Kiếp trước, sau khi Vệ Toản giết An vương, cuối cùng hắn không phải lên ngôi Hoàng đế, mà làm nhiếp chính vương.
Bản thân hắn đối với việc làm Hoàng đế kỳ thật cũng không hứng thú lắm, hắn và Thẩm Diên bản chất giống nhau, từ đầu đến cuối chỉ muốn rong ruổi sa trường, hộ quốc an bang.
Sau khi báo thù, Thẩm Diên chết rồi, hắn tựa hồ đối với cái gì cũng không có hứng thú, nhưng Thẩm Diên không cho hắn chết.
Thẩm Diên từng nói, nếu ngay cả ngươi cũng chết, vậy cả đời ta sẽ giống như trò cười.
Vì câu nói này của Thẩm Diên, hắn không thể chết được.
Nhưng sống cũng không còn ý nghĩa
Sau khi Thẩm Diên chết đi, hắn cùng Tri Tuyết sắp xếp binh thư y để lại, đêm nào cũng lấy ra đọc.
Đầu ngón tay lướt qua trang sách, giống như Thẩm Diên đã từng đọc dưới ánh đèn.
Khi đó, tiểu bệnh tử xem đây là cách nói chuyện với cha mẹ.
Còn hắn lúc này đang giữ lại một chút tàn ảnh cuối cùng của Thẩm Diên ở nhân gian.
Sau khi cất xong những trang sách kia, hắn muốn đưa Tri Tuyết ra khỏi thành.
Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, tinh thông y thuật, người thông minh lại xinh đẹp.
Nàng sớm đã nói qua, cho dù đến tuổi cũng không lập gia đình, nếu công tử ngày nào đó tốt lên, ta sẽ vác hành lý đi làm nữ đại phu chữa bệnh.
Hắn tự mình đưa Tri Tuyết ra khỏi thành.
Tri Tuyết bước vài bước rồi dừng lại. Sau đó lại đi tiếp từng bước một.
Đi đến nơi hắn không thể nhìn thấy.
Nàng cuối cùng ôm mặt khóc nức nở.
Nói Chiếu Sương tỷ tỷ, công tử, ta không đi, ta không cứu người, ta không làm đại phu nữa.
Ta muốn về nhà. Ta muốn về nhà.
Tri Tuyết khóc rất lớn.
Hắn ngay cả một giọt nước mắt cũng không còn để rơi nữa.
Hôm đó là ngày đầu xuân.
Liễu xanh rũ bóng, bầu trời trong xanh.
Hắn mang theo một bình rượu xuân, bước đi chậm rãi.
Trên đường có vài học sinh Quốc Tử Giám cười đùa lướt qua.
Hắn đem bình rượu xuân rót vào dòng nước chảy, chính mình lại say đến không biết nam bắc đông tây.
Hồi lâu, phảng phất như y còn ở bên cạnh, hắn thì thào cười nói.