*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên trong sân bay Bulgaris.
Tiếng súng bất ngờ vang lên bên ngoài,, ngay lập tức gây náo loạn sân bay.
Hứa Gia Vĩ nghe thấy tiếng súng liền đứng dậy chạy về hướng tiếng súng phát ra.
Từ tầng hai của sân bay nhìn xuống, hắn thấy một chiếc Bentley màu đen bốc khói dày đặc từ phía sau lao tới, biến mất ở góc đường với tốc độ rất nhanh, rõ ràng là đang muốn cắt đuôi chiếc xe địa hình mang theo súng kia.
Tay bắn tỉa trên nóc xe rõ ràng đang mặc đồng phục huấn luyện của quân đội Mỹ.
Hứa Gia Vĩ lập tức cau mày, tại sao lính Mỹ lại xuất hiện?
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt anh đột nhiên mở to. Ngay lúc chiếc xe địa hình cũng rẽ vào ngã tư đuổi theo chiếc xe phía trước, Hứa Gia Vĩ nhìn thấy rõ ràng có người ngồi ở ghế phụ nghiêng nửa người ra, trên vai là một khẩu súng phóng tên lửa.
Thấy sắp bị chiếc Bentley phía trước hất văng, thành viên đội SEAL đã bắn thẳng vào chiếc xe đó với ý định dùng bạo lực buộc chiếc xe phía trước phải dừng lại.
Một tiếng "rầm" vang lên, đoạn đường bị rừng chắn ngang bốc cháy ngùn ngụt.
Ngọn lửa cháy trong mắt, thiêu đốt trong lòng. Hứa Gia Vĩ vội vàng bấm điện thoại, ngay khi cuộc gọi được kết nối hắn liền yêu cầu hỗ trợ: "Cục trưởng Hướng, quân đội Mỹ đột nhiên xuất hiện tại hiện trường bắt người ở Bulgaris không rõ lý do, họ mạnh mẽ tấn công xe của Chu Dần Khôn, Hạ Hạ sẽ gặp nguy hiểm, tôi—"
Hắn còn chưa nói xong đã bị Hướng Hành Dư cắt ngang: "Cậu không có vũ khí, giữ nguyên vị trí, đừng hành động liều lĩnh. Chúng tôi đã liên lạc với cảnh sát Mexico thông báo rõ ràng trên xe có công dân Trung Quốc, cần đảm bảo an toàn cho con tin."
Quả nhiên, dưới lầu vang lên tiếng còi báo động.
Hứa Gia Vĩ nhìn thấy một số xe cảnh sát Mexico lái ra khỏi lối vào và lối ra sân bay, đuổi theo từ hai con đường khác nhau.
Đến gần cổng chính của sân bay, xe của A Diệu vừa rời khỏi chiếc xe địa hình phía sau, anh ta nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát Mexico đang chạy tới phía trước. Anh ta nhấn ga lái xe tới, chiếc xe địa hình phía sau đã bị cảnh sát Mexico chặn lại.
Qua gương chiếu hậu, Mexico và Mỹ phải xuống xe đàm phán, A Diệu nhìn đi chỗ khác, rẽ trái ở cuối đường biến mất.
Trong sân bay, Hứa Gia Vĩ đi vòng quanh tầng hai, nhưng lại không tìm thấy được chiếc Bentley màu đen trên những con đường xung quanh sân bay, nó biến mất không dấu vết, rõ ràng là từ bỏ cơ hội vào sân bay để rời khỏi Mexico.
Trong cuộc điện thoại vừa rồi, Cục Trưởng đã nói rõ với hắn cảnh sát Mexico đã triển khai kiểm soát tất cả các sân bay ở Sonora, cho dù Chu Dần Khôn có tạm thời chọn sân bay nào đi chăng nữa thì hắn cũng không thể tránh khỏi cảnh sát Mexico.
Chuyện Hứa Gia Vĩ lo lắng nhất là một khi Chu Dần Khôn bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, anh có thể làm ra được bất cứ chuyện gì.
Uy lực của súng phóng tên lửa khốc liệt và mạnh mẽ đến nỗi lúc nó chạm xuống đường suýt lật luôn chiếc Bentley màu đen lên. Khói dày đặc phía sau xe đã bắt đầu bốc cháy, một khi ngọn lửa ngày càng lớn, xe sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Cổ họng A Bộ khô khốc, hắn nhìn gương chiếu hậu, sau khi bị súng phóng tên lửa bắn trúng, chiếc xe địa hình sắp bị ném đi lại cắn tới.
Gió biển từ vịnh Coster thổi từ ngã tư phía trước mang theo mùi vị mằn mặn. Đây cũng là ngã tư cuối cùng, nếu không thoát khỏi được chiếc xe phía sau thì họ sẽ không thể trốn thoát suôn sẻ được.
Ngoài ra, mùi khét nồng nặc từ phía sau xe đã tràn vào bên trong xe, Chu Dần Khôn một tay ôm người vào lòng, tay kia nạp đạn.
"Giữ tốc độ." Anh liếc nhìn A Bộ trước mặt.
"Vâng."
Giây tiếp theo liền vang lên một tiếng nổ, Chu Dần Khôn đá tung cánh cửa bên phải ra, đạn nhanh chóng được bắn ra từ phía sau.
Trong vài giây cửa xe bị bắn thành một cái sàng, ngay lúc cửa xe mở ra, người đàn ông ôm Hạ Hạ quay người lại, nhanh chóng né sang cửa bên trái, chĩa họng súng ra ngoài cửa sổ, không chút do dự bóp cò.
"Bang!"
"Bang!"
Hai tiếng súng đồng thời vang lên, tay bắn tỉa người Mỹ trên nóc xe địa hình nhìn thấy một bóng người lắc lư trong xe phía trước, lập tức nhạy bén điều chỉnh phương hướng, thời điểm đầu súng của Chu Dần Khôn lộ ra, hắn đã không chút do dự nổ súng.
Động lượng cực lớn của viên đạn bắn tỉa khiến khẩu súng trong tay Chu Dần Khôn gãy đôi rơi ra khỏi xe.
Nhưng viên đạn do Chu Dần Khôn bắn đã xuyên qua kính chắn gió của chiếc xe địa hình găm trúng vào giữa lông mày của tài xế.
Người tài xế còn chưa nhả chân ga đã tử vong tại chỗ, đồng đội ngồi ở ghế phụ lao tới giữ tay lái, khuỷu tay ép vào đầu gối của người bạn đồng hành đã chết rồi tiếp tục đạp ga đuổi theo.
Chiếc Bentley màu đen lao qua ngã tư cuối cùng, A Bộ ướt đẫm mồ hôi: "Còn bảy trăm mét nữa."
Cách đó 700m là địa điểm sơ tán dự phòng đã được chuẩn bị từ lâu.
Cuộc rượt đuổi vẫn đang diễn ra, A Bộ hoàn toàn không thể dừng xe lại. Nhưng một khi bỏ lỡ điểm sơ tán dự phòng này thì sẽ tiếp tục bị quân đội Mỹ và cảnh sát Mexico truy đuổi khắp thành phố, có thể sẽ phải chết ở Mexico.
Ngay khi chiếc xe địa hình chuẩn bị vượt qua ngã tư cuối cùng, tay súng bắn tỉa trên nóc đột nhiên hét lên, vội vàng chuyển hướng nòng súng, đội viên trong xe đang nhìn chằm chằm vào chiếc Bentley màu đen phía trước, sau đó quay đầu lại, hai mắt hắn đột nhiên mở to.
Họ nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen giống hệt chiếc kia đang lao về phía họ từ bên cạnh.
Một tiếng nổ lớn vang lên, phía trước xe của A Diệu đập mạnh vào thân xe địa hình, tay súng bắn tỉa trên nóc xe bị hất văng ra xa trước khi kịp nổ súng bắn.
Toàn bộ phần bên sườn của chiếc xe địa hình bị móp sâu, khoảng cách từ ngã tư đến lan can đường cao tốc chỉ vỏn vẹn vài trăm mét, một cú va chạm nhanh đến mức không kịp phanh lại, chiếc xe Bentley màu đen tông thẳng vào chiếc xe địa hình rồi bay ra ngoài.
Ngay bên dưới đường sân bay là Vịnh Coster, sau khi chiếc xe địa hình khỏi lan can rồi lao xuống biển.
Đối với những người đã trải qua quá trình huấn luyện đặc biệt thì đây không phải là chuyện gì quá đáng sợ. Ngay lúc hai chiếc xe lao qua lan can, những người trên hai xe đã tháo dây an toàn nhảy ra khỏi cửa sổ.
Đúng lúc vừa nhảy ra khỏi xe, hai bên cùng rút súng bắn vào đối phương. Đạn từ hai khẩu súng bay ra cùng lúc, nhưng trong vùng biển vắng lạng lại vang lên ba tiếng súng.
Phụt một cái, cơ thể A Diệu chấn động.
4
Viên đạn bắn từ phía sau, xuyên qua vòm ngực. Anh ta nhìn viên đạn mình bắn trượt, người đối diện nguyên vẹn rơi xuống nước.
Cơn đau dữ dội kèm theo cái lạnh và nước biển mặn chát ập vào, trong giây lát hoàn toàn nhấn chìm anh ta.
1
Trên bờ, người nổ súng từ phía sau là lính bắn tỉa Mỹ vừa bị hất văng khỏi nóc xe. Hắn lau máu và mồ hôi trên mặt, chịu đựng cơn đau do gãy chân, bấm đài cá nhân gọi cứu hộ.
Vừa mới nói được nửa câu, phía sau vang lên một tiếng nổ, hắn đột nhiên quay người lại, nhìn thấy chiếc Bentley màu đen đậu ở phía xa được bao quanh bởi một biển lửa, hắn khập khiễng vội vàng chạy đến đó.
Phía sau, vùng biển lặng trở lại sau khi bị hai chiếc ô tô tông phải gây ra sóng lớn.
Máu, lặng lẽ dâng lên từ đáy nước.
1
Bên kia một con đường khuất là sân bay chở hàng, điểm rút quân dự phòng đã được chuẩn bị sẵn. Trước khi lên máy bay, Chu Dần Khôn nhìn A Bộ: "Đi đón A Diệu."
"Vâng, mọi việc để em." A Bộ nhanh chóng trả lời: "Anh Khôn, cẩn thận."
A Bộ tận mắt nhìn cửa máy bay đóng lại, anh ta quay lại, trong tích tắc biến mất ở cuối con đường.
Cảnh sát Mexico và lính Mỹ đến chậm một bước, chiếc Bentley bị nổ tung thành từng mảnh, chắc chắn là không có ai ở trong xe.
Bên trong sân bay.
Điện thoại reo lên, Hứa Gia Vĩ nhanh chóng nhấc máy, nhưng tin tức hắn nhận được là tín hiệu định vị đã vượt qua biên giới Mexico, chuyện đó có nghĩa là Chu Dần Khôn đã rời khỏi Mexico thành công.
"Không thể nào!" Hứa Gia Vĩ quả quyết nói: "Cục trưởng Hướng, không phải cô đã nói cảnh sát Mexico đã triển khai kiểm soát ở tất cả các sân bay, chỉ cần máy bay chở khách của Chu Dần Khôn rời đi, sẽ có— "
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại.
Một nơi có thể lên máy bay rời đi, ngoài sân bay hành khách còn có sân bay chuyên dụng chở hàng hóa. Chu Dần Khôn nên... chuẩn bị từ lâu rồi.
Chẳng trách hắn lại bỏ qua cơ hội vào sân bay Bulgaris như vậy.
Hứa Gia Vĩ đứng đó cầm điện thoại di động, không nói được lời nào.
Hướng Hành Dư ở đầu bên kia của điện thoại nói: "Chu Dần Khôn rất có thể sẽ quay trở lại nơi mà hắn quen thuộc nhất hiện tại. Đội công tác ở nước ngoài của chúng ta đã đến biên giới Thái Lan và Myanmar, sẽ hỗ trợ cảnh sát Thái Lan và Myanmar tiến hành kiểm soát."
Nghe xong, Hứa Gia Vĩ lập tức lên tiếng thỉnh cầu: "Cục trưởng Hướng, từ đầu đến cuối tôi luôn theo dõi đường dây tình báo Mexico, nói đúng ra, tôi là liên lạc viên tình báo của Hạ Hạ. Tôi nộp đơn xin trực tiếp đến công tác ở nước ngoài để hợp tác và hỗ trợ trong mọi công việc."
Trầm mặc hai giây.
"Đã được phê duyệt."
*
Máy bay bay êm ái ở độ cao lớn.
Trên điện thoại vệ tinh, Kevin dứt khoát: "Anh Khôn, thông tin liên lạc được mã hóa của chúng ta không thể có chuyện bị rò rỉ hoặc theo dõi."
Hắn giải thích thêm: "Việc cất cánh, hạ cánh và tiếp xúc trên không của máy bay riêng anh Khôn sử dụng là máy bay chở hàng hoặc mã hàng không dân dụng thông thường. Nếu nó thực sự bị rò rỉ ra ngoài, cảnh sát Mexico sẽ không chỉ kiểm soát sân bay hành khách mà bỏ sót sân bay chở hàng."
Về việc quân đội Mỹ bất ngờ xuất hiện để tấn công, quả thực là kỳ lạ, Kevin nói: "Em sẽ tăng tốc kiểm tra xem."
"Không cần." Chu Dần Khôn nói: "Nếu bị Mỹ truy vết ngược lại, địa điểm của mày và Nakamoto bị lộ thì mất nhiều hơn được."
Bên kia dừng lại một lúc: "Em hiểu rồi."
Ngón tay Chu Dần Khôn gõ gõ vào tay vịn, anh suy nghĩ một chút rồi ra lệnh: "Từ giờ trở đi, liên lạc một chiều."
Liên lạc một chiều có nghĩa là ngoại trừ Chu Dần Khôn chủ động liên lạc, không ai trong lực lượng vũ trang được phép liên lạc với nhau, mọi hướng dẫn sẽ được Kevin truyền đạt.
"Xác nhận vị trí ở nước ngoài của mọi người."
"Được rồi." Kevin nói: "Máy bay của hai người đang đi sẽ hạ cánh tại sân bay Yangon Pushan."
Sân bay Yangon Pushan từng là sân bay quân sự, sau đó được Chu Dần Khôn mua lại để sử dụng vẩn chuyển hàng hóa bằng đường không, mã được sử dụng vẫn là mã quân sự, cả tình báo an ninh và bảo mật đều ở mức cao nhất.
*Sân bay Yangon Pushan: ở Myanmar.
Chu Dần Khôn trong mắt hơi lóe lên: "Không đến nơi đó, đi sân bay khác đi."
Đầu bên kia điện thoại tạm dừng, mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói liên lạc phối hợp của Kevin. Cuối cùng, hắn báo cáo: "Anh Khôn, máy bay sẽ hạ cánh xuống sân bay hàng hóa Myitkyina, xe sẽ được chuẩn bị trước, sau khi xuống máy bay anh sẽ đi theo đường chính đến căn cứ Myitkyina trong 20 phút."
Myitkyina thủ phủ của bang Kachin ở miền bắc Myanmar. Nằm ở thượng nguồn sông Irrawaddy, nơi đây có tuyến đường sắt Yangon-Myitkyina chạy từ Bắc xuống Nam, được kết nối với Đường sắt Mengong, khu vực sản xuất ngọc bích lớn nhất Myanmar, đây là cảng sông và trung tâm thương mại đường bộ quan trọng nhất Bắc Myanmar.
Căn cứ vũ trang Myitkyina là lãnh thổ bị Tái Bồng chiếm đóng khi ông thành lập quân đội vũ trang.
Địa hình ở đó dễ phòng thủ nhưng khó tấn công, sau khi Chu Dần Khôn lên tiếp quản, số lượng lực lượng vũ trang và số lượng trang bị tăng lên đáng kể, nhanh chóng chuyển đến căn cứ vũ trang mới. Căn cứ Myitkyina ban đầu được biến thành cơ sở phục hồi chức năng cho những người lính bị thương, được trang bị các bác sĩ chuyên nghiệp và phòng phẫu thuật.
"Được, gọi bác sĩ ở đó chờ."
"Anh Khôn bị thương hả?!"
"Không mày." Chu Dần Khôn nói: "Chu Hạ Hạ cảm thấy không khỏe, sau khi hạ cánh kêu bác sĩ xem qua cho con bé."
1
Kevin sau đó thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vâng, em sẽ thu xếp ngay bây giờ,"
Sau khi cúp điện thoại, Chu Dần Khôn đặt điện thoại vệ tinh lên bàn, anh nhìn thời gian. Vẫn còn năm giờ nữa mới hạ cánh.
Anh đứng dậy đi đến chiếc giường phía sau, nhìn người vừa ngủ quên, có lẽ là bị sợ hãi bởi lần truy đuổi vừa rồi, sắc mặt tái nhợt, lông mi hơi run, trên môi không có một chút máu.
Anh không nhịn được ngồi xổm xuống sờ trán cô gái, quả nhiên, đang phát sốt.
Chu Dần Khôn cau mày, sau đó vén tóc ra khỏi mặt, nhìn thấy đôi mắt cô ươn ướt. Không biết chuyện gì đáng buồn lại xảy ra, thậm chí còn khóc trong giấc ngủ.
Ngón tay khô khốc thô ráp của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve, lau nước mắt cho cô.