Định hải phù sinh lục

Chương 43: Dã tâm



Ai sẽ để y giữa thời tiết này một người một ngựa đi phương bắc tìm người chứ?

 

Lời này lại như hỏi Trần Tinh.

 

“Quan hệ thế nào?” Trần Tinh cũng không nói rõ được, nói là Khu ma sư và Võ thần Hộ pháp sao, nhưng Hạng Thuật chưa từng đồng ý. Là bằng hữu? Ở chung cũng đâu thể coi là bằng hữu, lờ mờ, Trần Tinh cũng cảm nhận được Hạng Thuật vẫn để ý cậu, chỉ là cảm giác như gần như xa này phức tạp quá.

 

“Ta không thân quen hắn.” Trần Tinh nghĩ tới nghĩ lui, một mặt cũng muốn Xa La Phong cảm thấy cậu và Hạng Thuật không thân thiết đến mức bắt cậu làm con tin, mặt khắc cho đến tận giờ cậu cũng không rõ trong lòng Hạng Thuật nghĩ gì.

 

Cuối cùng, cậu bồi thêm một câu: “Lời này ngươi nên hỏi hắn mới đúng.”

 

Bọn họ từ ngày quen biết đến giờ, vẫn duy trì quan hệ như gần như xa, lúc thì lại như người ngoài, lúc lại thấy ‘cũng vẫn được’.

 

Xa La Phong khịt mũi coi thường, rõ ràng không tin lời Trần Tinh, Trần Tinh dứt khoát nói, “Không, nguoi hiểu lầm, ta kết bạn với hắn chỉ vì tra chuyện của các ngươi thôi.”

 

Nói xong, Trần Tinh kể lại toàn bộ quá trình quen biết Hạng Thuật cho Xa La Phong, một số thông tin cần giấu diếm cậu cũng lược bỏ, như chuyện cậu chuẩn bị đối phó với Thi Hợi và Bạt vương. Xa La Phong nghe xong, sắc mặt cũng thả lỏng đôi chút nhưng vẫn nghi ngờ, nhưng nghe thấy chuyện phụ thân Hạng Thuật Thuật Luật Ôn trước khi chết uống thuốc giống như hắn, trở thành nửa người nửa quỷ, thì trong ánh mắt Xa La Phong lộ vẻ lo sợ.

 

Trần Tinh quan sát hình dáng hắn, hiện giờ có thể đoán ra, có ba loại Bạt.

 

Thứ nhất là dân chúng không có giá trị vũ lực, chết giữa chiến loạn – dùng oán khí sử dụng pháp bảo, là trống bỏi này khiến người chết trở thành hoạt thi.

 

Loại thứ hai, là để người sống uống thuốc có Ma Thần Huyết, trực tiếp chuyển hóa bọn họ từ khi còn sống thành hoạt thi.

 

Thứ ba, chính là phương pháp của kẻ lạ mặt trong núi Long Trung, cũng là như đám Thi Hợi, gom oán khí truyền vào thi thể Bát Vương Đại Tấn khiến bọn họ phục sinh, mấy Bạt vương này là những kẻ mạnh nhất.

 

“Kỳ thực, ngươi không cần để ý ta.” Trần Tinh đường hoàng nói, “Ta biết ngươi thích Thuật Luật Không, nhưng ta cũng sẽ không ở bên cạnh hắn.”

 

“Nói nhảm,” Xa La Phong lạnh lùng nói, “Hắn là Đại Thiền Vu, hắn muốn lấy vợ sinh con, ngươi còn nghĩ hắn sẽ thành thân với nam nhân sao?”

 

“Không phải ý này,” Trần Tinh giải thích, “Tuy nói chúng ta không phải quan hệ như ngươi nghĩ, nhưng cho dù là thật, ta cũng không ở bên hắn, qua thời gian này, nhiều nhất là hai ba năm nữa, ta phải đi rồi.”

 

Xa La Phong hoài nghi Trần Tinh, Trần Tinh nói: “Ngươi xem, ta sắp chết rồi có gì phải lừa ngươi? Mà ngươi nhìn Thuật Luật Không, hắn có ý gì với ta đâu…”

 

Xa La Phong lạnh lùng nói: “Hắn nhiều ý với ngươi thì có, chẳng qua ngươi không nhận ra. Ai sẽ để y giữa thời tiết này một người một ngựa đi phương bắc tìm người chứ??

 

Trần Tinh: “Hắn là Đại Thiền Vu, người nào cũng được, miễn là tộc nhân các ngươi mất tích, hắn sẽ…”

 

“Có rắm!” Xa La Phong không khách khí nói, “Ta và hắn kết an đáp mười bốn năm, ngươi đi phương Bắc vào tháng mười một, đấy là tự tìm chết! Các tộc trưởng thuyết phục mãi, có lão già A Khắc Lặc kia đi theo, ngày đó Thuật Luật Không biết ngươi đi một mình, là… thôi!”

 

Trần Tinh: “…”

 

Trần Tinh không hề nghiền ngẫm vễ thời gian kia, cho đến hôm nay mới biết với các tộc ở Tắc Bắc có một luật sinh tồn đặc biệt. Đó là nghiêm cấm giữa mùa đông giá rét tách tộc đi săn, lại càng không cho phép đi phương bắc một mình, đây không khác gì tự sát. Chư Hồ vì không muốn tộc nhân gặp chuyện, một ngựa rời Sắc Lặc Xuyên sẽ không được ủng hộ, luật lệ còn cấm đi cứu viện, để tránh chết nhiều người hơn, để người làm loạn kia chết thì chết chứ đừng liên lụy người khác.

 

Nhưng ngày ấy, Hạng Thuật tự mình phá luật lệ này.

 

“Đến lượt ta.” Trần Tinh nói, “Chu Chân phục sinh thế nào? Hắn nói gì với ngươi? Bọn chúng muốn làm gì ở tái ngoại?”

 

“Hắn? Ngày hắn chết, Thi Hợi đại nhân đã ban cho hắn cuộc sống mới rồi.” Xa La Phong lãnh đạm nói.

 

Mấy năm trước, sau khi Nhu Nhiên và A Khắc Lặc huyết chiến, Đại Thiền Vu Thuật Luật Không ngăn cản, hai bên thu dọn thi thể, cùng thề sẽ không gây thêm thù oán, đại giới phán Do Đa và Chu Chân có tội, không được thiên táng phải thổ táng.

 

Mấy tháng sau, lúc Xa La Phong đến tế lễ cho Chu Chân  mới phát hiện mộ phần bị đào xới, lúc đào lên thì phát hiện thi thể Chu Chân đã biến mất.

 

Mùa đông năm nay, trước khi hắn đến Tạp La Sát săn thú, dường như nhìn thấy thân ảnh Chu Chân, đuổi theo riết, sau đó bên đường có một bóng đen vuốt sắc cào rách bụng hắn.

 

Chu Chân xuất hiện ở gần Tạp La Sát? Hắn làm gì? Trần Tinh bỗng nhiên nghi ngờ, luôn cảm thấy còn chuyện gì đó cậu chưa hiểu rõ, có điểm mấu chốt vẫn còn giấu kín trong sương mù, từ đầu tới cuối không rõ hình dạng,

 

Lúc cậu đi phương bắc với A Khắc Lặc vương, nhất định đã bỏ sót chuyện gì đó quan trọng.

 

Xa La Phong nhìn Trần Tinh, thấy cậu còn nghi ngờ hơn, thuận miệng đáp: “Ta chỉ nghe bọn họ sắp xếp.”

 

“Tại sao làm thế?” Trần Tinh nói, “Ngươi và A Khắc Lặc tộc thù hận lớn vậy sao? Cho dù, ngươi báo thù đi, thì việc gì ra tay với toàn bộ Sắc Lặc Xuyên, thậm chí cả tộc nhân của ngươi?”

 

Xa La Phong giận dữ hét: “Im miệng đi! Cái tên phế vật nhà ngươi! Ngươi thì biết gì về ân oán của bọn ta?!”

 

Xa La Phong nhìn chằm chằm Trần Tinh, thở dốc, sau đó hít sâu: “Nhu Nhiên mới là chủ nhân chân chính của Sắc Lặc Xuyên, Thuật Luật Không là tên hèn nhát! Phù Kiên nhập quan, Mộ Dung gia mất nước! Không thừa dịp sĩ khí bừng bừng tấn công quan trung thì còn định chờ tới khi nào?”

 

“Người Hán các ngươi có câu ‘ếch ngồi đáy giếng’,” Xa La Phong oán hận, “Thuật Luật Không một thân võ nghệ, mà chỉ biết đi hòa giải, một tộc tranh cỏ, nước mà đánh nhau hắn lại đi khuyên giải. Người nào không có cơm ăn, hắn lại tiếp tế, hắn thành kẻ vô năng hèn nhát rồi!”

 

“Hóa ra là như vậy?” Trần Tinh lẩm bẩm, “Cho nên ngươi muốn làm Đại Thiền Vu? Đưa Sắc Lặc Cổ Minh xuôi nam, tranh miếng cơm với Phù Kiên? Ngươi đã từng hỏi qua ước muốn của tộc nhân?”

 

“Phù Kiên làm Hoàng đế Trung Nguyên,” Xa La Phong hỏi ngược lại, “Có hỏi ý kiến kẻ khác không?”

 

“Chuyện kia là,” Trần Tinh từ trước đến giờ là người cầm được cũng buông được, cười nói, “So với các ngươi, lòng mang công lao sự nghiệp vĩ đại, tài năng đế vương giang sơn vạn năm mà nói, tầm nhìn  của ta đúng là hạn hẹp.”

 

Xa La Phong nghe biết Trần Tinh mỉa mai hắn, nhưng mà miệng lười người Nhu Nhiên không phải là đối thủ với Trần Tinh, nhà Tấn thích thanh đàm*, Trần Tinh từ nhỏ quen đọc những thứ như ‘Bạch Mã phi mã’, muốn cãi lý với Xa La Phong, có thể nói cho hắn hộc máu, chỉ là lúc này không cần cãi nhau, cũng không phải nói nhăng nói cuội.

 

“Vậy vấn đề là, người Hồ làm Hoàng đế Trung Nguyên, ta không có ý kiến.” Trần Tinh lại nghĩ nói, “Thế nhưng, người Hồ thì chưa tính, người chết cũng làm được Hoàng đế sao? Như thế thật lạ…”

 

Xa La Phong: “…”

 

Dọc đường Trần Tinh đã biết được âm mưu của Thi Hợi, có vẻ là phục sinh Xi Vưu, tạo ra một nhân gian khác hẳn, có thể những người sống lại này không sợ chết nhưng sẽ mục rữa. Biến toàn bộ Thần Châu thành người chết, có ý gì? Cuối cùng cũng chẳng còn một ai phải không?

 

Xa La Phong muốn phản bác, lại nghẹn lời, không biết sống hay chết nhưng sắc mặt hắn bắt đầu thay đổi.

 

“Này!” Trần Tinh lập tức nói, “Đừng tức giận… có chuyện thì từ từ nói, Xa La Phong?”

 

Hạng Thuật chưa tới, nhưng Xa La Phong đã không chịu được, ngã vật xuống, Tư Mã Vĩ không thèm liếc một cái, dường như đã thành thói quen.

 

“Xa La Phong!” Trần Tinh tận mắt nhìn thấy Xa La Phong từ người sống thành hoạt thi, lập tức đứng dậy kéo xích sắt muốn kiểm tra thân thể hắn, Tư Mã Vĩ cởi xích cầm chặt trong tay, cũng không cản cậu, để mặc Trần Tinh đến gần Xa La Phong.

 

Xa La Phong lúc trò chuyện với Trần Tinh đã thở hổn hển mãi, đến lúc này không thở ra hơi, Trần Tinh kiểm tra mới thấy hơi thở hắn yếu lắm rồi.

 

Hai mắt Xa La Phong dần đục lại, Trần Tinh kéo xích lắng nghe nhịp tim và mạch đập của hắn, cầm đầu tên cứa rách da Xa La Phong ngửi xem mùi máu.

 

Thi độc, người bị hoạt thi cắn bị thương cũng như vậy, chỉ là mãnh liệt hơn, mấy ngày ngắn ngủi đã thay đổi cả thân thể hắn, mùi y hệt mùi trên người Lục Ảnh. Xem ra hoạt thi cắn lan truyền độc tố, mà nơi bắt nguồi là từ Ma Thần Huyết, chỉ là độc tính phát tác nhanh chậm khác nhau.

 

Tư Mã Vĩ kéo xích sắt, ý để Trần Tinh không nên tới gần.

 

Thái độ Xa La Phong khác lạ, run giọng nói: “Ta… Ta lạnh quá… lạnh quá, Chu Chân… ngươi ở đâu? Chu Chân?”

Dưới núi vang lên tiếng la giết và tiếng kèn, Trần Tinh vội ngẩng đầu, cảm nhận được Hạng Thuật đang dẫn người lên núi cứu cậu, Chu Chân lúc này đang bận đối phó Hạng Thuật, bên cạnh còn có Đông Hải vương Tư Mã Việt.

 

“Xa La Phong?” Trần Tinh nhìn Xa La Phong, bỗng nhiên có chút thương xót kẻ địch.

 

“Lạnh quá.” Xa La Phong bắt đầu hấp hối, không phân biệt được mọi thứ xung quanh, rốt cuộc cũng nói ra tâm niệm thật lòng, hắn dốc toàn lực lắp bắp nói, “Thuật Luật Không, , cứu ta… Ta… Ta không muốn chết… Ta… Hối hận…”

 

Trần Tinh: “…”

 

Tâm tình Trần Tinh cực kỳ phức tạp, cầm tay Xa La Phong.

 

“Chén rượu kia,” Xa La Phong nói, “Mới đầu ta không muốn uống, ta sợ hãi, Thuật Luật Không… Thuật Luật Không… Thực xin lỗi…”

 

Hai mắt Xa La Phong đục ngầu, từ trong mắt chảy xuống hai hàng nước mắt.

 

Trần Tinh lập tức hiểu ra, Chu Chân xuất hiện trước mắt Xa La Phong là bảo hắn uống rượu chứa Ma Thần Huyết, mà Xa La Phong bồng bột, chỉ sợ mới uống xong đã hối hận!

 

Nhưng hắn không còn cơ hội quay đầu – càng lún càng sâu, cho tới hôm nay.

 

Trần Tinh lúc này không biết có nên cứu hắn không, Xa La Phong giết tộc A Khắc Lặc, tội ác tày trời, nhưng nếu không phải Chu Chân dẫn dụ, chắc hắn cũng không đến mức đó. Nghĩ qua nghĩ lại, Trần Tinh kiên quyết, dù thế nào cứ thử xem sao, bảo vệ tính mạng cho hắn trước đã, cứ để hắn chết như thế thì cũng có lợi cho hắn quá, Xa La Phong là an đáp của Hạng Thuật, cuối cùng cũng nên giao cho Hạng Thuật xử lý. Ít nhất là áp tải hắn đến Sắc Lặc Xuyên, để hắn tạ tội xong mới giết.

 

“Giữ vững bản tâm, nếu như ngươi vẫn còn.” Trần Tinh thấp giọng nói, sau đó nâng tay thắp sáng Tâm Đăng áp lên lồng ngực Xa La Phong.

 

Đột nhiên Tư Mã Vĩ quay đầu nhìn Trần Tinh và Xa La Phong.

 

Trần Tinh nhắm hai mắt, toàn thân bao bọc bởi ánh sáng, ấn lên lồng ngực Xa La Phong, nhưng ngày hôm ấy thức tỉnh Hạng Thuật ở Tạp La Sát, oán khí quấn chặt toàn thân Xa La Phong, chỉ có Tâm Đăng trong tay Trần Tinh cưỡng ép truyền vào tâm mạch hắn!

 

Trong chớp mắt Xa La Phong đau đớn quát to, Ma Thần Huyết và sức mạnh của Tâm Đăng bắt đầu tranh chấp, điên cuồng tranh đoạt quyển khống chế sinh tử. Ma Thần Huyết như kéo hắn xuống vực sâu đen ngòm, Tâm Đăng lại như một thanh đao, ghìm chặt ba hồn bảy vía của hắn, tính mạnh của Xa La Phong bị hai sức mạnh lôi kéo như sắp bị xé nát thành từng mảnh!

 

“Cho ta chết đi!” Xa La Phong kêu thảm.

 

Trần Tinh bỗng nhiên buông lỏng tay, Tâm Đăng rút đi, sau đó Tư Mã Vĩ lập tức đến chỗ Trần Tinh tóm cổ áo cậu lôi cậu rời khỏi Xa La Phong.

 

Xa La Phong lăn lộn một lát, nằm yên bất động.

 

Chết rồi? Trần Tinh thầm nghĩ, chờ một lúc sẽ có gì thay đổi sao? Ngay lúc cậu đang chăm chú nhìn Xa La Phong, bỗng nhiên Tư Mã Vĩ nói chuyện.

 

“Ngươi can thiệp quá trình hóa Bạt của hắn,” giọng Tư Mã Vĩ không khàn khàn khó nghe như Tư Mã Việt, còn có chút ngữ khí của người sống, “Ngươi phong ấn một chút ít nhân tính còn sót lại của hắn trong tâm mạch.”

 

Trần Tinh: “! ! !”

 

Trần Tinh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tư Mã Vĩ, Tư Mã Vĩ lại buộc xích sắt lên cột đá, để cậu không loạn động.

 

Trần Tinh: “Tư Mã Vĩ, ngươi còn nhớ sự việc khi còn sống sao?”

 

Tư Mã Vĩ giơ tay có vẻ định cởi mũ giáp nhưng Xa La Phong bắt đầu run rẩy, Tư Mã Vĩ lập tức ngừng lại.

 

Chỉ thấy Xa La Phong từ dưới đất bò dậy, hai mắt đục ngầu vô thần nhìn chằm chằm Trần Tinh.

 

“Thuật Luật Không… Thuật Luật Không…” Xa La Phong lẩm bẩm nói.

 

Dưới núi tiếng la hét, tiếng ngựa hí ngày càng gần, phía sau một móng vuốt sắt nhẹ nhàng cào Trần Tinh, Trần Tinh suýt nữa quay đầu phải kiềm chế lại, bắt đầu lùi ra sau.

 

Tiêu Sơn cầm long trảo, im lặng leo lên đỉnh núi Âm, Trần Tinh lùi đến bên cây cột, mắt vẫn nhìn Xa La Phong.

 

Xa La Phong cẩn thận nhìn Trần Tinh, lẩm bẩm: “Ta muốn… giết ngươi. Thuật Luật Không, là của ta… không ai… được cướp đi…”

 

Thần chí Xa La Phong đã rối loạn, Trần Tinh không biết có phải là do cậu dùng Tâm Đăng mà ra vậy không, nhưng nhìn bộ dáng Xa La Phong, cực kỳ chấp nhất, cầm chủy thủ, muốn thừa cơ lao lên giết Trần Tinh.

 

Tư Mã Vĩ rút trường kiếm, cản trước mặt Trần Tinh.

 

Cùng lúc đó, tiếng đánh nhau dưới núi ngày càng gần, trong hạp cốc núi Âm như xuất hiện địa quân, không rõ phe mình hay phe địch, Trần Tinh lùi đến cuối khoảnh đất, vỗ tay ra tiếng.

 

Trong khoảnh khắc, Tiêu Sơn như hóa thành hư ảnh, lướt vụt quá, Tư Mã Vĩ lập tức quay người ý thức có kẻ địch xuất hiện, bỏ qua Xa La Phong, xuất kiếm!

 

Nhưng vuốt sắt chỉ chém lên dây xích, ‘đinh’ một tiếng nhưng không cắt nổi.

 

Nguy rồi, xích này không phải vật tầm thường! Tiêu Sơn vung vuốt chém xích, vẫn không nhúc nhích chút nào! Tư Mã Vĩ đã cầm kiếm đến trước hai người, Trần Tinh lập tức đẩy Tiêu Sơn, hô: “Chạy mau! Đệ không chém đứt được nó đâu!”

 

“Ta đi cứu hắn!” Tiêu Sơn xoay người qua cột đá, hô với Trần Tinh, “Ta đi cứu hắn! Chờ!”

 

Trần Tinh lập tức hiểu ra, Tiêu Sơn có ý là “Ta đến cứu huynh, đừng lo”, mà Tư Mã Vĩ đến trước mặt lại dừng kiếm, lao lên cột cá, Tiêu Sơn như con sói nhảy lên, nằm rạp trên một cột đá, nhe răng gầm g ừ với Tư Mã Vĩ.

 

“Đừng quan tâm ta!” Trần Tinh hô, “Gọi Hạng Thuật đi! Nhanh!”

 

Tư Mã Vĩ như một cơn lốc đen lao tới, Tiêu Sơn đành lộn ngược từ cột đá ra sau, bay xuống khoảnh đất, Tư Mã Vĩ đuổi theo không bỏ cũng lao xuống.

 

Tư Mã Vĩ bảo hộ Trần Tinh bị dẫn đi, không có ai chế ngự được  Xa La Phong, Xa La Phong tóm lấy chủy thủ, chậm rãi hướng về phía Trần Tinh, ánh mắt mờ mịt.

 

“Giết ngươi, phải giết ngươi.”

 

Trần Tinh nghĩ thầm sao Hạng Thuật còn chưa tới?! Lúc này cậu dùng xích sắt quật lên cột đá, hô: “Hạng Thuật! Hạng Thuật! Ta ở đây!” Trong tình thế cấp bách cậu thúc giục cả Tâm Đăng.

 

Hạng Thuật các đó không xa, từ từ tiến lên, Trần Tinh cảm thấy y! Trong hạp cốc cách đó chừng trăm bước.

 

Xa La Phong đến gần Trần Tinh, Trần Tinh hô: “Thuật Luật Không! Ngươi không đến thì ta bị an đáp của ngươi giết chết đó!”

 

Trong hạp cốc vang lên tiếng gầm giận dữ: “Im miệng!”

 

Xa La Phong nghe thấy giọng Hạng Thuật vang trong hạp cốc, lập tức nổi điên, mất khống chế lao về phía Trần Tinh, quát: “Ta giết ngươi trước!”

 

Trần Tinh dùng xích sắt chặn lại, ‘đinh’ một tiếng đỡ dao của Xa La Phong, cậu lùi lại thì đã sát đến mép vực, bị Xa La Phong xông tới lập tức chân đạp vào khoảng không, rơi thẳng xuống vách núi, hô to một tiếng.

 

“A!”

 

Hạng Thuật giết tới hẻm núi, lúc ngẩng đầu nhìn thấy đỉnh núi cao hai mươi trượng, còn Trần Tinh đang rơi xuống.

 

Y như bị giáng một đòn trời đánh, nhưng Trần Tinh rơi xuống trong chớp mắt đã dừng lại.

 

“Đau tay quá!” Trần Tinh hô lên, xích sắt buộc lấy cậu đung đưa bên vách đá.

 

“Cố chịu đựng!” Hạng Thuật vận khí, hét lớn một tiếng, “Ta tới rồi!”

 

Trần Tinh quay đầu, đang định hô cứu mạng, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

 

Chu Chân hiệu lệnh thiên quân vạn mã Nhu Nhiên, liên tục tấn công vào hạp cốc, Tư Mã Việt đứng trên núi đá cầm pháp khí quan chiến, trong hạp cốc thi thể chất đống, trên mặt tuyết toàn là  máu đen.

 

Mà trong hạp cốc, chỉ có một mình Hạng Thuật đang chiến đấu.

 

Đúng thế, chỉ một mình.

 

Trần Tinh: “… … … … …”

 

Hạng Thuật mặc áo giáp, cầm trọng kiếm, bộ hành tiến lên, đến đâu quét bay quân địch đến đó, kẻ địch tận mấy vạn đều không tới gần được y.

 

“Hạng Thuật, ngươi điên rồi à?” Trần Tinh lập tức đổi giọng, lẩm bẩm nói, “Hạng Thuật, đi đi! Đi mau đi! Ngươi điên rồi sao?! Sao chỉ có một mình ngươi?”

 

Trên đầu, trên mặt Hạng Thuật đều là máu tươi, y cởi mũ giáp xuống ném xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tinh đang lơ lửng trên vách đá, quát: “Coi chừng trên đầu!”

 

Xa La Phong xuất hiện bên vách đấ, bắt đầu bắn tên, mũi tên sượt qua mặt Trần Tinh, Trần Tinh đành phỉa né tránh. Trong chốc lát Tiêu Sơn đã thoát khỏi truy kích của Tư Mã Vĩ, bổ nhào về phía đỉnh núi cho Xa La Phong một trảo.

 

Xa La Phong bị cào nát lồng ngực, hất văng ra sau.

 

Tiêu Sơn hô to một tiếng, móc vuốt xuống dưới cột đá bắt đầu cạy ra, Trần Tinh tóm lấy xích sắt cố gắng trèo lên, trong lòng ý thức dược, Hạng Thuật quyết định cùng Tiêu Sơn, hai người đến đây cứu cậu. Tộc nhân Sắc Lặc Xuyên đâu?! Bọn họ đâu rồi?! Chắc không xảy ra chuyện gì chứ?!

 

“Hạng Thuật!” Trần Tinh bò lên quay đầu, hô xuống vách núi, “Ngươi đừng vội! Ta có thể tự bảo vệ mình! Ngươi đánh không được thì cứ chạy đi! Đừng cậy mạnh!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.