Định hải phù sinh lục

Chương 44: Độc chiến



Ngươi mạo hiểm quá, đơn thương độc mã tới như thế?

 

Trận chiến này quả thực là đỉnh cao cả đời của Hạng Thuật, một người đối đầu sáu vạn, có thể so với tuyệt thế Võ Thần hai trăm năm trước bảy lần vào ra Đương Dương*, nhưng kỵ binh Nhu Nhiên giết mãi không hết, Hạng Thuật đánh đến mức một tay mỏi nhừ, nghe thấy câu ‘Ngươi không đánh được cứ chạy đi’ của Trần Tinh mà ức đến nghẹn, lại khơi dậy sát tính trong người, hung hăng không sợ chết, lại liều chết lao lên vách núi!

 

*Đương Dương – trận Trường Bản: Võ Thần ở đây ám chỉ Triệu Vân, một người một ngựa phá vòng vây hai mươi vạn quân Tào Tháo giải cứu A Đẩu.

 

Trần Tinh dùng tay chân trèo lên, chỉ thấy Tiêu Sơn đang cạy cột đá, nhóc nhảy lên dùng vuốt đạp mạnh, Xa La Phong lại nhặt được binh khí bổ tới đầu Trần Tinh! Trần Tinh không dám kêu, sợ Hạng Thuật phân tâm, đành cắn răng tránh né.

 

Xa La Phong nghiến răng nghiến lợi nói: “Hán cẩu, giờ chết của ngươi…”

 

Trần Tinh còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra thì trước mắt nhòe đi, thấy Xa La Phong giơ hai tay, phía sau có một cột đá bay thẳng đến phía hắn, ngay sau đó biểu tình Xa La Phong trở nên dữ tợn, bay sượt ngang qua Trần Tinh,

 

Trần Tinh: “? ? ?”

 

Trần Tinh ngẩng đầu, hướng phía trên cao hô: “Tiêu…”

 

Một câu chưa xong thì cột đá ngàn cân đã kéo xích sắt, xích sắt kéo theo Trần Tinh, ‘vù’ một tiếng lôi cậu bay thẳng xuống dưới vách núi! Trần Tinh thấy mình bị kéo vụt một cái, mặt mũi cũng sắp biến dạng theo…

 

Trần Tinh: “A a a — “

 

Tay phải Hạng Thuật rã rời liên tục run rẩy, kiếm chuyển sang tay trái, đang giục ngựa xông lên đỉnh núi thì thấy một cột đá kinh thiên động địa từ hậu trận quân Nhu Nhiên lăn xuống kéo theo Trần Tinh.

 

“Cẩn thận đá rơi…” Trần Tinh bị xích sắt kéo thành con diều bay trong gió, hô.

 

Chu Chân đang chỉ huy quân động bỗng nhiên quay đầu, thấy cột đá ầm ầm ép qua vạn kỵ binh Nhu Nhiên, thầm nghĩ không ổn, vội phi thân về phía trước tránh né trụ đá. Ngay sau đó, Tiêu Sơn đuổi theo, Tư Mã Vĩ mặc giáp đen đuổi theo Tiêu Sơn, từ đỉnh núi vọt xuống, trong tình thế cấp bách chỉ thấy Tư Mã Vĩ ném một tấm thuẫn màu đen vừa vặn đệm dưới chân Trần Tinh.

 

“Aaaaaa~~” Trần Tinh bị gió thổi sắp đứt lưỡi, dẫm lên tấm thuẫn, bị cột đá kéo xuống bắt đầu trượt tuyết, trượt trái tránh phái, tay vẫn bị khóa như cũ. Cột đá lao đi đâu thì nghiền nát cái đó, kỵ binh Nhu Nhiên không kịp trốn bị cột đá nghiền cả người cả ngựa thành bánh thịt.

 

Hạng Thuật: “…”

 

Đầu óc Trần Tinh choáng váng, mấy lần Tiêu Sơn nhào lên lại rơi xuống may mà ổn định được. Chu Chân chật vật tránh né quên mất Hạng Thuật, lúc hốt hoảng trốn vào hẻm núi, Hạng Thuật lại leo lên ngựa phóng về phía Chu Chân.

 

Chu Chân giục ngựa quay đầu, đánh đối diện với Hạng Thuật.

 

“Tâm Đăng!” Hạng Thuật quát.

 

Trần Tinh bị kéo đến thất điên bát đảo, nổ đom đóm mắt, nghe được tiếng Hạng Thuật vô thức thắp Tâm Đăng.

 

Trong hạp cốc âm u, ánh đèn sáng rọi, Hạng Thuật giơ cao trọng kiếm, chỉ lên trời, bạch quang bộc phát, quét ngang tất cả, thân kiếm chói lọi, Cửu Tự Chân Ngôn lần lượt hiển hiện…

 

…Hai mắt Chu Chân trợn to, nghênh tiếp kiếm quang của Hạng Thuật, giơ tay che mắt.

 

“Từ đâu tới thì vè chỗ đó đi.” Giọng Hạng Thuật vang lên bên tai, sau đó một kiếm chém xuống, nổ vang ầm ầm, Chu Chân lập tức hóa thành tro bụi, tiêu tán.

 

Cùng lúc đó, cột đá kéo Trần Tinh lao vào rừng cây, tông thẳng lên một tảng đá lớn, lập tức đá vỡ vụn thành mười khối.

 

Suốt một đường, Trần Tinh không được cành cây đỡ thì trượt tuyết, đáp đất an toàn, lại còn dẫm lên thuẫn tránh được nguy hiểm, lúc dừng lại lông tóc vô thương. Lúc này cậu dẫm mạnh lên thuẫn, cầm trong tay, xích sắt chưa được cởi, còn buộc một cục đá nặng chừng sáu bảy mươi cân, mặt mũi trắng bệch thở hổn hển.

 

Hạng Thuật cuối cùng cũng hội hợp với Trần Tinh, bỗng nhiên tóm tay cậu, cả người toàn là máu đen, hai người nhìn nhau không nói gì.

 

“Ngươi… Ngươi…” Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, đột nhiên không biết nên nói gì.

 

“Ta cái gì ta?” Hạng Thuật tóm cổ tay Trần Tinh không buông, vô ý bóp đau Trần Tinh, nhìn xung quanh, chỉ thấy trong trận hỗn loạn, kỵ binh Nhu Nhiên bị Tuế Tinh của Trần Tinh xử lý phân nửa, đang hốt hoảng lập đội. Lập tức nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện, đi!”

 

Trần Tinh: “Tiêu Sơn…”

 

Hạng Thuật: “Nó có thể tự bảo vệ mình!”

 

Trần Tinh nghĩ cũng phải, tốc độ Tiêu Sơn quá nhanh, Tư Mã Vĩ không bắt được nhóc nên không phải lo an toàn, hiện giờ quan trọng nhất là cậu không thể rơi vào tay địch nữa, nếu không lại khiến Hạng Thuật và Tiêu Sơn rơi vào thế bị động.

 

Trần Tinh chạy không kịp thở, lúc tới sâu trong rừng, có một sơn động.

 

“A!” Trần Tinh đang định nói “tốt quá rồi” lại bị Hạng Thuật ấn đầu xuống, để cậu khom người, không cần nói, im lặng vào sơn động.

 

Trong sơn động tối om, phủ kín băng sương, Trần Tinh dùng Tâm Đăng chiếu sáng một vùng nho nhỏ.

 

“Sao chỉ có hai người các ngươi?” Trần Tinh hỏi.

 

Hạng Thuật: “Ta không bảo Tiêu Sơn đến! Tự nó đi theo! Một mình ta còn không đủ cứu ngươi sao?”

 

Hạng Thuật bị Tiêu Sơn làm tức chết, y chuẩn bị xong xuôi mọi thứ để cứu người mà Tiêu Sơn lại đi theo phía sau, khiến Hạng Thuật phải thay đổi kế hoạch, y đến trước trận khiêu chiến dẫn dụ sự chú ý kẻ địch, còn Tiêu Sơn lẳng lặng lên núi cứu Trần Tinh ra. Kết quả Tiêu Sơn đi lên gây ra động tĩnh lớn như thế.

 

“Cáp Lạp Hòa Lâm thế nào?” Trần Tinh hỏi.

 

“Giữ vững được.” Hạng Thuật nhấc tảng đá, nắm xích sắt đi phía trước, cảnh giác nhìn sơn động cẩn thận đề phòng có mai phục.

 

Trần Tinh rốt cục bình tĩnh trở lại, cau mày nói: “Ngươi mạo hiểm quá, đơn thương độc mã tới như thế?”

 

Hạng Thuật: “Ta không muốn tộc nhân vì theo ta cứu ngươi, đến đây mạo hiểm, thậm chí mất mạng, ngươi ý kiến gì?”

 

Trần Tinh nghe như thế cảm giác áy náy, mắt nhìn Hạng Thuật chẳng biết tại sao rất phiền muộn, thầm nghĩ nếu không phải ta giúp các ngươi thủ thành thì đâu có bị bắt? Nhưng ý niệm này chỉ vụt qua rồi biến mất, nhìn áo giáp Hạng Thuật phủ kín máu đen, tóc tai bù xù, như ác quỷ từ địa ngục bò ra, không khỏi cảm thấy chua xót.

 

Cậu đang định hỏi một câu ‘Vậy sao ngươi lại tới’, nhưng từ lời nói của Hạng Thuật, lại lờ mờ nhận ra ý tức khác, cảm giác như dây đàn được gảy nhẹ, phát ra âm thanh như có như không, cậu ngưng thần lắng nghe nhưng phát hiện tiếng đàn đã biến mất, những gì còn lại cũng chỉ là rung động tự mình đa tình mà thôi.

 

Hai người lại im lặng.

 

“Ngươi thấy khỏe hơn chưa?” Hạng Thuật gượng gạo hỏi.

 

“Cái gì?” Trần Tinh mờ mịt nói, “Ta vẫn khỏe mà.”

 

“Cái rắm!” Hạng Thuật quay người, cả giận nói, “Ngươi nôn ra máu!”

 

Trần Tinh mới ý thức được Hạng Thuật nói đến lúc ngất xỉu khi trước, cậu sử dụng Tâm Đăng hao tổn tâm mạch, sau đó bị trọng thương, vội nói: “Không sao, chỉ là dùng Tâm Đăng hơi quá mới khó thở một chút… Ngươi đi mau đi! Lại muốn đánh ta rồi hả?”

 

Hạng Thuật kéo hòn đá và xích sắt, hai người đi theo hướng gió trong sơn động, chưa đến một khắc đã thấy ánh sáng, đã đến một hạp cốc rộng rãi bên trong núi Âm.

 

Trong hạp cốc chất đống binh khí và áo giáp, Trần Tinh lẩm bẩm: “Đây là nơi nào?”

 

“Hố tội dân.” Hạng Thuật nhìn bốn phía, chỉ thấy sơn cốc hình bán nguyệt được mấy ngọn núi bao quanh, phương xa là rừng rậm phủ tuyết, nói, “Trong các tộc Sắc Lặc Cổ Minh có người phạm tội sẽ không được thiên táng, nhất định phải thố táng, đây là chỗ thổ táng.”

 

Trần Tinh ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời tối tăm mờ mịt không phân được đông tây nam bắc, muốn rời núi thế nào đây? Đang lúc suy nghĩ, bên cạnh vang tiếng tảng đá rơi xuống, Hạng Thuật chống kiếm xuống đất, thở dốc rất khẽ, chắc hẳn đã kiệt sức không đi nổi nữa.

 

Trần Tinh vội vàng để Hạng Thuật ngồi xuống, cởi áo giáp của y, chỉ thấy cả trong lẫn ngoài đều là máu đông, ngay cả áo mỏng bên trong cũng bị máu nhuộm tím đen.

 

“Ngươi đánh bại bao nhiêu người vậy?” Trần Tinh nhớ lại một màn kia vẫn giật mình.

 

“Không biết,” Hạng Thuật nhắm hai mắt, tựa lên thân cây ngồi xuống, lãnh đạm đáp, “Không rảnh đếm, giúp ta cởi áo giáp ra.”

 

Hạng Thuật mặc trọng giáp Thiết Lặc, lúc vào hẻm núi chưa bao lâu, chiến mã chịu tên không nổi, áo giáp này là do thợ hai tộc Thiết Lặc và Nhu Nhiên dùng thép tinh luyện chế tạo, dù dao chém tên đâm đến biến dạng nhưng vẫn bảo vệ tốt thân thể Hạng Thuật.

 

Trần Tinh để Hạng Thuật ở trần, Hạng Thuật thở sâu mấy hơi.

 

“Nghỉ một lát,” Hạng Thuật nhắm mắt lại, ngồi dưới tàng cây, lưng tựa vào thân cây, nói, “Cô vương mệt quá, mệt mỏi quá…”

 

Một tay Trần Tinh vẫn còn đeo xích sắt, tay còn lại cố cởi ngoại bào đắp cho Hạng Thuật, nhìn Hạng Thuật kiệt sức, trên mặt lấm lem vết máu nhưng vẫn cực kỳ anh tuấn, không nhịn được muốn chạm lên gương mặt y. Mà lúc này một ý niệm nảy ra trong đầu cậu, như thôi thúc cậu làm gì đó để tỏ lòng cảm kích với Hạng Thuật.

 

“Nơi này cách Cáp Lạp Hòa Lâm bao xa?” Trần Tinh nói.

 

“Một ngày một đêm.” Hạng Thuật đáp.

 

Trần Tinh thầm nghĩ, mỗi lần ta bị bắt ngươi đều giục ngựa ra roi đến cứu ta vậy sao?

 

“Huynh muốn ăn gì không?” Trần Tinh lại hỏi, “Có đói không?”

 

“Có gì ăn?” Hạng Thuật lạnh lùng đáp, “Ngươi tìm chút đồ ăn cho ta xem nào? Ăn ngươi à? Được mấy miếng thịt chứ?”

 

Trần Tinh đành coi như thôi.

 

Hạng Thuật thở đều, không nói gì nữa, chắc hẳn thiếp đi rồi. Trần Tinh ngồi bên cạnh y, hơi ngả vào y một chút, bốn phía tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió xào xạc giữa núi rừng, một khắc này dường như mọi nguy hiểm cách xa bọn họ, toàn bộ thế gian chỉ còn một vách tường đá phủ tuyết và rặng núi sừng sững mà thôi.

 

Thực xin lỗi, Trần Tinh nhủ thầm trong lòng.

 

Nếu như không phải ta tự ý để huynh làm hộ pháp thì huynh không phải chịu nhiều phiền phức như vậy. Trần Tinh thở dài, nhưng cậu sống trên đời cũng rất mông lung, có lúc cậu coi Hạng Thuật như cọng cỏ cứu mạng

 

Trần Tinh hơi ngả vào bên cạnh Hạng Thuật, Hạng Thuật nhắm mắt lại nhấc tay khoác lên vai cậu, để Trần Tinh dựa hẳn vào bên y. Hành động truyền dũng khí cho Trần Tinh, khiến cảm giác đau xót thoáng qua lập tức tan thành mây khói.

 

Trần Tinh nhẹ nhàng nhích xuống, tựa vào Hạng Thuật, nhìn khu mộ hoang vu trước mắt.

 

“Sao thế?” Bỗng nhiên Hạng Thuật nói.

 

“Cái gì?” Trần Tinh mờ mịt.

 

“Tâm Đăng.” Hạng Thuật lời ít ý nhiều.

 

Trần Tinh nói: “Tâm Đăng? Ta đâu có dùng?”

 

Hạng Thuật mở hai mắt, nghi hoặc nói: “Ta cảm thấy, cả người ngươi như đang toả sáng.”

 

“Ta?” Trần Tinh ngẩng đầu, Hạng Thuật lại ấn cậu cúi xuống, để cậu tựa lên người y, Trần Tinh thả lỏng dựa dẫm, không nói ra được nguyên do.

 

“Ngươi thấy Xa La Phong rồi?” Hạng Thuật đổi chủ đề, hỏi.

 

“Ừm.” Trần Tinh kể qua mọi việc một lượt, Hạng Thuật cau mày nói: “Chu Chân chết không bao lâu thì thành hoạt thi, Do Đa cũng thế, mấy năm nay bọn chúng trốn nơi nào?”

 

Đây cũng là nghi hoặc của Trần Tinh, nếu như linh khí thiên địa còn thì đã khác, không chừng có thể hỏi thăm đám yêu quái trong núi rừng.

 

“Phải làm gì với Xa La Phong?” Trần Tinh hỏi.

 

“Ta muốn bắt hắn về,” Hạng Thuật hạ giọng, “Hoặc kết liễu hắn ở đây, là sai lầm của ta.”

 

Trần Tinh muốn nói ngươi không nên giao trách nhiệm bảo vệ tộc nhân cho Xa La Phong, nhưng giờ nói lời này có còn ích chi? Huống hồ lúc ấy, dù Hạng Thuật không giao trách nhiệm cho an đáp này, thì Xa La Phong muốn tấn công Sắc Lặc Xuyên vẫn sẽ giết người không ai chống được. Hạng Thuật quyết định rời khỏi Sắc Lặc Xuyên đã là sai lầm, mà nguyên nhân là bắt nguồn từ việc y đưa Trần Tinh về.

 

“Trước khi đi hắn đã hứa  với ta.” Hạng Thuật lẩm bẩm, “Không trả thù người A Khắc Lặc, hắn sẽ thay ta bảo vệ Sắc Lặc Xuyên. Đêm đó ta và hắn đã nói trước mặt các tộc trưởng.”

 

Trần Tinh đột nhiên nhớ đến cái đêm A Khắc Lặc vương ở ngoài trướng chờ cậu để dẫn cậu đi phương bắc, chắc hẳn ông thấy Hạng Thuật và Xa La Phong tranh luận mãi, không muốn vì mình mà kéo Sắc Lặc Xuyên vào hiểm cảnh, lại càng không muốn Đại Thiền Vu vì tộc A Khắc Lặc mà bỏ rơi Sắc Lặc Xuyên, nên mới tự mình đi trước, đến ngỏ ý hỗ trợ Trần Tinh.

 

“Xa La Phong không phải người như vậy, có mấy lời này, hắn nhất thời bộp chộp, lúc tỉnh táo lại cũng hiểu được đại cục, là Chu Chân, Thi Hợi…” Hạng Thuật lẩm bẩm nói, “Là Thi Hợi cho hắn uống thuốc nên mới thay tính đổi nết.”

 

“Đừng nghĩ nhiều.” Trần Tinh cảm thấy hơi khó chịu.

 

Hạng Thuật nói: “Ngươi có thể cứu hắn thêm một lần không?”

 

Trần Tinh đáp: “Không dám chắc, nếu như linh khí vẫn còn có lẽ ta sẽ thử xem tẩy sạch được Ma Thần Huyết không…”

 

Hạng Thuật: “Tội nhất định phải trả, ta chỉ muốn chí ít hắn cũng được chết một cách tôn nghiêm.”

 

“Trả tội gì chứ?” Một giọng nói khàn khàn vang lên, “Thuật Luật Không, người phải đền tội là ngươi.”

 

Trần Tinh ngẩng dậy, Hạng Thuật dường như đã biết Xa La Phong đến từ lúc đầu, tiện tay vỗ vỗ Trần Tinh để cậu đứng dậy, y chống kiếm đứng lên, nói: “Được rồi, cuối cùng cũng nên nói.”

 

Xa La Phong bị thương đến mức biến dạng, lúc ngã từ trên vách núi xuống đầu móp một miếng, giáp và quần áo cũng rách tả tơi, một tay gãy thõng xuống bên người.

 

Xa La Phong mở to hai mắt nhìn Hạng Thuật: “An đáp của ta, phản bội lời thề sẽ có kết cục gì, chắc ngươi nhớ rõ.”

 

“Đừng rời khỏi phạm vi một trượng quanh cây này.” Hạng Thuật nhấc kiếm, chầm chậm tiến lên phía trước Trần Tinh, nửa thân trên để trần lộ ra vết sẹo khi trước đỡ tên hộ Trần Tinh trong thành Trường An, phía dưới vẫn còn mặc giáp, kiếm giơ ngang người, cứ thế cản đường Xa La Phong.

 

Bốn phương tám hướng vọng lại một tiếng động nhỏ, một luồng oán khí mãnh liệt ngập tràn khu mộ cổ.

 

Tư Mã Việt xuất hiện trong rừng cây, cầm trượng sừng hươu, đứng trên cao nhìn ba người.

 

Trần Tinh ngẩng đầu liếc nhìn Tư Mã Việt, lại chú ý tới trượng sừng hươu trong tay hắn đang dẫn dắt oán khí, trong chốc lát gió cuộn mây vần, toàn bộ oán khí miền tái ngoại vọt tới khu mộ, giống như nước lũ nhấn chìm hẻm núi!

 

“Tư Mã Việt!” Trần Tinh trầm giọng, “Bảo chủ nhân ngươi ra nói chuyện!”

 

“Khu ma sư,” Tư Mã Việt ở trên cao lạnh lùng nói, “Ngươi sẽ sớm được gặp chủ nhân, ta cho ngươi một cơ hội, không được phản kháng, đi theo ta, ngươi sẽ được hỏi tất cả những gì ngươi muốn biết.”

 

Một khắc này Trần Tinh lại nghĩ, nếu như giả vờ bị bắt sẽ gặp hậu quả gì? Hai tên hoạt thi được gọi “Bạt vương” này rõ ràng được thượng cấp phân phó bắt sống cậu.

 

Nhưng Trần Tinh bỏ ý tưởng này, Thi Hợi muốn gặp cậu nên mới giữ lại mạng cho cậu, chứ Hạng Thuật thì không chắc, làm như vậy quá mạo hiểm, thực sự không đáng.

 

“Ta không có hứng thú thương lượng với hắn.” Trần Tinh mang theo xích sắt, nhìn lên cao đối mặt kẻ địch, cậu từ trước đến giờ dễ bị ảnh hưởng, cũng chẳng hề e dè, “Quay về nói cho hắn, nhiệm vụ của ta là tiêu diệt hắn, tiễn hắn luân hồi, đến nơi người chết cần đến.”

 

Bỗng nhiên Tư Mã Việt cười điên cuồng, “Bằng một mình ngươi? Ta thực muốn xem, hiện giờ Vạn Pháp Quy Tịch, một Khu ma sư trói gà không chặt thì làm được cái gì!”

 

Nói xong, pháp trượng trong tay Tư Mã Việt nện xuống đất, oán khí ngập trời gầm rít phóng ra! Gió lạnh gào thét trên cổ mộ như khung cảnh chốn địa ngục!

 

Trần Tinh thầm nhủ không ổn, giống Âm Dương giám, Tranh Cổ, món pháp bảo này cũng bị oán khí luyện hoá rồi! Mà bây giờ trên pháp bảo có thêm oán khí từ đại chiến Sắc Lặc Xuyên, bắt đầu bốc lên từ phía địa mạch, nếu so với trận ở thành Trường An, chỉ hơn chứ không kém!

 

Ban đầu cậu không để ý, chỉ nghĩ Sắc Lặc Xuyên là một vùng rộng lớn, dân cư thưa thớt, nhiều năm không có mấy chiến sự dù có oán khí cũng đã tiêu tan, nhưng không ngờ so với thành Trường An thứ nơi đây thiếu nhất là: người.

 

Ít sinh linh, dương khí cũng yếu, quá trình triệt tiêu oán khí cũng sẽ chậm lại, Tư Mã Việt không biết lấy pháp bảo này từ đâu, lúc này cưỡng chế oán khí toả ra, trong hẻm núi mây đen cuồn cuộn, còn thấp thoáng ánh chớp đỏ lòm.

 

Trong dãy núi, lờ mờ hiện ra bóng ma, bao vây cây đại thụ giữa khu mộ.

 

“Thuật Luậtk…” Xa La Phong giữa mây đen quát ầm lên, “Ta cho ngươi rất nhiều cơ hội, mấy năm nay ta chưa hề mắc nợ ngươi điều gì…”

 

Xa La Phong từ trong oán khí đen đặc đi ra, Trần Tinh nhìn quanh khu mộ, bỗng nhiên phát hiện rất nhiều động vật bị oán khí lây nhiễm – hươu, sói, chó hoang, cáo, kền kền… Phần lớn động vật đã chết lộ ra xương trắng, hai mắt đục ngầu nhìn bọn họ, chậm chạp đi tới.

 

“An đáp của ta đã chết,” Hạng Thuật cầm trọng kiếm, thành thật nói, “Con quái vật trước mặt ta chẳng là thá gì.”

 

Trần Tinh cố gắng trấn định lại, chỉ thấy Xa La Phong vặn vẹo thân thể nát bấy, dường như được oán khí chữa trị.  Lại ngẩn đầu nhìn trời, lúc thắp sáng Tâm Đăng, ánh sáng trên trọng kiếm Hạng Thuật cũng bị oán khí quấy nhiễu, xám xịt dần.

 

Oán khí quá nặng, đang từ từ xâm chiếm Tâm Đăng.

 

“Thuật Luật Không,” Xa La Phong run rẩy nói, “Ngươi là tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, ích kỷ, ta đã hiểu thấu ngươi, chết đi! Trả lại những gì ngươi đã cướp của ta!”

 

Trần Tinh quả quyết hô: “Hạng Thuật! Đừng rời xa ta quá! Pháp lực Tâm Đăng sẽ suy yếu!”

 

Ngay sau đó, Trần Tinh chạy vào chiến trường, Hạng Thuật lùi ra sau, mà Xa La Phong chìm trong một luồng oán khí cực lớn, uất hận so với Phùng Thiên Dật lúc trước còn nặng hơn nhiều, trong tay trái là một chiếc roi xương, lao về phía Hạng Thuật!

 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.