*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Myitkyina, Myanmar.
Lúc xuống máy bay là đúng ba giờ chiều. Như Kevin đã nói, xe đã đợi sẵn sàng ở sân bay.
Chu Dần Khôn ngồi vào ghế lái, xoay vô lăng, nhìn cô gái ngồi ở ghế phụ: "Chu Hạ Hạ, có thấy khỏe hơn chút nào chưa?"
Hạ Hạ gật đầu. Nhưng người đàn ông không hề tin chút nào, sắc mặt cô vẫn tái nhợt, làm sao có thể tốt hơn được?
"Rất nhanh sẽ tới nơi."
Xe rời sân bay, lên đường.
Sân bay cách căn cứ Myitkyina không xa, nhưng không lâu sau khi rời sân bay, xa xa có thể nghe thấy tiếng còi cảnh sát yếu ớt. Ánh mắt Chu Dần Khôn hơi động, anh mở liên lạc kênh trong xe lên, gọi điện cho căn cứ Myitkyina.
Ngay lập tức có câu trả lời: "Căn cứ Myitkyina nhận được."
"Nghe thấy tiếng còi cách căn cứ khoảng 25km, xem chuyện gì đang xảy ra."
"Rõ." Im lặng vài giây rồi báo cáo: "Tìm thấy được năm xe cảnh sát, khởi hành từ đồn cảnh sát Myitkyina đi thẳng đến đường cao tốc Liduo."
Đường cao tốc Liduo là con đường mà anh và Chu Hạ Hạ đang đi.
Nói cách khác, việc nó lại nhắm vào bọn họ, thực là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Người đàn ông trực tiếp ra lệnh: "Ném bom tất cả."
"Rõ." Căn cứ đáp lại, đồng thời đưa ra chỉ thị chiến đấu.
Trên núi, cửa kho vũ khí mở ra, một khẩu pháo tự hành* to lớn nặng nề trông giống như một chiếc xe tăng từ từ lao ra. Sau đó quay nòng súng hướng về phía mục tiêu, để lại dấu vết dài sâu hoắm trên mặt đất núi.
*Pháo tự hành (SPG): loại pháo có tính cơ động cao nhờ được trang bị hệ thống khung gầm bánh xích hoặc khung gầm bánh lốp để di chuyển trên chiến trường.
Thứ được đưa ra lần này gọi là thế hệ pháo tự hành mới được phát triển bởi Quân đội Đức — pzh-2000, nó hiện là một trong những loại pháo tự hành tiên tiến nhất trên thế giới, tốc độ bắn rất cao, tầm bắn lên đến 40km, tốt nhất trong các cuộc tấn công chính xác và chiến đấu đường dài.
Dưới chân núi, Chu Dần Khôn ấn cửa sổ xuống, đặt thiết bị truyền tin ở rìa nóc xe, giây tiếp theo thiết bị truyền tin sáng lên màu xanh lục.
"Căn cứ thấy tín hiệu xanh, pháo đã nhắm vào xe mục tiêu, xin đi đường bên trái để tránh."
Phía trước có một ngã ba, Chu Dần Khôn không nói một lời rẽ trái, chân ga nhấn xuống chiếc xe lao nhanh về phía trước. Sau đó phía sau truyền đến một tiếng gầm rú, Hạ Hạ cảm thấy mặt đất trong nháy mắt rung chuyển, cả xe rung chuyển dữ dội.
Ở phía sau nơi con đường mà cô không nhìn thấy, con đường bị nổ tung chia cắt làm đôi, cả 5 chiếc xe cảnh sát đều bị lật, 3 chiếc trong số đó bị hất văng qua lan can đường cao tốc, lăn xuống dòng sông bên dưới, dòng sông đầy những mảnh vụn và khói đen.
Tiếng còi xe đột ngột dừng lại cùng với tiếng súng vang lên, Chu Dần Khôn lái xe, cười khẩy.
Phía trước còn có một ngã ba khác, một là đường hầm, hai là đường dẫn đến căn cứ Myitkyina. Anh xoay nhẹ tay lái hướng lên núi. Đúng lúc này, âm thanh của cánh quạt từ trên trời truyền đến.
Chu Dần Khôn ngước mắt lên, nhìn thấy một chiếc trực thăng bay thẳng đối diện, khí thế hung hãn.
Anh cau mày mất kiên nhẫn, không phải cảnh sát Myitkyina bay tới mà là Quân đội Độc lập Kachin — lực lượng vũ trang của Monza, con rắn địa phương bang Kachin.
Monza là điển hình của bọn không có não, chúng có mối quan hệ không tốt với chính quyền quân sự Myanmar nên nhìn ai mặc chung cái quần* với chính phủ Myanmar là ngứa mắt. Ví dụ như Chu Dần Khôn có thể ăn nhiều cánh đồng thuốc phiện ở Tam giác vàng mà không bị chính quyền quân sự kiểm soát.
*Mặc chung cái quần chính là có hợp tác/quan hệ/liên quan.
Việc Quân đội Độc lập Kachin đến cùng với cảnh sát Myitkyina chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, nhưng vào thời điểm quan trọng này, không phải là lúc để bàn về vấn đề này.
Cùng lúc chiếc trực thăng bay qua, Chu Dần Khôn phanh gấp rồi đột ngột lùi lại, để lại mùi khét nồng nặc từ lốp xe trên mặt đất.
Ngay lúc chiếc xe lùi lại, quả lựu đạn đã bắn thẳng vào anh, Chu Dần Khôn một tay giữ vững tay lái, tay kia ấn người ngồi ở ghế phụ xuống.
Một tiếng "bùm" vang lên, con đường lên núi bị bắn thành một cái hố lớn.
Động lực cực lớn làm vỡ toàn bộ kính trong xe, tuy anh né kịp thời nhưng vẫn bị những mảnh kính bay ra để lại vết máu trên tay và cổ, một số mảnh đâm thẳng vào mu bàn tay đang ôm sau gáy Hạ Hạ, da thịt rách ra, máu chảy xuống chiếc cổ trắng như tuyết thấm vào quần áo của cô.
Chiếc trực thăng bắn lựu đạn không dừng lại, nhanh chóng cất cánh để tránh đạn lựu pháo bắn trả từ căn cứ vũ trang trên núi.
Ngay khi chiếc trực thăng nhường đường, Chu Dần Khôn nhân cơ hội lái xe vào đường hầm.
Có điều đường hầm không dài, trực thăng bên ngoài cũng chưa đi xa. Người đàn ông biết rõ ngay khi chiếc xe lao ra khỏi đường hầm, bản thân anh sẽ lại bị tấn công.
Anh nhanh chóng lướt qua tình hình hiện tại trong đầu.
Quân đội Độc lập Kachin là một lực lượng vũ trang tách ra khỏi Đảng Cộng sản Myanmar, chúng luôn muốn chế ngự chính quyền quân sự Myanmar để giành được sự công nhận nền độc lập của mình từ các nước láng giềng. Nếu có cơ hội ngày hôm nay, nó phải giành được uy tín và sự ủng hộ của quốc tế bằng cách tiêu diệt anh, kẻ bị cả thế giới truy nã.
So với cảnh sát Myitkyina, Quân đội Độc lập Kachin là con rắn cứng hơn rất nhiều.
Chúng đã ở đây nhiều năm, rất quen thuộc với địa hình của toàn Bang Kachin. Tình hình cơ bản của căn cứ vũ trang cũ trên núi không còn là bí mật đối với Quân đội Độc lập Kachin. Miền Bắc Myanmar có núi cao và rừng rậm, quân đội Độc lập Kachin giỏi nhất là chiến tranh trên núi và trong rừng rậm. Hơn nữa, lập trường chính trị của họ là thân Mỹ, nó đã nhận được nhiều sự hỗ trợ từ Lào và Mỹ về trang bị quân sự.
Nếu hai người đi đường vòng trở lại căn cứ Myitkyina trên núi vào lúc này, sẽ tương đương với việc chủ động tiến vào vòng vây. Những nơi có thể đến bây giờ phải là những nơi mà ngay cả Quân đội Độc lập Kachin và cảnh sát cũng không thể kiểm soát được.
*Vừa phải nhìn đường chạy vừa phải tính kế, chịu đấy, năng lực của lão không phải người thường có thể đạt tới được, chắc chắn là người ngoài hành lang.
Chỉ trong vài giây sau khi vào đường hầm, người đàn ông đã đưa ra quyết định: "Phóng tên lửa phòng không che chắn lối ra đường hầm, tôi muốn vào KumonBum."
"Căn cứ nhận được."
Ánh sáng rực rỡ chiếu vào lối vào đường hầm, sau đó Chu Dần Khôn mới bỏ bàn tay đang bị ghim mảnh kính ra khỏi gáy Hạ Hạ, dùng hai tay nắm vô lăng.
"Chuẩn bị sẵn sàng." Anh nhìn về phía trước: "Ba, hai, một!"
Chiếc ô tô lao ra phía bên phải đường hầm, chiếc trực thăng treo bên ngoài lối ra đường hầm chuẩn bị khai hỏa thì một quả đạn pháo bay tới từ căn cứ Myitkyina bên sườn núi. Chiếc trực thăng bất ngờ lao lên nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi sức công phá lớn của đạn pháo, cánh quạt bị gãy kêu một tiếng, máy bay mất thăng bằng nhanh chóng rơi xuống.
Xe của Chu Dần Khôn thuận lợi rẽ vào đường núi.
Trong vòng vài phút, những chiếc xe tải chở đầy Quân đội Độc lập Kachin và những chiếc trực thăng mới đến đã đến gần đường hầm. Các con đường trước và sau đường hầm đều bị bịt kín, không tìm thấy dấu vết phương tiện nào.
Ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn về phía bên kia đường hầm, nơi có một con đường gập ghềnh có thể cho phương tiện qua lại.
Tuy nhiên, con đường đó lại dẫn đến một khu vực cấm ở Myanmar, một khu vực đáng sợ đã nhiều năm không thể tiếp cận – Kumon Bum*.
*Kumon Bum: nó là Khu vục núi bắc Myanmar: đại khái là có Yeren (Dã Nhân – trước đó có dịch là núi man rợ, đại khái thì Núi Dã Nhân là cách người Trung Quốc gọi cái ngọn núi này, nhưng núi man rợ thì là mình dịch sai nên có thời gian sẽ sửa) nửa người nửa khỉ, trên khắp cơ thể được bao phủ bởi một lớp lông dày có màu đỏ hung, cam hoặc đen, đi thẳng bằng 2 chân như người, khuôn mặt có nét khá giống khỉ.
Ngay cả Quân đội Độc lập Kachin vốn quen thuộc nhất với địa hình địa phương cũng không dám hấp tấp tiến vào, chỉ có thể dùng trực thăng lần theo dấu vết. Thật không may, Kumon Bum có rừng rậm dày đặc, con đường duy nhất bị chặn nghiêm trọng, lúc chiếc xe do Chu Dần Khôn điều khiển được tìm thấy ở cuối con đường, nó đã trống rỗng.
Chiếc trực thăng bay vòng nhiều lần trên Kumon Bum nhưng không tìm thấy mục tiêu, cuối cùng phải bay đi.
*
Cùng lúc đó, Hứa Gia Vĩ vừa đến Tachileik, một thành phố ở biên giới Thái Lan và Myanmar.
Văn phòng bí mật của nhóm công tác tình báo ở nước ngoài của Trung Quốc, nơi cung cấp thông tin tình báo cho cảnh sát Thái Lan và Myanmar hỗ trợ bắt giữ được đặt tại đây. Ở đây tốt xấu lẫn lộn, tạo điều kiện dễ dàng che giấu danh tính và hành động trong ngày.
Người đứng đầu đội tình báo hải ngoại này không ai khác chính là Hà Phong, Phó Cục trưởng Cục Kiểm soát ma túy tỉnh Quảng Đông. Các thành viên trong nhóm đều thuộc Đội Cảnh sát Đặc biệt của Văn phòng Thành phố Quảng Châu, người đứng đầu là Vương Trường Bân, Phó Giám đốc Văn phòng Thành phố Quảng Châu.
Sự xuất hiện của Hứa Gia Vĩ cũng không thu hút nhiều sự chú ý, bởi vì lúc này, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào tin tức họ vừa nhận được từ cảnh sát Myitkyina, dấu chấm đỏ ngắt quãng trên màn hình định vị.
Lúc biết chiến dịch vây bắt của cảnh sát Myitkyina đã thất bại, Chu Dần Khôn bỏ xe tiến vào Kumon Bum, trong lòng mọi người đều run lên, sau đó cảm thấy lạnh sống lưng.
Kumon Bum có diện tích hơn 500 km² và có độ cao 3.400 mét*.
*Cụ thể là cao 3.411m
Và điều nguy hiểm nhất là vì nó là khu rừng nguyên sinh hoàn toàn chưa phát triển. Ngay cả Quân đội Độc lập Kachin vốn cực kỳ quen thuộc với địa hình cũng không thể tiến vào chiến đấu chứ đừng nói đến cảnh sát Myitkyina đã bị thương vong nặng nề.
Khoảnh khắc tiếp theo, hơi thở của mọi người đông cứng lại, trong lòng Hứa Gia Vĩ đột nhiên trở nên trống rỗng — trên màn hình, định vị hoàn toàn biến mất.
Kumon Bum.
Rừng rậm và ẩm ướt, những tảng đá dưới chân phủ đầy rêu, nhìn quanh không thấy con đường nào có thể đi.
Chiếc trực thăng lơ lửng trên đầu bay đi, người đàn ông nấp sau gốc cây giơ tay lôi những mảnh thủy tinh dính ở mu bàn tay ra. Sau đó anh kéo người bên cạnh đến trước mặt: "Chu Hạ Hạ, có bị thương không?"
Hạ Hạ thậm chí còn không có rách một mảnh da.
Nhưng trên người anh có rất nhiều máu. Cô nhìn thấy mu bàn tay, cánh tay và cổ của anh đầy những vết cắt đẫm máu do thủy tinh tạo ra, nhưng Chu Dần Khôn dường như không cảm nhận được, anh còn đang loay hoay kiểm tra cho cô.
1
Con thỏ của anh vẫn còn nguyên vẹn, người đàn ông khá hài lòng.
Lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng xột xoạt nhỏ, trong mắt anh lóe lên, giơ tay định bắn, một giọng nói đúng lúc vang lên: "Anh Khôn, là em!"
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, Hạ Hạ vô thức nhìn qua, chỉ thấy một bóng người cao gầy nhảy ra khỏi tảng đá bước nhanh về phía bên này.
Người đến không ai khác chính là Á La, người bị trừng phạt ở Kumon Bum. Cậu ta ban đầu ở trên núi, đi theo tiếng nổ thì phát hiện ra Căn cứ vũ trang Myitkyina đã nổ súng.
Điều này cho thấy nó liên quan đến chính người nhà.
1
Cậu ta chạy một mạch xuống, không ngờ lại gặp phải Chu Dần Khôn và Chu Hạ Hạ.