Thư Quý phi thở dài một hơi, cuối cùng nói rõ ràng chân tướng việc này, cảm giác như trong lòng đã vứt đi được một tảng đá lớn.
"Nếu đã không còn việc gì nữa, ngươi mau chóng suy xét đi, ta chỉ sợ Chúc Mẫn bên kia chờ không nổi, lại sinh sự."
Nàng ta uống xong một hớp trà cuối cùng, chậm rãi đứng dậy, hành lễ hướng về phía Tần Phiên Phiên.
"Được, ta sẽ mau chóng cho ngươi câu trả lời, ngươi yên tâm. Đa tạ ngươi nói cho ta nhiều như vậy." Tần Phiên Phiên tự mình đưa nàng ta đến cửa.
Thư Quý phi cười khổ một tiếng, hơi há miệng, hiển nhiên là muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là một câu cũng không nói, xoay người rời đi.
Hồng Y đi theo phía sau nàng một lần nữa trở lại nội điện, nhịn không được hỏi một câu: "Chủ tử, ngài tính làm thế nào?"
Tần Phiên Phiên vẫn luôn nhíu chặt mày, hiển nhiên là đang suy nghĩ đối sách, thấp giọng nói: "Thư Quý phi quy phục ta, tất nhiên ta phải hồi báo. Nhất định là phải lấy lại những thư đó, ngươi nắm chắc mấy phần?"
Hồng Y cẩn thận suy tư một lát, nói: "Chủ tử, tuy rằng nô tỳ có võ nghệ hộ thân, nhưng dù sao nơi này cũng là hậu cung. Có mấy người thủ lĩnh thị vệ võ nghệ đều cao hơn nô tỳ, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu gây ra phiền toái không cần thiết thì không tốt, có hai con đường, một là ngài nói nhỏ với Hoàng thượng, làm thị vệ bên kia mắt nhắm mắt mở; hai là ngài dẫn người ở Đoan Mẫn điện đi, nô tỳ mới có thể trộm."
Tần Phiên Phiên lập tức nói tiếp: "Điều thứ nhất không thể thực hiện được. Nói với Hoàng thượng, thế tất phải tiết lộ ra lá thư, trên đó viết chính là ân ân ái ái của Thư Quý phi và nam tử khác, vậy không cần Chúc Mẫn ra tay, ta đã tự đẩy Thư Quý phi xuống hố lửa. Cách thứ hai đi, để ta ngẫm lại biện pháp."
Hiện giờ quyền chưởng quản hậu cung ở trong tay Tần Phiên Phiên, bởi vậy nàng muốn động thủ, trên thực tế vẫn rất dễ dàng.
Chỉ cần bố trí tinh vi mấy bước quan trọng, chưa chắc không phải một việc dễ dàng.
Nếu nàng đã hạ quyết tâm, lập tức liền bàn bạc cùng mấy tâm phúc, quyết đoán mà quyết định chọn ngày không bằng gặp ngày, đêm nay liền thực thi hành động.
Cặp song sinh đều không nghỉ ngơi, thừa dịp bóng đêm thành công tránh đi đội tuần tra.
Hồng Thường cầm lấy chìa khóa nhà kho Đoan Mẫn điện, trực tiếp mở ra rồi trốn vào, chất đống một đám lăng la tơ lụa vật phẩm dễ cháy với nhau, từ bên hông lấy ra một cái hồ lô rượu, trực tiếp đổ rượu lên, móc ra mồi lửa ném vào.
Làm xong tất cả những việc này nàng liền đi ra, lại khóa kỹ cửa nhà kho một lần nữa.
Trong khi đó, Hồng Y lại nhân cơ hội nhảy lên trên mái tẩm điện của Mẫn Phi, nằm sấp chờ thời cơ hành động.
"Không xong, cháy rồi, mau tới cứu hoả!"
Cách một đoạn thời gian sau mới truyền đến tiếng cung nhân kinh sợ thất thố thông báo, hẳn là cửa nhà kho bị đóng rồi, người gác đêm ghé vào một phòng khác đánh bài, cho nên phát hiện muộn.
Chờ đến lúc khói đặc cuồn cuộn, tất cả đều đã chậm, lửa lớn hoàn toàn bốc lên.
Lúc này tìm người giữ cửa nhà kho, lại phát hiện chìa khóa đã không thấy, những cung nhân bọn họ rất tiếc sinh mạng, ngọn lửa kia đã bắt đầu cắn nuốt cửa gỗ, không có một ai dám đi đến tông cửa, chỉ bưng nước té ở ngoài cửa, không làm việc vô ích.
Quá nửa đêm, Mẫn Phi đã chìm vào giấc ngủ, nàng ta còn đang mộng đẹp đây.
Trong mộng Thư Quý Phi làm việc rất tốt, Đại Hoàng tử không còn, Tần Phiên Phiên khóc đứt hơi, cả người đều trở nên tinh thần không bình thường.
Ưu điểm thông minh và thú vị đều biến mất khỏi trên người Tần Phiên Phiên, nàng ta trở nên nóng nảy tâm thần không bình thường, nhìn thấy ai cũng chửi, thậm chí thời điểm nghiêm trọng còn muốn động thủ.
Lúc đầu Hoàng thượng còn nhẫn nại dỗ dành nàng ta, nhưng hành vi của người đàn bà đanh đá Tần Phiên Phiên này càng thêm nghiêm trọng, dung mạo xinh đẹp cũng trở nên lệ khí mười phần, lôi thôi lếch thếch, hoàn toàn thành cái bà điên.
Mỹ mạo và trí tuệ đều đã không tồn tại, Hoàng thượng tất nhiên sẽ không còn yêu thích nàng ta, thậm chí bởi vì thương xót sự ra đi của Đại Hoàng tử, Tần Phiên Phiên thân là mẫu phi cũng có trách nhiệm nhất định, tình yêu sâu đậm thành oán trách, rồi phẫn hận.
Yêu càng đậm, hận càng sâu.
Cuối cùng Tần Phiên Phiên đến lãnh cung cũng chưa thể vào, trực tiếp là một ly rượu độc xuống bụng, sau khi chết thân thể đều biến thành màu đen, rõ ràng là trúng độc rất sâu.
Hậu cung không thể một ngày vô chủ, hồ ly tinh Tần Phiên Phiên này đã chết, rốt cuộc đến phiên những người khác trong hậu cung xuất đầu, đứng mũi chịu sào chính là nàng.
Hoàng thượng viết một thánh chỉ, Trương Hiển Năng tay nâng thánh chỉ chúc mừng nàng, hắn dùng giọng nói lanh lảnh bắt đầu tuyên đọc.
"Chủ tử, ngài mau dậy đi, không xong rồi. Nhà kho bên kia bốc cháy, lửa rất lớn, nô tỳ hầu hạ ngài rời đi." Lưu Vũ nhanh chóng lay Chúc Mẫn khỏi giấc mộng.
Chúc Mẫn nhíu chặt mày, biểu tình trên mặt vô cùng không vui, nàng ta chỉ kém một bước coi như Hoàng hậu, thánh chỉ kia rõ ràng viết thăng nàng thành Hoàng hậu, nhưng lại bị lay tỉnh.
Chỉ là còn chưa nhận được, nàng phát giận, vừa nghe nói cháy, rất có khả năng nguy hiểm đến tẩm điện, Chúc Mẫn lập tức luống cuống.
Trời đất bao la, mệnh nàng lớn nhất.
Tục ngữ nói đúng, giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt.
Dù cho lúc trước nàng tính kế tất cả đều thất bại, chỉ cần Hoàng thượng giữ lại một mạng của nàng, nàng sẽ kiên trì bám riết không tha.
Nơi chóp mũi nàng đã ngửi được mùi khói, làm trong lòng nàng càng thêm kinh hãi, thế lửa lại lớn như vậy.
"Đêm nay người gác đêm đều làm ăn cái gì không biết? Lửa lớn như vậy, thế nhưng không một người phát hiện, không muốn thứ trên cổ nữa phải không?"
Chúc Mẫn tức muốn hộc máu mà đi ra ngoài, hiện tại nàng ta mới vừa tỉnh ngủ, tính tình thật không tốt, đầu óc cũng không tỉnh táo, bởi vậy chỉ lo phát hỏa.
Lưu Vũ thấp giọng giải thích nói: "Đêm nay Long Càn cung bên kia có sinh thần của một đại thái giám, cho nên làm vài bàn, ngài là Mẫn Phi nương nương, cung nhân bên người ngài tất nhiên cũng phải chiêu đãi một phen, cho nên liền bày hai bàn tiệc, bọn họ đều đi uống rượu, uống đến hứng trí."
"Cái gì? Chúc mừng sinh nhật người khác cũng không thể lấy nhà kho của bổn cung ra nói giỡn, lửa đều đã lan tràn đến bên này, vậy đã cháy bao lâu rồi..."
Tiếng đối thoại của mấy người các nàng chậm rãi giảm nhỏ cho đến khi không nghe thấy mới thôi.
Bởi vì lửa cháy quá lớn, đêm nay lại nổi gió, lúc Chúc Mẫn đi, chỉ kịp mặc quần áo trên người, không để chính mình quá mức thất thố, còn lại đồ vật đều không kịp thu thập, giữ mệnh quan trọng.
Hồng Y chờ chính là lúc này, nàng lập tức xoay người mà xuống, vọt vào nội điện.
Mọi người đều đang hoang mang rối loạn mà chạy tới nhà kho cứu hoả, nơi nơi đều là thanh âm ồn ã, nội điện hoàn toàn không một ai.
Chủ tử đã chạy đi giữ mạng, không có chuyện các nàng còn lưu lại nơi này.
Lúc ấy Chúc Mẫn lấy thư ra từ ngăn kéo bàn trang điểm cũng không có tránh Thư Quý phi, cho nên Hồng Y tiến thẳng đến ngăn kéo, rút ra mấy phong thư, nhưng cái gọi là tín vật lại chưa thấy được một cái.
Nàng lại tìm khắp nơi, lấy thái độ cẩn thận của Mẫn Phi, những tín vật đó khẳng định là cất giấu rồi.
Khi nàng rút ra một cái hộp gỗ bên trong ngăn bí mật ở đầu giường, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Nhưng bởi vì thanh âm cứu hoả quá mức ồn ào, chờ lúc Hồng Y nhận thấy được đã có chút chậm.
Nàng trực tiếp bước nhanh tới nép vào góc tường, người tiến vào chính là Lưu Vũ, chắc là sau khi Chúc Mẫn chạy đi, không uy hiếp đến an toàn của bản thân, đầu óc lập tức thanh tỉnh, nhớ tới thứ quan trọng nhất chính mình dùng để áp chế Thư Quý phi, bản thân không dám trở về lấy, chỉ sai Lưu Vũ – người tín nhiệm nhất trở về.
Lưu Vũ trực tiếp chạy tới đầu giường, chỉ là nàng ta còn chưa có đuổi tới nơi đó, liền cảm giác một trận đau đớn phía sau gáy, ngay sau đó đó trời đất quay cuồng, cả người lâm vào trong bóng tối vô biên.
Hồng Y bước nhanh đi đến đầu giường, lấy hộp gỗ khỏi ngăn bí mật, mở ra, vừa nhìn quả nhiên thấy túi thơm vài vật nhỏ vụn vặt, nói vậy chính là tín vật của Thư Quý phi và nam nhân thần bí kia.
Hai loại đồ vật khác biệt đều ở trong tay, Hồng Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhét hai đồ vật khác biệt kia vào trong bao buộc chặt lại, nàng mới xoay người rời đi.
Nhưng vừa cúi đầu liền thấy Lưu Vũ nằm trên mặt đất, không khỏi nhíu mày, người này đặt ở nơi này như vậy, rõ ràng không ổn.
Hồng Y nhanh nhẹn làm nội điện trở nên lung tung rối loạn, ngăn kéo có thể rút ra đều rút ra, lại lấy đi mấy món đồ cổ trên giá, còn thuận tay ném vỡ hai cái, tạo thành cảnh tượng tên trộm kinh hoảng thất thố xông vào trộm đồ vật.
Xong xuôi tất cả, nàng mới xoay người rời khỏi nơi này.
Đêm tối còn đang tiếp diễn, nhưng đối với người Đoan Mẫn điện mà nói, thực sự là một đêm không ngủ.
Lửa lớn cháy rất mạnh, kinh động cả Thưởng Đào các, Tần Phiên Phiên lập tức phái người đi cứu hoả.
Hồng Y trở về, vụng trộm đi vào cửa hông, Vọng Lan tự mình chờ ở nơi đó nghênh đón nàng, hai người trực tiếp đi vào bên trong.
"Ngươi mau tắm gội thay quần áo, đưa đồ vật cho ta giữ."
Đêm nay mặt ngoài là Hồng Thường và Liễu Âm trực đêm, trên thực tế bốn người đắc dụng của Tần Phiên Phiên đều không nghỉ ngơi, vội đến quay cuồng.
Cuối cùng hỏa hoạn ở Đoan Mẫn điện được khống chế, nhà kho bị thiêu hủy hơn phân nửa, may mắn không lan đến gần tẩm điện, nhưng mấy cung nhân uống rượu kia bị phạt đánh hai mươi đại bản.
Trên thực tế Chúc Mẫn muốn trực tiếp đánh chết bọn họ, phạm vào lỗi lớn như vậy, nào có thể diện sống trên đời, nhà kho của nàng đều cất giấu thứ tốt, mạng của mấy kẻ tiện nhân này không bù đắp nổi.
Giết chết bọn họ cũng chỉ là để chính mình thỏa giận mà thôi.
Nhưng cố tình rượu mấy người đó uống lại là Đại thái giám Long Càn cung đặt mua, không quan tâm vị Đại thái giám này ở Long Càn cung không tính là cái gì, nhưng chỉ cần dính tới Long Càn cung, Chúc Mẫn cũng không dám ra tay giết chết.
Trực tiếp giết chết bọn họ là làm mất thể diện của Đại thái giám kia, cũng chính là không để Long Càn cung vào mắt, loại tội này nàng gánh vác không nổi.
Nhưng làm Chúc Mẫn càng thêm bực mình chính là lúc sau nàng sai người tiến vào tìm Lưu Vũ, chỉ có một người ngất xỉu, nội điện bị quấy đảo lung tung rối loạn, thư và tín vật cất giấu trong ngăn bí mật, toàn bộ đều không cánh mà bay.
Lúc ấy tiểu cung nữ tới đỡ nàng ta, thật cẩn thận nâng Lưu Vũ thần chí không rõ dậy, nói thẳng chính là gặp kẻ trộm.
Cho đến khi người hỗ trợ dập tắt lửa đều tan, Chúc Mẫn mới có cơ hội dò hỏi Lưu Vũ.
Cho tới bây giờ sau cổ Lưu Vũ còn hơi hơi đau, sắc mặt nàng ta tái nhợt, không biết là hôn mê lâu, hay bởi vì không hoàn thành nhiệm vụ Chúc Mẫn giao cho.
"Chủ tử, nô tỳ đáng chết, nô tỳ vừa tiến đến đã bị người đánh hôn mê từ phía sau. Toàn bộ sự tình còn lại đều không biết, mất trộm như thế nào, ai tiến vào, nô tỳ cũng không thấy được." Lưu Vũ trực tiếp quỳ rạp xuống đất, hai cánh môi nàng ta đều phát run.
Toàn bộ Đoan Mẫn điện, người biết đồ vật nàng ta thực sự muốn tìm chỉ có nàng ta và Mẫn Phi, có người thừa dịp hỗn loạn tiến vào nội điện, cũng không phải không có khả năng, chính là lúc ấy người tới tới lui lui cứu hoả, không phát hiện bất cứ người nào có bộ dạng khả nghi.
Lưu Vũ chỉ sợ Chúc Mẫn hoài nghi sự tình đến trên đầu mình.
Chúc Mẫn duỗi tay vỗ mặt bàn, thần sắc trên mặt vô cùng không vui.
"Chuyện này không trách ngươi, trận lửa lớn này nhất định có âm mưu, chìa khóa nhà kho Đoan Mẫn điện bị trộm, lửa cháy lớn như vậy, người trông cửa lại ở phòng khác uống rượu. Ngay sau đó người trong tẩm điện rút lui, trước khi ngươi trở lại, nhất định đã có người vào được, không muốn bị ngươi thấy mặt cho nên đánh ngất ngươi từ phía sau, còn không bị người nhận thấy hành tung, người này rõ ràng không phải cung nhân bình thường, ít nhất sẽ biết chút quyền cước công phu. Một vòng khấu một vòng, đến tột cùng là ai làm?"
Nàng ta điên loạn cắn móng tay, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Lưu Vũ vừa nghe Chúc Mẫn giải trừ hiềm nghi cho nàng ta, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, thử đoán một câu: "Cung nhân có võ công trong cung, nổi tiếng nhất chính là cặp song sinh bên người Đào Phi? Đào Phi lại chưởng quản hậu cung, đối động thủ ngoài Đoan Mẫn điện tương đối dễ dàng. Cộng thêm liên lụy đến người Long Càn cung, có thể nhờ được người Long Càn cung hỗ trợ, chỉ có Đào Phi đi?"
Chúc Mẫn nhăn mày càng chặt: "Phải, nàng ta đúng là có rất hiềm nghi rất lớn. Nhưng Thư Quý phi sẽ đi nhờ nàng ta hỗ trợ sao? Theo ta được biết, Thư Quý phi bên kia đã có hành động, bà vú tiểu cung nữ vốn hầu hạ Đại hoàng tử đã bị đổi đi. Nước cờ này của nàng ta đã không có đường rút lui. Huống hồ cho Hoàng thượng đội nón xanh chính là trọng tội, nàng ta dám đưa nhược điểm của chính mình đến trong tay Tần Phiên Phiên sao? Thêm một người biết, nàng ta liền chết sớm hơn vài phần. Việc này mạo hiểm quá lớn, không có khả năng, nếu ta là Tần Phiên Phiên, đã biết chân tướng, nhất định đi cáo trạng ngay với Hoàng thượng, trực tiếp đánh đổ hai người chúng ta."
Nàng ta càng nghĩ như vậy, càng cảm thấy Thư Quý phi không có khả năng tìm Tần Phiên Phiên hỗ trợ, bởi vì thật sự là quá không thể tưởng tượng.
"Ngươi xem, Tần Phiên Phiên chỉ cần nói với Hoàng thượng, Trương Hiển Năng dẫn người tới lục soát, sau khi lấy đi thư và tín vật, ta và Thư Quý phi đều không được chỗ tốt. Rõ ràng nàng ta không mất một binh một tốt liền một mũi tên trúng hai con chim, từ đây trong cung không ai dám mảy may động đến nàng ta."
Chúc Mẫn vẫn như cũ nghĩ trăm lần cũng không ra.
"Nhưng nếu không phải Đào Phi nương nương phái người động tay, vậy bên phía Thư Quý phi cũng không có nhân tài như vậy. Nàng ta không trộm được mấy thứ này, tóm lại là có người cầm đi." Lưu Vũ cũng buồn bực.
Các phi tần hậu cung, ngoại trừ cặp song sinh bên người Tần Phiên Phiên, còn lại bên người phi tần khác đều không cho phép giữ lại cung nhân có võ công, vì sợ lúc Hoàng thượng và các nàng ở chung xảy ra việc ngoài ý muốn.
Có thể nói, từ khi Hoàng thượng đưa cặp song sinh này cho Tần Phiên Phiên, cũng đã đặt nàng ở địa vị không giống người thường.
Bất luận Chúc Mẫn nghĩ như thế nào đều sai, trên thực tế nàng ta đã không có cách nào tiếp cận cái đáp án kia, là bởi vì chính nàng ta không dám đi một bước kia, cho nên nàng ta kết luận Thư Quý phi cũng không dám, trực tiếp loại trừ cái lựa chọn có khả năng nhất.
Cuối cùng, nàng ta cũng không nghĩ ra tất cả chuyện đêm nay đến tột cùng là xuất từ bút tích của ai.