Định hải phù sinh lục

Chương 49: Đàm luận



Không ngờ sức chiến đấu đám người này cũng có hạn, mới có vậy đã nhận thua.

 

“Tiểu đệ xin hỏi các vị huynh đài ngồi đây,” Trần Tinh cười nói, “ai có thù với tộc Thiết Lặc? Nếu có thù, đừng ngại rút kiếm, ta thay bằng hữu của ta đền mạng.”

 

Mọi người bị hỏi như vậy, nửa câu cũng không nói ra, tộc Thuật Luật của Hạng Thuật chưa hề giết chóc người Hán, mấy lần nhập quan đều là hỗ trợ Phù Kiên dẹp hoạn người Hồ.

 

Một văn nhân cười lạnh: “Người Hồ đầu trâu mặt ngựa, một bầy rắn chuột, người Thiết Lặc cũng vậy, Hung Nô cũng thế, người Đế, người Tiên Ti, giết người Hán chúng ta, tất cả đều là tử địch của Đại Tấn, có gì khác biệt? Chẳng lẽ người Thiết Lặc không phải người Hồ? Đã là người Hồ thì chúng ta báo thù cũng đâu phải không được?”

 

Trần Tinh thầm nghĩ, vừa rồi trên đường ta nghe các ngươi tán thưởng Hạng Thuật quân tử như ngọc, hiện giờ thành đầu trâu mặt ngựa, người đọc sách quả thực lá mặt lá trái, mới thành thực nói: “Vậy theo lời hiền huynh, người Hồ là người, người Hán cũng là người, nếu muốn báo thù thì cứ động thủ giết người đi, việc gì phải phiền phức như vậy?”

 

Một câu nói xong, có người không nhịn được bật cười, văn sĩ kia lập tức nổi giận, phản bác: “Nói bậy nói bạ! Hai tộc sao mà như nhau được!”

 

“Hiển nhiên không thể đánh đồng,” Trần Tinh nghĩ nghĩ, đáp: “Thế nếu ta nói, người Hồ, người Hán đều không phải người, mọi người có ngồi xuống nói chuyện như cũ không?”

 

Tạ Huyền nói: “Lời ấy giải nghĩa thế nào?”

 

“Nhân giả, hoá ra là do số mệnh,” Trần Tinh thản nhiên nói, “Hồ, Hán hai tên, cho nên khác tộc. Bạch mã không phải ngựa, người Hồ không phải người, là một đạo lý.”

 

Hạng Thuật: “? ? ?”

 

Mọi người cười ầm, Tạ An hơi nheo mắt, hắn biết là Trần Tinh có ý nhập gia tuỳ tục, chủ động bắt đầu đàm luận. Trong lời Trần Tinh, là hai tộc Hồ, Hán khác nhau là tên gọi chung không thể định nghĩa ‘người’ cụ thể. Đây chỉ là lời sáo rỗng, thuật nguỵ biện, dựa theo câu ‘bạch mã không phải ngựa’ của Công Tôn Long thời Chiến Quốc. Giang Đông tôn trọng việc đàm luận, thuộc câu đầu đề như cháo chảy, lời này của Trần Tinh không khác gì việc tự treo mình lên cho người ta dánh, thế là mấy người lúc trước đã đứng dậy đều ngồi xuống cả, có ý phản bác cho Trần Tinh á khẩu không nói được.

 

“Người Hồ, là một chủng,” một văn sĩ khác nói, “Như người Hán là một tộc, như trăm sông chảy về một bể, đàm luận không phải nguỵ biện, tiểu huynh đệ, bọn ta chơi mãi cũng chán rồi.”

 

Ai ngờ lời của Trần Tinh lại xoay chuyển, hỏi ngược: “Như vậy ta hỏi các vị một chút, ‘người’ là cái gì? Dù sao chúng ta cũng phải làm rõ định nghĩa người, mới có thể tranh luận việc người Thiết Lặc có phải người Hồ hay không, có thù với các vị đang ngồi đây không chứ.”

 

Lời này nói xong, khiến ai cũng tịt ngòi, vấn đề ‘người Hồ có phải người không’ khó mà giải thích rõ ràng, có là người hay không cũng rất ít người nghĩ tới.

 

Lúc đầu Hạng Thuật suy đoán sự việc sẽ hỏng bét, chỉ chờ có người báo quan, y sẽ dẫn Trần Tinh lao ra, dù trong sảnh đông người nhưng đều là văn nhân, khó dùng một chiêu chống địch, nghĩ cho thể diện Tạ An thì càng không dám nặng tay, cũng đành thôi. Ai ngờ Trần Tinh động khẩu không động thủ, dùng có mấy câu đã vặn vẹo cả đám ở đây, xem ra tình hình vẫn chưa nát bét, chỉ là Hạng Thuật không hiểu được việc vấn đáp này ra sao.

 

Vương Hi Chi cười nói: “Các vị đang ngồi đây đều là người, việc này còn cần hỏi nữa sao?”

 

Trần Tinh nghĩ nghĩ, nói: “Nhưng trong mắt ta thì chưa hẳn, phải biết mình là gì, trước tiên cần nói rõ định nghĩa, nếu không thì làm sao tự định nghĩa chính mình?”

 

“Nói đúng.” Tạ Huyền cũng bị Trần Tinh làm lung lay, người là tạo vật linh thiêng nhất. Đây là lời nói từ xưa tới này, cần phải định nghĩa chính xác thế nào, dù có là tiên hiền đại thánh có lẽ cũng không biết.

 

Trong sảnh im ắng một hồi, có người nói: “Xương cốt bảy thước, có tay có chân, có tóc có răng, có ý vị thì gọi là người.”

 

Đây là một câu trong “Liệt Tử – Hoàng Đế”, Trần Tinh không cần nghĩ đã đáp lời: “Thế tám thước thì sao? Ba thước thế nào? Người thấp bé thì không phải người.”

 

“Sinh ra có hai tay hai chân, một đầu một thân thì coi là người.” văn nhân lúc trước kêu ‘báo quan’ mở miệng.

 

“Như vậy sinh ra thiếu một tay một chân thì nói làm sao?” Trần Tinh cười nói, “Hay tướng sĩ trên chiến trường bị mất tay mất chân cũng không phải là người, ta không phục.”

 

Tạ An nói: “Sinh ra có ba hồn bảy vía, dù hình thể ra sao đều gọi là người.”

 

Câu này của Tạ An là bản chất của ‘người’ lấy từ huyền học, lúc này đám người tỉnh ngộ, tán thưởng mãi thôi. Trần Tinh lại nói: “Như vậy nếu một người mà không còn ba hồn bảy vía thì không là người?”

 

Hạng Thuật nghĩ thầm, đây không phải nói nhảm sao?

 

Tạ An nói: “Đấy là túi da.”

 

“Có thể động thủ báo thù.” Có người nói.

 

“Khoan khoan khoan,” Trần Tinh nói, “người mất ba hồn bảy vía, nếu ta nhớ không nhầm thì gọi là ‘người chết’, đúng không? Như vậy người chết có phải là người không?”

 

Mọi người bắt đầu mắng Trần Tinh, Trần Tinh lại thoải mái nói: “ ‘Chết’, là gọi như vậy. Người có tên có hình, người chết mà không phải là người thì người Hồ cũng đâu tính là người.”

 

Tất cả mọi người: “… …”

 

Hạng Thuật: “…”

 

“Người chết với người Hồ sao giống nhau?” Mọi người có vẻ bất mãn với phản biện của Trần Tinh.

 

“Có phải ngươi đang móc máy gì ta?” Hạng Thuật cũng có phần bất mãn với Trần Tinh.

 

Trần Tinh vội nói: “Thế, chúng ta nói kiểu khác, mèo chó có ba hồn bảy vía không?”

 

Tạ An: “…”

 

Trần Tinh nghi ngờ: “Nếu mèo chó có ba hồn bảy vía, vậy mèo chó tính là người không? Nếu không có, ai chứng minh được ngoài người ra thì không có thứ gì có ba hồn bảy vía đây?”

 

Lời này khiến Tạ An lấy đá đập chân, lúc đầu nếu miễn cưỡng nói vạn vật ngoài con người thì không có đủ ba hồn bảy vía, cố lắm cũng chỉ là tự bào chữa. Chứng cứ đâu ra? Muốn chứng minh sinh linh trên thế gian có hồn phách là con người, thì phải chứng minh ngoài người ra thì động vật nào cũng không đủ hồn phách.

 

Hồn phách lại là duy tâm, chứng cứ miễn cưỡng không đủ sức thuyết phục, Trần Tinh lại có thể phản biện ra một đống – như thuyết Lục Đạo Luân Hồi, thuyết Âm Dương, thuyết chuyển thế, người đời này sau khi chết sẽ chuyển sinh thành động vật, nói như vậy động vật cũng như người, có hồn phách.

 

Trần Tinh lại bổ sung, nói: “Người sinh ra thiếu hồn vía cũng có, không thể coi bọn họ không phải người sao? Tạm bỏ qua trước, truyền thuyết nói có hồ yêu, tu luyện thành người, không khác gì người, chỉ còn chút thú tính chưa hết, nói như vậy, yêu quái biến thành người cũng là người sao? Vì sao thế nhân không đối xử với yêu quái như với người?”

 

Tạ An quả quyết: “Lý luận này khác hẳn rồi, dù sao chúng ta chưa gặp hồ yêu, không nghiên cứu được.”

 

“Đã như vậy, mọi người cũng chưa thấy ba hồn bảy vía,” Trần Tinh vui vẻ đồng ý, “nói chuyện hồn phách, không tính vào phạm vi thảo luận.”

 

“Đúng vậy, đúng vậy.” mọi người vội vàng lau mồ hôi.

 

Nhưng sau đó, cả sảnh im lặng, chủ đề quay lại, càng không thể nào trả lời định nghĩa ‘người’ của Trần Tinh.

 

“Người chẳng qua là do ước định mà thôi,” Tạ An nghĩ lúc lâu, sau đó mới nói, “Xưng hô thế nào là chúng ta quyết định, vướng mắc mỗi chuyện xưng hô cũng chẳng có ý nghĩa mấy.”

 

Trần Tinh lại nói: “Có thể là không có ai nói cho chúng ta, xưng hô này từ đâu mà có, một chút hiếu kỳ nho nhỏ với chuyện này, tiểu đệ muốn cùng các ca ca ở đây thảo luận rõ ràng, cũng có thể lý giải phần nào.”

 

Kế hoãn binh của Tạ An không dùng được, hắn gãi lưng mấy lần, nghĩ thầm phải làm sao đây?

 

Tạ Huyền nói: “Như vậy, Thiên Trì huynh đệ, ngươi nghĩ thế nào?”

 

Trần Tinh kinh ngạc nói: “Sao lại đến lượt ta rồi?”

 

Trần Tinh xử lý đám văn nhân tựa như Hạng Thuật giải quyết binh sĩ, thậm chí còn dứt khoát gọn ghẽ hơn Hạng Thuật, dù sao Hạng Thuật đối đầu ngàn quân cũng phải đánh từung bước, Trần Tinh khẩu chiến nho sĩ mỗi lần đều giải quyết một đám, tấn công quần thể. Trần Tinh vốn còn chuẩn bị sẵn bao thứ như tiên nhân là người sao, ‘tiên’ không phải người sao lại gọi ‘tiên nhân’? Tiên nhân là vấn đề về sau, còn ‘tổ tiên’ ‘thần’, còn cả việc dùng thủ ngữ nói chuyện khác gì đám khỉ vượn dùng tiếng kêu báo tin cho nhau, hay đám vẹt biết nói chuyện.

 

Không ngờ sức chiến đấu đám người này cũng có hạn, mới có vậy đã nhận thua.

 

Tạ An thủ thế, ý để Trần Tinh nói, Trần Tinh nghĩ bằng quan điểm của mình, phải biện luận ra được lý do để thuyết phục được mọi người.

 

“Ý kiến ngu muội,” Trần Tinh uống ngụm trà còn lại trong chén, nghiêm túc nói, “Có được ‘bản tâm’ mới coi là người.”

 

Đám văn nhân hừ lạnh coi thường, nhưng ồn ã một hồi lại lắng xuống, không ai có thể bác bỏ Trần Tinh.

 

Chỉ vì hai chữ ‘bản tâm’, giải thích ra cũng phức tạp, Mạnh Tử nói ‘Cá ta muốn, tay gấu ta cũng muốn’ trong đó việc ‘quên mình vì nghĩa’ là từ bản tâm, nhưng lời của Trần Tinh, so với nho học rõ ràng còn rộng hơn, bao dung hơn nhiều.

 

“Bản tâm giải thích thế nào?” Lại có người nói, “sau đó không phải nói về nó à? Vòng đi vòng lại, quay tới quay lui, cuối cùng…”

 

“Cũng không phải.” Trần Tinh nói, “Có tâm làm rõ sai trái, kiên cường không chịu áp chế của ngoại vật, trong sạch không bị tư dục che mắt, tự do không trói buộc, tính tình hồn nhiên không bị chi phối…”

 

Nói đến đây, Trần Tinh vô tình liếc nhìn Hạng Thuật, phát hiện Hạng Thuật chăm chú nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm vào nhau tự dưng khiến cả hai luống cuống, Trần Tinh suýt nữa quên mất phải nói gì.

 

“…Ừm, cho nên, đủ loại như vậy, chốc lát khó mà nói rõ, các vị đều đọc sách, ta cũng không nhiều lời. Muốn giải thích rõ ràng ‘bản tâm’ thì rất khó, nhưng ta nghĩ trong lòng mọi người đều hiểu, biết ‘bản tâm’ là gì, cũng là nhờ có bản tâm sai bảo.”

 

“Vậy vấn đề này,” Tạ Huyền nói, “mất bản tâm thì không coi là người nữa sao?”

 

“Đương nhiên.” Trần Tinh cười nói, khoé mắt liếc thấy Hạng Thuật vẫn đang chăm chú nhìn mình, đành giả bộ không thấy, “Chúng ta trách cứ người khác ‘không khác loài cầm thú’ hay ‘ngươi không phải là người’, có phải chỉ là lời nói đùa chăng?”

 

Một đệ tử Vương gia nói: “Trẻ con chưa học vỡ lòng, thì không coi là người à? Nói như thế, ta không phục.”

 

Trần Tinh hỏi ngược: “Ai bảo trẻ con không có tâm? ‘Thiên chân vô tà’ giải thích ra sao? Bản tâm như ngọn đèn sáng trong lòng, nếu có thì tự nhiên sẽ có.”

 

“Thế gặp cục diện chiến loạn,” lại có người nói, “Có việc coi con trẻ làm đồ ăn, nhận giặc làm cha, ngươi có thể nói bọn họ không phải người sao? Ta thấy chẳng qua có người thiện có kẻ ác thôi.”

 

Trần Tinh lại nói: “Kẻ ác chẳng chờ đến lúc ta mở miệng, đã bị các vị khai trừ từ sớm rồi.”

 

“Mất bản tâm, sau khi làm điều ác lại thành thiện thì thế nào?” một đệ tử Tạ gia hỏi.

 

Trần Tinh: “Nếu các ngươi tha thứ người này, đương nhiên là bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, một lần nữa được coi là người. Đây mới gọi là ‘thành do ước định’ đúng không? Đây chính là cách dùng ‘bản tâm’ mà định nghĩa người.”

 

“Cho nên, bản tâm cũng là bằng chứng cho một người, cách xa cũng nhận ra được. Vị huynh đệ Thuật Luật Không này, từ trước đến nay đúng sai rõ ràng, hy sinh vì nghĩa, chưa từng giết người vô tội, cũng chưa từng đối địch người Hán. Người Hồ có người vì vài ham muốn tàn nhẫn mà lạm sát người vô tội, cũng có người lòng mang thiên hạ, cứu nước cứu dân. Nếu không làm sao y lại đi theo ta, đến Kiến Khang, chịu các ngươi châm chọc khiêu khích, chịu bẽ mặt đây?”

 

Trần Tinh vòng một vòng lớn, rồi quay về chính đề, cười nhìn Hạng Thuật. Lúc này Hạng Thuật không tránh né, sắc mặt có phần phức tạp.

 

Địch ý của mọi người với Hạng Thuật cũng giảm đi nhiều, lại bị Trần Tinh nói nhăng nói cuội, hoa mày chóng mặt nên không biết nói gì, chỉ thấy cục diện ngập ngừng rõ lâu, cuối cùng nhờ tiếng ho của Tạ An mà phá vỡ im lặng.

 

“Ta thấy sắc trời hôm nay cũng không còn sớm,” Tạ An nói, “Chi bằng… ngày khác lại nói?”

 

“Được rồi, vậy đi.” Mọi người lau mồ hôi, thấy Trần Tinh vẫn ung dung nhàn nhã, cho cậu một bàn trà một cây quạt, không chừng nói đến sáng mai mất, đành mượn bậc thang đi xuống, nhân dịp chủ nhân từ chối tiếp khách, ùn ùn kéo đi.

 

Trần Tinh vội vàng dùng mắt ra hiệu Tạ An, cục diện thu dọn xong rồi, nếu không lát nữa khách nhân đến cửa, lấy lại tinh thần quay vào kéo cậu nói tiếp thì chịu không chống đỡ được.

 

Tạ An cũng liếc mắt ra hiệu Trần Tinh, ý là cùng hắn đến thư phòng. Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, thấy sắc mặt Hạng Thuật bình thường, Trần Tinh có ý mong chờ y khích lệ cậu vài câu, chỉ thấy Hạng Thuật vẫn lạnh nhạt, mới hậm hực: “Làm sao?”

 

“Bị ngươi nói đến mệt chết.” Hạng Thuật đáp.

 

Trần Tinh: “…”

 

Trong thư phòng.

 

Tạ An tỏ vẻ tạ ơn trời đất, nhìn chằm chằm Trần Tinh, một lát thôi đã cởi áo nới đai lưng, cởi ngoại bào, ném ngọc bội sang một bên, cởi giày tất, ngồi lên giường trong thư phòng, nhấc ấm ghé miệng uống nước.

 

“Đàm luận đàm luận,” Tạ An thuận miệng nói, “Suốt ngày chỉ biết đàm luận, một đám ăn hại!”

 

Trần Tinh: “…”

 

“Thất thần gì đấy?” Tạ An thấy Trần Tinh và Hạng Thuật đứng trong thư phòng, mới nói, “Ngồi đi! Cơm tối muốn ăn gì? Ta bảo bọn họ nướng đầu lợn mang ra?”

 

Trần Tinh: “Chuyện này… ấy… không gây phiền phức gì cho ngài chứ? Tạ thượng thư?”

 

“Hiện giờ là Trung thư giám.” Tạ An kêu khổ, “Tiểu sư đệ, đệ cũng không phải là đèn cạn dầu, thôi, không nói việc này. Tình hình thế nào? Có thời gian thì kể kỹ càng một chút.”

 

Trần Tinh đỡ trán, nói: “Tạ đại nhân, ấy, ta nhớ lại xem, chúng ta thật không phải đồng môn.”

 

Tạ An đứng dậy nói: “Lần trước đi Hoa sơn, sau khi bái Bách Lý đại hiệp làm sư phụ, trở về ta chuẩn bị đầy đủ rồi, đệ xem đi, mấy năm nay ta hỏi thăm khắp nơi, rốt cục ông trời cũng không bạc đãi…”

 

Nói xong, Tạ An quay lại, đẩy giá sách trong thư phòng sang một bên, hiện ra một giá đồ trong hốc tối, bên trong là bảo đao bảo kiếm, bình lọ, ngọc bội tỉ giới, mười tám loại vũ khí đủ cả. Trần Tinh nhìn thấy đống kia suýt nữa ngất xỉu.

 

Hạng Thuật cau mày nói: “Đây là gì?”

 

Tạ An chân thành nói: “Đây là sau khi Bách Lý sư phụ dặn dò ta, ta vì đại nghiệp khu ma dồn hết sức lực, vơ vét được ngần này pháp bảo.”

 

Trần Tinh: “… … … …”

 

Tạ An ra hiệu cho Trần Tinh: “Sư đệ, đệ không ngại đánh giá thử xem?”

 

Trần Tinh: “Ngươi… ngươi cho ta tỉnh táo lại đã.”

 

Hạng Thuật đến trước hốc, cầm lấy một thanh kích, nhìn xem.

 

Trần Tinh nói: “Ngươi không nói sớm! Khiến nhiều người đọc sách uống trà đàm luận cái gì, giày vò ta như thế, sao không đưa đến thư phòng cho dễ nói chuyện à?”

 

Tạ An bất đắc dĩ nói: “Đệ không biết, bây giờ tử đệ sĩ tộc trong thành Kiến Khang hay nịnh hót, không tẩy trần cho đệ thì ai biết tên tuổi đệ? Đệ xem đi, hôm nay dày vò như vậy nhưng mấy ngày nữa, bệ hạ nhất định sẽ triệu kiến, không phải danh tiếng được truyền ra ngoài sao?”

 

“Tạ đại nhân!” bên ngoài có người thông truyền, “Vương đại nhân tới.”

 

Tạ An nhanh chóng mặc áo ngoài vào, kéo ngăn tủ, khôi phục bộ dáng như lúc trước, nói: “Vào đi.”

 

Người đến là Vương Hi Chi, Tạ An lễ phép cười một tiếng, gật đầu, nói: “Ta với tiểu sư đệ đang đốt đèn nói chuyện.”

 

Vương Hi Chi cầm một cuốn sách, cười nói: “Mấy ngày nữa là tiết Hàn thực, đến lúc đó muốn mời tiểu huynh đệ ThT cùng Tạ huynh đến núi Nam Bình đạp thanh. Ta định viết thiếp mời nhờ người đưa tới nhưng thấy thất lễ quá, không bằng tự mình đến bày tỏ thành ý.”

 

“Được, được.” Tạ An cười nói.

 

Trần Tinh vội tiễn biệt Vương Hi Chi, đóng cửa thư phòng xong, Tạ An lại cởi áo, ngồi xuống giường, hỏi: “Vừa nãy nói đến đâu rồi?”

 

Hạng Thuật: “Ngươi trước mặt sau lưng có hai bộ dáng, không thấy mệt à?”

 

“Mệt chứ!” Trần Tinh nói đầy vẻ ý vị sâu xa, “Không còn cách khác, văn võ bá quan cả triều chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, tô son điểm phấn, ngươi bảo ta phải làm sao đây?”

 

Trần Tinh: “Không đến mức vậy chứ!”

 

Tạ An chỉ phía bắc: “Phù Kiên muốn đánh qua Trường Giang, người người đều lo sợ, đệ nói thử xem?

 

“Không nhanh như vậy,” Trần Tinh nói, “Hắn bận những chuyện không ai giúp được… chỉ là Tạ sư huynh, huynh…”

 

Trần Tinh nhìn Tạ An, ngồi xuống bên cạnh, giải thích: “Là thế này…”

 

Trần Tinh kể lại chuyện đã diễn ra ở hai nơi Trường An, Sắc Lặc Xuyên cho Tạ An, Tạ An im lặng không nói, sau khi nghe xong thì khẽ gật đầu, thở dài: “Tình cảnh như vậy mà ta lại không được chứng kiến!”

 

“May mắn là huynh không thấy thì có!” Trần Tinh phát điên, “Chuyện này mà xảy ra ở Kiến Khang thì xong thật!”

 

Tạ An nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng có vẻ hạ quyết tâm, nói: “Ở lại Kiến Khang, không phải là kế tạm thời, ngày ta nhận được thư của đệ, ta đã cân nhắc, không bằng giải quyết dứt khoát cho xong mọi chuyện, ta từ quan, tuỳ đệ…”

 

“Đừng!” Trần Tinh lập tức nói, “Đừng có nghĩ vậy! Sư huynh, huynh hơn bốn mươi rồi! Ta không biết lúc trước huynh nói chuyện với sư phụ thế nào, ta không nói sức khoẻ của huynh không đánh bại được yêu quái, mấu chốt là Vạn Pháp Quy Tịch, không thể đào tạo được Khu ma sư!”

 

Tạ An nghiêm túc: “Có thể cho sư huynh nhìn thử Tâm Đăng của đệ không?”

 

Hạng Thuật vẫn giữ im lặng với Tạ An, Trần Tinh đành sử dụng Tâm Đăng, Tạ An kinh ngạc nhìn tay Trần Tinh rồi cầm tay cậu.

 

“Tạ đại nhân!” Tiếng của quản gia lại vang lên, “Khách tới, muốn bái phỏng…”

 

Trần Tinh thu hồi Tâm Đăng, Tạ An lập tức chỉnh lý y phục, mở cửa nói: “Vị kia?”

 

Quản gia nhìn Trần Tinh rồi hạ giọng, nói nhỏ với Tạ An.

 

Tạ An ôn hoà nói: “Không có tiền, mời hắn quay về.”

 

“Ta xem lại?” Tạ An đợi quản gia đi rồi mới nói với Trần Tinh.

 

Trần Tinh không có biểu cảm gì, lại sử dụng Tâm Đăng, để Tạ An tuỳ ý xem xét.

 

“Đây chính là pháp lực.” Tạ An sợ hãi nói: “Là pháp lực có thể dời non lấp bể, đổi trắng thay đen!”

 

“Ta cũng muốn dời non lấp bể, đổi trắng thay đen.” Trần Tinh nói, “Huynh nói cho ta xem, sư huynh, ngoài việc nửa đêm rời giường soi sáng tìm nước uống, cái thứ Tâm Đăng này còn có tác dụng khác không?”

 

“Nhất định có.” Tạ An nói, “Cái này là kỳ tích nhân gian!”

 

“Đủ rồi!” Trần Tinh nói, “Hay là huynh đi mà cứu người lúc dầu sôi lửa bỏng, tiêu diệt Xi Vưu đi! Ta còn không muốn làm Khu ma sư! Sao huynh lại muốn như vậy chứ…”

 

Tạ An kéo Trần Tinh, để cậu nhìn một khung tủ đồ, nói: “Đệ xem kỹ đi, vi huynh sưu tập những thứ này có phát huy được tác dụng gì không, đợi một thời gian, chúng ta cùng từ từ nghiên cứu.”

 

Trần Tinh đứng trước giá đựng sách và trang sức, phần lớn là đồ cổ không có tác dụng, nhưng có một vài món nhìn qua giống pháp bảo, chẳng biết niên đại từ bao giờ.

 

Bông nhiên cậu phát hiện một cuốn thẻ tre, giống y như đúc mấy cuốn ở Khu ma ti Trường An trong gương.

 

Trần Tinh mở cuộn thẻ tre, thấy bên trái ghi tám chữ: Trừ ma trảm yêu, Bất Động Như Sơn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.