Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4186: Không thể nào!



Các trưởng lão của Thương Huyền Phủ lộ rõ vẻ khó xử, nhất thời không biết nên quyết định thế nào.

Các trưởng lão thương lượng một hồi, vào lúc này tuyên bố Hạ Hầu Tuyệt chiến thắng thực ra cũng không có gì không ổn.

Dù nhìn thế nào, Lâm Nhất cũng không còn khả năng chiến đấu, chỉ là hắn cuối cùng vẫn còn sống mà thôi.

Răng rắc!

Nhưng ngay luc Thương Huyền Phủ định đưa ra quyết định, mot luồng kiếm quang xé nát hư không, phá nát rất nhiều tảng đá

Ngay sau đó, trong đống đổ nát chất đầy như núi, tiếng kiếm ngân nặng nề vang lên liên tiếp, một bóng dáng màu xanh mang theo hộp kiếm, chậm rãi bước ra từ đống bụi bặm.

Bóng dáng đó toàn thân đẫm máu, dáng người gầy gò, mảnh khảnh, long văn tím vàng trên người đã hoàn toàn vỡ nát, trông có vẻ như gió thổi là ngã.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đầy máu hiện lên một nụ cười như ánh nắng mặt trời.

Đi đôi với nụ cười bên khóe miệng, giữa lông mày Lâm Nhất tỏa ra một luồng kiếm ý, kiếm thế hùng mạnh quét ngang, tiêu diệt hoàn toàn khí tức tử vong còn sót lại trong thiên địa. "Hạ Hầu Tuyệt, ta còn có thể rút kiếm, vậy mà ngươi đã tự tuyên bố chiến thắng ư? Như thế không hay đâu!"

Lời của Lâm Nhất vừa dứt, một luồng kiếm thế hùng mạnh xuyên thấu trời đất, hóa thành ánh sáng rực rỡ chọc thẳng lên trời.

Kiếm thế thuộc về Lâm Nhất, cuối cùng cũng được giải phóng hoàn toàn, trước đo han đa kìm nen qua lâu.

Toàn bộ quảng trường Thương Huyền, đều kinh ngạc trước cảnh Lâm Nhất bước ra cùng thanh kiếm trong tay. Không ai có thể ngờ rằng hắn vẫn có thể đứng dậy sau đòn phản kích kinh khủng đó.

Mọi người đều có thể cảm nhận rõ ràng rằng kiếm thế trên người Lâm Nhất đã khác hẳn trước đó. Phong mang của hắn bùng phát trọn vẹn, rộng lớn như trời đất, tuy rằng bất cứ lúc nào hắn cũng có thể ngã xuống, nhưng khi cầm thanh kiếm trong tay, hắn lại mang đến cảm giác như đứng trên đỉnh núi cao, uy nghi bốn phương.

"Tên này, ngươi ... "

Hạ Hầu Tuyệt nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt lóe lên, thần sắc lạnh lẽo.

"Đừng nghĩ rằng ngươi cầm kiếm là thật sự vô địch, ta đã đánh bại ngươi một lần, đương nhiên có thể đánh bại ngươi lần nữa! Huyết Cốt Ma Long!"

Giọng nói trầm thấp vang lên từ miệng Hạ Hầu Tuyệt, Huyết Cốt Ma Long vừa rồi gần như bất bại lại một lần nữa trồi lên từ mặt đất. Lần này, Hạ Hầu Tuyệt hoàn toàn bị dồn ép đến cực hạn, thậm chí không tiếc hao tổn tu vi bản nguyên, tung ra sát chiêu lớn nhất của mình thêm lần nữa.

Thế nhưng không còn sự hỗ trợ từ trăng máu, sát chiêu này đã giảm đi vài phần tinh túy, không còn dữ tợn như lúc đầu.

"Châu chấu đá xe!"

Lâm Nhất cầm thanh Táng Hoa, ngẩng đầu nhìn bóng dáng to lớn của cốt long. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó tung ra một kiếm nhanh như chớp.

"Phù vân thập tam kiếm, vạn kiếm quy tông!"

Khi kiếm này vừa được tung ra, mười ba con Thanh Loan giữa trời đất hợp lại với nhau, trong chớp mắt hợp thành một thanh kiếm khổng lồ xanh biếc cực kỳ chói mắt ngay trước mắt mọi người.

Ánh sáng từ thanh kiếm khổng lồ chiếu rọi, như một mặt trời lớn dần dần mọc lên từ mặt đất bằng phẳng.

Dưới ánh sáng của thanh kiếm khổng lồ màu xanh, tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức nguy hiểm đến cực điểm, gần như theo bản năng mà nheo mắt lại, không dám ngang đầu nhìn thẳng.

"Xoet!"

Huyết Cốt Ma Long đang lao đến, dưới sự chiếu rọi của kiếm quang, tựa như băng tuyết tan chảy dưới ánh nắng.

Chỉ trong chốc lát, nó hóa thành một dòng máu đỏ thẫm, chảy lan ra khắp mặt đất.

"Hạ Hầu Tuyệt, ngươi thua rồi."

Lâm Nhất ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đối phương, nói với vẻ mặt không chút cảm xúc.

Lúc này, gương mặt hắn tái nhợt, tay phải cầm kiếm run lên không ngừng. Máu tươi từ lòng bàn tay rỉ ra, từng giọt nhỏ xuống dọc theo chuôi kiếm.

Hiển nhiên trong trận chiến vừa rồi, Lâm Nhất đã bị thương nặng. Việc sử dụng chiêu Phù Vân Thập Tam Kiếm với toàn bộ sức mạnh đã khiến hắn chạm đến cực hạn.


Phụt!

Ánh sáng từ mi tâm hắn tỏa ra mãnh liệt, để lộ một ấn ký màu tím hình thoi, rực rỡ nhưng cũng cực kỳ yêu diễm. Trong đó chứa đựng một luồng kiếm thế mênh mông vô biên như trời đất. Khi Hạ Hầu Tuyệt đang lao đến, gã bất ngờ đụng trúng phía trên, ngay lập tức bị áp chế hoàn toàn.

"Phịch!"

Cơ thể gã như bị một bàn tay khổng lồ chống trời đè xuống một cách không thương tiếc, sau đó cho dù gã giãy giụa thế nào, cũng chỉ có thể bất lực quỳ xuống trước mặt Lâm Nhất.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.