Đối với trận lửa lớn này, chỉ có Tần Phiên Phiên chú ý đến, trên cơ bản thì Hoàng Thượng chỉ biết trận lửa cháy vào lúc nửa đêm, sau đó hỏi hai câu, xác định có thể dập tắt được và không có người thương vong, thì đi ngủ tiếp, đương nhiên không quá quan tâm.
Đến tận lúc Hoàng thượng vào triều, Vọng Lan mới đem toàn bộ đồ tối hôm qua Hồng Y trộm được đưa đến chỗ Tần Phiên Phiên.
Nàng không mở nội dung trong bức thư ra xem, nhưng chữ trên phong thư thì nàng nhận ra.
Hồng Y đứng ở một bên, có mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn không được mà hỏi thăm: "Chủ tử, ngài có thể đoán ra được vị Diễn Lang này là ai không?"
Trên mỗi một phong thư đều viết bốn chữ: Diễn Lang thân thương.
Hồng Y không cần cố ý nhìn lén cũng có thể nhìn thấy được, những lời này vốn dĩ nàng ta không nên hỏi, nhưng thật sự tâm tư quá ngứa ngáy, trong đáy lòng cũng có chút suy đoán. Nếu đã gọi là "Diễn" thì nàng ta chỉ biết một nhân vật giàu sang, nhưng nếu như hắn và Thư Quý phi cùng
hợp tác thì cũng quá huyền ảo rồi.
"Tên của Cảnh vương có một chữ "Diễn", chuyện này không phải bí mật gì."
Tần Phiên Phiên ngẩng đầu lườm nàng ta một cái, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng Liễu Âm đang vểnh tai nghiêm túc lắng nghe.
Tiếng nói của nàng vừa dứt, mọi người đều ngơ ngẩn, không nghĩ rằng thật sự là người mà mình đoán.
Ngay cả Vọng Lan luôn luôn bình tĩnh, ngay lúc châm trà cũng không giữ được tay mình, nước trà tràn ra chén trà rồi trực tiếp chảy xuống.
"Thật, thật sự là Cảnh vương? Vậy chuyện năm đó của Cảnh Vương phi, vì sao nàng ta không ngăn lại chứ?" Liễu Âm cà lăm mà hỏi, trên mặt biểu lộ vẻ không thể tin được.
Thế giới này quả nhiên quá vi diệu rồi, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có mấy người như vậy.
"Ngươi phải hỏi nàng ta chứ." Tần Phiên Phiên khoát tay áo.
---
Thư Quý phi đang ở Thưởng Dao các chờ đợi, xung quanh có mấy vị cung nữ ân cần chăm sóc, đương nhiên nàng ta vẫn cầm mấy quyển sổ sách để ngụy trang.
Mặt mũi của nàng ta có chút tiều tụy, tối hôm qua náo loạn lớn như vậy, chắc chắn nàng ta phải biết được, đoán chừng là cả một đêm không hề ngủ.
Nhưng Thư Quý phi lại biểu hiện giống như thường ngày vậy, còn ôm Đại Hoàng tử ôm trong ngực đùa giỡn một lát, sau đó mới để cho nhũ mẫu ôm đi.
Tần Phiên Phiên vẫn chỉ lưu lại một mình Hồng Y. Đợi đến khi trong điện chỉ còn lại ba người, thì nàng mới đem toàn bộ vật kia đến trước mặt Thư Quý phi.
"Thứ ngươi muốn, ta giúp ngươi lấy được. Ngươi xem thử có thiếu cái gì hay không." Nàng thấp giọng nói.
Khi thấy đống phong thư được niêm phong, cùng với hộp gỗ có tín vật bên trong, cả người Thư Quý phi đều run cả lên.
Nàng cho rằng mình đã sớm quên đi đoạn quá khứ này rồi, nhưng khi thấy từng thứ kia, thì kí ức phủ bụi lại lập tức bùng lên, đập nát tất cả những gì nàng giả vờ dựng lên.
Cái gọi là tín vật, kỳ thật đều là những thứ vụn vặt, có ngọc bội, có túi thơm, cũng có hoa khô cùng lá phong, đây đều là thứ mà nàng kẹp bên trong giấy viết thư, không nghĩ đến bây giờ vẫn còn.
Nhưng vì hộp gỗ này bị người ném đi, nên bên trong có vài thứ đã nát.
"Nô tỳ muốn giải thích một câu, cái hộp này lúc cầm về đã như vậy rồi, cũng không phải là nô tỳ làm rơi."
Hồng Y nhìn thấy bộ dáng thê lương của Thư Quý phi thì cảm thấy có chút đau buồn, lập tức nhẹ giọng giải thích một câu.
Thư Quý phi hướng về phía nàng gật đầu, nói một tiếng cám ơn.
Tần Phiên Phiên thấp giọng nói: "Theo ta được biết, nửa năm trước Cảnh vương phủ phát sinh một trận hỏa hoạn lớn. Hoàng thượng rất quan tâm tới chuyện này, đặc biệt phái người tra xét, thư phòng của Cảnh vương không thể may mắn thoát khỏi, bị đốt đi không ít thứ. Thời gian đó
Cảnh vương và Cảnh vương phi cũng liên tục ầm ĩ, nếu như ta đoán không sai, trận hỏa hoạn kia chỉ sợ là có âm mưu, những vật này hẳn là giấu ở trong thư phòng, được người khác liều mạng lấy ra."
Thư Quý phi khoát khoát tay, nói khẽ: "Ngươi không cần nói những lời an ủi này với ta, những vật này vốn nên bị đốt trụi, giữ lại cũng chỉ là một tai họa."
Nàng hít sâu vài hơi, tâm tình kích động dần dần bình phục lại, biểu lộ trên mặt cũng khôi phục về bình thường.
Hồng Y rót cho nàng chén trà nóng, Thư quý phi liền uống mấy ngụm mới tỉnh táo lại.
"Chắc hẳn ngươi cũng đã biết, Cảnh vương và ta có thư từ qua lại với nhau. Rất lâu trước đây, ta chỉ muốn gả cho Vương gia, nhưng lúc đó phụ thân do dự giữa Cảnh vương và Hoàng thượng. Ta và Cảnh vương vốn đã quen biết trước nên cũng đã chú ý hắn, tiểu cô nương chưa từng trải qua chuyện đời tất nhiên rất dễ bị chìm đắm trong tình yêu. Nhưng cha ta cảm thấy tiên hoàng sủng ái Hoàng thượng như vậy, còn có Cao Thái hậu, vậy thì Cảnh vương chắc chắn không có duyên với vị trí ấy, cho nên ta gả cho Hoàng thượng."
Nàng ta bắt đầu chậm rãi kể lại câu chuyện xưa của mình, mở đầu này đã nằm trong dự liệu của Tần Phiên Phiên. Dù sao rất nhiều thế gia đều muốn dựa vào nữ nhân để giữ chắc địa vị của mình, gả cho Vương gia là một ván cược, cược về sau người kia sẽ có được vạn dặm giang sơn.
Về sau chỉ cần một người đắc đạo, gà chó lên trời.
"Sau khi tiến vào Vương phủ, ta và Cảnh vương đã không còn liên hệ, ta sẽ không để cho gia tộc của mình rước lấy phiền phức. Nhưng sau khi Chúc Mẫn dùng thủ đoạn của nàng ta để kế hoạch lật đổ Vương phi, ta lại thư từ qua lại cùng hắn. Tần Kiêu bên kia xem như đã chìm
sâu trong bùn, ta phải nói cho Cảnh vương, đừng chọc tới phiền toái này. Thế nhưng kết quả thì ngươi cũng biết, hắn chọc. Hắn quang minh chính đại đi tới cầu thân với Tiên hoàng, làm nhục Hoàng thượng, đồng thời để cho Tần Kiêu trở thành Cảnh Vương phi. Trong thư hắn nói với
ta, hắn muốn báo thù đoạt thê tử, bởi vì Hoàng thượng cướp đi ta. Ta rất tức giận, rồi lại đau xót phát hiện ra, nam nhân này đã không còn đáng để ta yêu, hắn muốn báo thù, nhưng người nhục nhã đâu phải chỉ mỗi một mình Hoàng thượng?
Dù tay Thư Quý phi nâng tách trà nóng, nàng ta vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như bên trong con người chỉ toàn là băng giá.
Trong nhất thời, Tần Phiên Phiên có chút không thể tiếp nhận, nàng ngồi ở chỗ đó sửng sốt thật lâu mới phản ứng được.
Lúc đầu nàng tưởng rằng chỉ là chuyện đoạt thê tử, không nghĩ rằng chuyện sau đó khiến cho người ta trở tay không kịp, lại thổn thức không thôi.
"Đáng tiếc ta không phải là nam nhi, nếu không sao lại đến mức đến ở trong hoàn cảnh bị người ta bày bố như thế. Cha ta không hỏi ta, tự mình chủ trương, giao ta cho Hoàng thượng. Cảnh vương cũng không hỏi ta, tự mình chủ trương, nói muốn báo mối thù đoạt thê tử? Ai là thê
tử? Ta sao?"
Thư quý phi liên tục hỏi mấy câu, biểu lộ trên mặt dường như muốn khóc.
Tần Phiên Phiên có chút bối rối, nàng rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt thống khổ này trên khuôn mặt trấn định kiềm chế của Thư Quý phi.
Nhiều năm chịu cảnh ngộ như vậy, chắc hẳn ở trong đáy lòng nàng ta sinh ra vô số vết thương, trải qua năm tháng lắng đọng, vết thương đã không còn chảy máu, chỉ chậm rãi kết vảy.
Nhưng khi những vật cũ này bị đặt lên bàn một lần nữa, khi Chúc Mẫn lợi dụng những vật này áp chế nàng ta, Thư quý phi mới phát hiện rằng, mặc dù kết vảy, nhưng vết thương vẫn còn, bị đồ vật va vào, lại chảy máu lần nữa.
Những việc này vừa khiến nàng ta không thể quên, vừa là sự tuyệt vọng thống hận sỉ nhục của nàng ta.
"Không sao, những chuyện này đều đã quá khứ. Hơn nữa đồ vật đã nằm trong tay, ngươi không cần sợ Chúc Mẫn. Cho dù nàng ta áp chế ngươi cái gì cũng sẽ không thành công, ngược lại còn bị chúng ta áp chế mộtbước."
Tần Phiên Phiên dừng một chút, thấp giọng trấn an. Dù có vài câu an ủi này nhưng sắc mặt Thư Quý phi vẫn tái nhợt, có vẻ hơi bất lực.
"Chúc Mẫn là một người rất am hiểu cách trốn ở phía sau người khác để ám toán, trên cơ bản nàng ta đều bày ra mưu kế để cho người khác xung phong làm quân cờ, còn mình thì theo sau ngồi mát ăn bát vàng. Đương nhiên ngoại trừ việc sau khi vặn ngã Tần Kiêu, nàng ta bị Nhàn Quý phi ám toán cho nên trọng thương, sợ hãi ở trong Vương phủ. Nhưng thân thể của nàng ta không phục dưỡng tốt, ngược lại còn bị người khác mưu hại tính mạng nên liền dọn đi Tĩnh Tư am, vừa đi đã là mấy năm."
Thư quý phi thấp giọng nói, nói về việc Chúc Mẫn, tinh thần của nàng ta liền lập tức khôi phục không ít.
"Sau đó nàng ta trở về, chuyện của Nhàn Quý phi trước đây chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến nàng ta, bây giờ lại lợi dụng ta. Nàng ta không dám đối phó chính diện với ngươi, cho nên luôn tìm "con dê thế tội" để trốn sau lưng. Nếu như được chuyện thì nàng ta ngồi mát ăn
bát vàng, thất bại thì người nhận phạt cũng không phải là nàng ta."
Tần Phiên Phiên nghe phân tích của Thư Quý phi, cảm thấy cực kỳ có lý, không khỏi gật đầu liên tục.
Hai người cẩn thận thương lượng một chút, trong lòng liền có đối sách.
---
Gần đây Thưởng Đào các lưu truyền một chuyện, nhà có lang[1] khóc đêm, mỗi lần hài tử khóc lúc nửa đêm, dùng tàn hương vừa đốt ngâm vào nước rồi bôi lên trán của hài tử, đợi thời gian qua gần nửa nén hương thì hài tử không còn khóc nữa.
[1] Lang trong từ Lang quân: Mĩ xưng dùng cho đàn ông, con trai.
Mỗi ngày Chúc Mẫn đều mong mỏi Thư Quý phi phái người đến truyền lời, nói tin tức trong Thưởng Đào các cho nàng nghe.
"Nhũ mẫu đã tin tưởng không nghi ngờ nên đã làm theo. Trước đó, ngày nào cứ đến nửa đêm, Đại Hoàng tử lại bắt đầu kêu khóc không ngừng. Đợi sau khi bà ta bôi xong, Đại Hoàng tử mới có thể nằm ngủ. Tiểu hài tử ban đêm ngủ không ngon giấc, ban ngày sẽ không có tinh thần. Chủ tử
của nô tỳ nói, mỗi ngày nàng đều ôm Đại Hoàng tử, tinh thần của hắn so với trước đó uể oải hơn rất nhiều, lượng bú sữa mẹ cũng ít."
Người bên cạnh Thư Quý phi đến đây báo cáo tin tức, Chúc Mẫn nghe xong lời này, trên mặt lập tức lộ ra mấy phần vui vẻ.
Nàng không khỏi vỗ tay cười nói: "Nghe nói trước đó Đại Hoàng tử có thói hư tật xấu là nửa đêm bừng tỉnh quấy khóc, Tần Phiên Phiên cũng có mời Đại phu đến giúp hắn sửa đổi. Không ngờ đổi tới đổi lui bây giờ vẫn trở lại như cũ, thậm chí so với trước đây còn nghiêm trọng thêm. Thật sự là hay quá mà."
"Còn có việc gì nữa không, mau nói để bản cung nghe thử." Chúc Mẫn lại nôn nóng hỏi.
"Đối với thói hư tật xấu nửa đêm tỉnh ngủ của Đại Hoàng tử, Hoàng thượng cũng rất quan tâm, thậm chí nửa đêm rời giường đến dỗ hắn. Đương nhiên nhũ mẫu làm việc cực kỳ cẩn thận, thỉnh thoảng sau khi Đại hoàng tử bị dỗ ôm về, nhũ mẫu lại lặng lẽ đánh tỉnh hắn, không cho hắn ngủ. Tính tình Đại Hoàng tử bây giờ đã càng lúc càng nóng nảy, Hoàng quý phi sốt ruột phát hỏa, quanh miệng cũng nổi vết đỏ." Tiểu cung nữ tiếp tục nói.
Vốn dĩ Chúc Mẫn nghe được tin này thì vô cùng cao hứng, nhưng hai câu cuối cùng vẫn khiến cho sắc mặt nàng ta thay đổi, đặc biệt là danh xưng kia.
Lưu Vũ thấy chủ tử nhà mình lại bày ra vẻ mặt kia, vội vàng nói: "Trong điện của chúng ta không cho phép xưng hô nàng ta là Hoàng quý phi, phải gọi là Đào Phi."
"Vâng, nô tỳ biết sai. Đào Phi nương nương đã buồn bã phát hỏa vài ngày, nghe nói là nấu canh tuyết lê cũng không có tác dụng gì. Một lần tinh thần không tốt, tính toán sổ sách còn sai một chỗ, rước lấy phiền toái, Hoàng thượng cũng có chút phê bình kín đáo nàng ta." Tiểu cung nữ không ngừng nói.
Bỗng nhiên Chúc Mẫn vỗ mặt bàn một cái, trong đôi mắt toát ra vẻ mừng như điên, lớn giọng nói: "Khổ tận cam lai, rốt cuộc ta tìm đúng đường rồi. Xuống tay từ chỗ Đại Hoàng tử, chỉ cần Đại Hoàng tử chịu khổ, tâm của Tần Phiên Phiên lo xử lý chuyện của con mình, Hoàng thượng sẽ vừa
lo lắng vừa trách cứ Tần Phiên Phiên, quả thật là quả báo mà..."
Nàng ta như một người điên, không ngừng bày mưu tính kế.
Cung nhân bên trong Đoan Mẫn điện đều không cảm thấy kinh ngạc, chỉ có ánh mắt Lưu Vũ lo âu nhìn về phía chủ tử của mình.
Sau khi hồi cung, so với Tần Phiên Phiên xuôi gió xuôi nước, thì Chúc Mẫn liên tiếp phạm sai lầm. Sự ghen ghét cùng không cam tâm trỗi dậy, tạo thành một chấp niệm trong lòng nàng ta khiến cho trạng thái của nàng ta có chút điên cuồng.
"Về nói cho chủ tử các ngươi biết, nhất định phải ổn định, cứ dựa theo tình hình này mà làm. Giữa Tần Phiên Phiên và Hoàng thượng cũng không phải vững như thành đồng, hóa ra việc tìm những nữ nhân đến đều không có tác dụng gì, Hoàng thượng đối với nữ sắc không có cảm giác.
Nhưng Đại Hoàng tử lại là nghịch lân của hắn, ta muốn liên tục dùng Đại Hoàng tử để chia rẽ hai người bọn họ, thẳng đến ngày Đại hoàng tử chết yểu, ha ha..."
Chúc Mẫn nói lớn, trên mặt đều là thần sắc đắc ý, sau đó nhận ra mình có chút thái quá, lập tức đưa tay bưng kín miệng của mình, nhưng tiếng cười gian xảo kia vẫn lộ ra đứt quãng.
---
Trên đường Lưu Vũ đưa tiểu cung nữ trở về, mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu, người bình thường đều nhận ra trạng thái tinh thần của chủ tử nhà mình rất bất thường.
"Lưu Vũ tỷ tỷ, ngươi cũng đừng lo lắng, ta cảm thấy Mẫn Phi nương nương chỉ là đang chịu chút kích thích. Chúng ta cứ thuận nàng mà làm, sau này ngươi về nói với mọi người trong Đoan Mẫn điện là được, tạo bầu không khí mà nàng thích. Nàng muốn nghe cái gì, các ngươi liền nói cho nàng nghe, dù sao nàng cũng không gặp được Hoàng Quý phi. Các ngươi trông chừng nàng, không cho nàng ra ngoài là được rồi." Tiểu cung nữ nhẹ giọng thì thầm đề nghị.
Lưu Vũ chần chờ một lát, cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy vậy cũng đúng, liền gật đầu đáp ứng.
"Được, ngươi cũng đừng nói chuyện này cho người khác biết."
Tiểu cung nữ được nàng căn dặn, hai người liền mỗi người đi một ngả, kết quả tiểu cung nữ lại quay đầu đến Thưởng Đào các.
Thư Quý phi cùng Tần Phiên Phiên đều đang đợi nàng ấy. Để tránh xuất hiện hiểu lầm không cần thiết vào lúc này, Thư Quý phi cho người đến Đoan Mẫn điện hồi báo tin tức, sau đó trở về Thưởng Đào các, nói rõ ràng mọi chuyện ngay trước mặt hai người.
Dù sao trong hậu cung này, mặt ngoài liên thủ, phía sau đâm đao là chuyện thường, nàng làm như vậy chí ít có thể cho thấy thái độ rõ ràng.
Tần Phiên Phiên sau khi nghe tiểu cung nữ hồi báo, không khỏi nhíu mày: "Mẫn Phi đã hoàn toàn lâm vào trạng thái cố chấp, hạt giống đã chôn xuống, chỉ cần đợi đến ngày nở hoa kết trái. Ta rất chờ mong khi Mẫn Phi biết xung quanh mình là một âm mưu lớn, nàng ta sẽ có bộ dạng gì."
Thư Quý phi cười khẽ một tiếng: "Chắc là sẽ không vui vẻ đâu. Nàng ta hiểu nhất là cách tạo mộng đẹp cho người khác, bây giờ chúng ta liên thủ, tạo một cái mộng đẹp cho nàng ta, đợi đến lúc tỉnh mộng thì đoán chừng nàng ta điên thật rồi."
"Ha ha..." Ngoài cửa truyền đến tiếng cười ngây thở của hài tử, Đại Hoàng tử được nhũ mẫu ôm đến rất nhanh, bộ dáng của tiểu gia hỏa mập mạp cực kỳ đáng yêu.
Hai người đều đổi chủ đề, chuyên tâm chơi đùa với hài tử.
Đương nhiên những chuyện trước đó báo với chỗ Đoan Mẫn điện đều là giả, bây giờ chính là thời điểm Đại hoàng tử khỏe mạnh trưởng thành, làm sao có thể đêm nào cũng mất ngủ được.
Vì mau chóng để Chúc Mẫn lộ ra sơ hở, Tần Phiên Phiên mới ra nước cờ này, cũng đặc biệt để lời đồn truyền đến tai Tiêu Nghiêu.