Thành một con thỏ mắt đỏ lông trắng nhìn rất ngoan, giống như quả bóng nhỏ màu trắng siêu mini, nhưng thực ra tính tình rất hung dữ.
Nó bị người ta xách vào giỏ bán, một đám huynh đệ tỷ muội nhà thỏ chen chúc vui vẻ nhảy nhót, chỉ có nó mệt mỏi uể oải không ai muốn mua, được Vệ Toản hảo tâm mua về.
Lúc ôm vào lòng còn rất ngoan ngoãn.
Vệ Toản thấy vậy trêu chọc nó, nói một câu, nếu ta không mua, ai mà mua ngươi chứ.
Vừa nói xong, đã bị Thẩm thỏ con hé răng cắn một cái.
May mắn bởi vì răng nó quá nhỏ cắn không rách da, nhưng mà Thẩm thỏ con nhảy xuống đất liền muốn chạy.
Nhìn nó rất mệt nhọc, mãnh liệt muốn chạy thật nhanh, thân hình nhỏ xíu, từ xa nhìn như cái bánh trôi thành tinh.
Vệ Toản chạy vài bước, vất vả lắm mới bắt được bánh trôi nhỏ, xách lỗ tai nó lên, cười tươi hù dọa nó, nói ngươi chạy loạn cái gì, ngươi chạy một chút nữa, coi chừng chuột cắn ngươi, nếu ngươi còn vậy, về tới nhà ta sẽ bỏ ngươi vào nồi.
Bánh trôi nhỏ nhảy phóc lên đầu hắn.
Kết quả không cẩn thận, kéo ra một hạt chuỗi, lạch cạch rơi khỏi tóc.
Vệ Toản:... Hắn đây là mua phải tổ tông gì đây.
Hắn cười lạnh túm Thẩm thỏ con xuống.
Dự định cho nó biết biết ai mới là chủ nhân.
Lại phát hiện bánh trôi nhỏ không náo loạn nữa, mà đang xấu hổ không ngừng phát run, con ngươi màu đỏ cũng điên cuồng chấn động.
Nó thế nhưng không khống chế được cái kia của mình...
Cơ thể của thỏ sao có thể như vậy...
Thẩm thỏ con xấu hổ tức mình muốn chết.
Vệ Toản bỗng nhiên có chút buồn cười, làm sao thỏ con có thể nghe hiểu tiếng người, thậm chí biểu lộ cảm xúc xấu hổ này chứ.
Con thỏ này không đáng ghét chút nào.
Hắn ôm con thỏ nhỏ, ghé sát vào tai nó, giống như ác ma nói nhỏ: "...... Bánh trôi nhỏ, ngươi lộ nhân rồi nha..."