.

Hạ Hầu Tuyệt vẫn luôn chiếm thế thượng phong, cứ như vậy mà lụi bại, quỳ rạp xuống trước mặt Lâm Nhất.

Mặc dù nguyên nhân trong đó là do trăng máu bị chém vỡ ... Hạ Hầu Tuyệt cạn kiệt tu vi bản nguyên, rơi vào cảnh đường cùng, nhưng vẫn khiến cho người ta xem mà không ngừng cảm thán.

Tại vị trí của Huyết Nguyệt Động Thiên, bọn họ đều khó tin nhìn cảnh này, đặc biệt là đại trưong lao dẫn đội Trần Mộ. Lao gia trước đo còn không coi Lâm Nhất ra gì, tràn đầy châm trọc, lúc này khuôn mặt ông ta đờ đẫn, trố mắt nghẹn họng, không thể tin Hạ Hầu Tuyệt cứ như vậy mà thua!

Phụt!

Hạ Hầu Tuyệt quỳ sụp xuống đất phun ra ngụm máu tươi, nhưng vẻ mặt gã vẫn vô cùng dữ tợn tàn nhẫn, cắn răng không chịu nhận thua.

Từng sợi huyết khí mau mau đỏ từ trong cơ thể ga chui ra ngoai, mơ hồ có xu thế ngưng tụ lại thành một vầng trăng máu khác.

Vụt!

Nhưng chính vào lúc này, một vệt kiếm quang từ trong tay Lâm Nhất bắn ra ngoài, mũi kiếm của Táng Hoa chạm vào mi tâm của đối phương. Mi tâm của Hạ Hầu Tuyệt lập tức chảy ra máu tươi, đồng thời có sát ý lạnh lẽo và tàn nhẫn từ mũi kiếm lan tràn ra khắp cơ thể Hạ Hầu Tuyệt.

Cơ thể gã trong nháy mắt cứng đờ, sát ý đó, đang âm thầm cảnh cáo gã.

Nếu còn dám manh động, thì một kiếm này, sẽ đâm xuyên qua mi tâm của gã, tuyệt đối không nương tay!

“Nhận thua đi, đừng ép ta."

Giọng nói lạnh băng phát ra từ miệng Lâm Nhất, tính hiếu thắng của người này quả thực mãnh liệt hiếm thấy. Nhưng nếu vẫn cứ khăng khăng cố chấp, vậy thì Lâm Nhất cũng sẽ không nương tay với gã.

Hạ Hầu Tuyệt gắt gao nhìn Lâm Nhất, hồi lâu sau mới nói: "Ngươi thắng rồi!"

Keng!

Lâm Nhất thu kiếm về vỏ, vẻ mặt hòa hoãn đi rất nhiều, nhẹ giọng nói: "Có thể ép ta đến bước này, ngươi quả thật rất lợi hại. Thực lực của người nằm trong top ba nghìn người đứng đầu bảng tinh quân bảng, quả thực không hề nói quá."

Sau trận đấu này, Lâm Nhất mới biết, những người xếp hạng trong danh sách hơn nghìn như Công Tôn Viêm rốt cuộc đáng sợ như thế nào.

Chẳng trách khi hắn đánh thắng bọn họ trong đại hội Danh Kiếm, lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Nếu chỉ nói về trình độ tu vi thì những người này không bằng hắn, thế nhưng nền tảng tu vi lại mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nếu như không đột phá Thất Hoa Tụ Đỉnh thành công, khiến cho Thiên Phách của hắn vô địch, thì có lẽ sẽ thực sự không phải là đối thủ của những người này.

“Hừ, bớt tỏ ra thương hại ta đi."

Hạ Hầu Tuyệt lạnh lùng nói, trầm ngâm đáp: "Thắng là thắng, thua chính là thua, kỹ năng không bằng người chính là kỹ năng không bằng người. Bị đánh bại trong một chiêu hay kiên trì một nghìn chiêu mới bại, kết quả cũng chẳng khác gì nhau.”

Lâm Nhất nhìn bóng lưng của đối phương xa dần, ánh mắt lóe lên, thánh tử dự bị của Huyết Nguyệt Động Thiên này quả thực rất có khí phách.

Lời của gã, quả thực cũng khá đúng.

Chỉ là sau lần bại trận này, chí khí của gã sẽ giảm đi rất nhiều, cũng không có cơ hội đến lễ Thần Long rửa tội. Khi tranh đoạt ngôi thánh tử, sợ là sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối, chưa chắc có thể cười đến cuối cùng.

Thánh tử là hình thức nuôi cổ, nếu không thắng được, thì chờ đợi gã chỉ có con đường chết.

Sau này, có lẽ sẽ không thể gặp lại người này được nữa.

"Trận đấu cuối cùng, Lâm Nhất giành chiến thắng!"

Khi trưởng lão của Thương Huyền Phủ công bố kết quả, một hàng người của Phù Vân Kiếm Tông lập tức hoan hô.

“Lợi hại quá, từ nay về sau, Nhất sư đệ chính là người đứng đầu Thương Huyền Phủ rồi!”

"Hạ Hầu Tuyệt nam trong ba nghìn người bảng tinh quân, Lâm Nhất đánh bại gã, vậy thực lực của đệ ấy ít nhất cũng đã vững vàng lọt vào danh sách ba nghìn rồi, thậm chí còn có thể xông thẳng lên một nghìn."

"Đệ ấy mới đến Phù Vân Kiếm Tông có nửa năm, mà đã có thể tranh đấu với anh tài khắp Đông Hoang, quả thực khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác."

Ánh mắt đám người Giang Ly Trần nhìn Lâm Nhất đều toát lên vẻ khâm phục. Mơ hồ thấy được, tên của Lâm Nhất, sau này có thể sẽ vang vọng khắp Hoang Cổ Vực, thậm chí là cả Đông Hoang.

Chẳng mấy chốc.

Phủ chủ Thương Huyền dẫn theo một nhóm người, đích thân tới vị trí của Phù Vân Kiếm Tông, nhìn Diệp Tử Lăng nói: "Dựa theo quy tắc đã quy định trước đó, Thánh Kiếm Phong vẫn sẽ do Phù Vân Kiếm Tông quản lý, Phù Vân Kiếm Tông cũng có thể được chia một phần bảo địa phong thủy mới trong Thương Huyền Phủ. Bao gồm sơn môn của Thiên Hạc Lâu và Thanh Lôi Tự đang ở ... "

Đại chiến xếp hạng Thương Huyền Phủ lần này, không chỉ liên quan tới xếp hạng của bản thân, mà các đại thế lực cũng phải xào bài lại lần nữa.

"Nóng lòng như vậy sao, cô dẫn năm người tới chỗ ta, ngày mai là có thể tiến hành lễ Thần Long rửa tội được rồi." Phủ chủ Thương Huyền nhẹ giọng cười nói.

"Vậy năm người chúng ta đi, Lâm Nhất, đệ thấy thế nào?"

Diệp Tử Lăng nhìn Lâm Nhất, trưng cầu ý kiến của hắn, quán quân là do hắn giành lấy, tất nhiên phải do hắn làm chủ.

Lâm Nhất biết nang ta noi đung, đam người Giang Ly Trần và hắn nhìn Lạc Hoa, đối phương khẽ lắc đầu tỏ ý không có hứng thú.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.