Buổi sáng, lực lượng vũ trang rút về căn cứ Qingshuihe, trước khi rời đi, A Diệu đến gặp Chu Dần Khôn một lần nữa để báo cáo những việc cần làm tiếp theo.
Chu Dần Khôn nghe xong cũng không có phản đối gì, vốn định quay lại ôm con thỏ nhỏ đang ngủ trong lồng nhưng cô lại dậy mất rồi. Cô mặc một bộ đồng phục ngụy trang hơi to, khiến cơ thể càng trở nên nhỏ nhắn hơn.
Anh nhìn một lượt từ trên xuống dưới: "Giày đâu."
Cổ họng Hạ Hạ khô khốc, nhịp tim đập dồn dập, đột nhiên nghe thấy anh hỏi, phải mất hai giây cô mới phản ứng lại: "Cháu, cháu đi mang."
Cô vừa nói vừa nhìn xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy đôi giày ngày hôm qua, cuối cùng quay lại phòng tắm xỏ một đôi dép vào.
Cả quá trình ánh mắt người đàn ông luôn dõi theo, nhìn hai chân trắng nõn đi lại trong phòng, anh hơi nghiêng đầu, như là đang đi dạo trong núi, con thỏ nhỏ này thể lực không tồi, hôm qua mệt đến mức không thở nổi thế mà hôm nay đã khôi phục.
Trong đầu Hạ Hạ đang suy nghĩ chuyện khác, nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của anh, cô muốn hỏi khi nào cô có thể rời khỏi đây, nhưng lại lo lắng việc mình mở miệng sẽ gây ra manh mối.
Cô chưa kịp nghĩ ra cách hỏi thì người đàn ông đã lên tiếng trước: "Thời gian này không thể quay lại Thái Lan, ở đó không an toàn. Tạm thời cứ ở lại đây trước, cháu có thể đi bất cứ đâu cháu muốn."
Cô gái lập tức ngước mắt lên: "Cái đó không—"
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, cô dừng lại, nuốt chữ "Được" lại vào bên trong, nói: "Nếu không quay lại trường thì cũng nên nộp đơn xin nghỉ phép. Đây là quy định của trường."
"Vậy gọi cho giáo viên đi."
"Cái đó, một số tài liệu học tập vẫn còn để ở trường, có thể không quay lại lớp học nhưng cũng không thể không học gì được."
Có nghĩa là phải quay lại Thái Lan.
Chu Dần Khôn cau mày, cơn tức giận lại nổi lên.
Anh vừa cau mày, cô gái liền cảm thấy có chút sợ hãi, trong lòng không khỏi nghĩ đến lời mình vừa nói, hẳn là... không có vấn đề gì mà. Thấy anh không lên tiếng, cô mím môi, ngồi lại trên ghế, im lặng ăn bữa sáng.
Có vẻ như anh chắc chắn sẽ không đồng ý, nếu cố chấp quá sẽ khiến anh nghi ngờ.
Đúng lúc này, điện thoại của Chu Dần Khôn vang lên, anh cầm lên, ngồi đối diện Hạ Hạ nghe máy.
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại có vẻ phấn khích: "Khôn, lần này tôi mang đến cho cậu một khách hàng lớn đây!"
Người lên tiếng là Tát Ngõa Thập, giọng nói rất lớn. Chu Dần Khôn đưa điện thoại ra xa, tay kia cầm lấy ấm đun nước rót vào cốc nước: "Là ông mang đến hay hay là người khác tìm thấy, này là hai việc khác nhau."
Nói xong, anh nhìn người đối diện đang mải mê ăn sáng, hai má phồng lên, ly nước bên cạnh đã cạn, ăn vậy cũng không sợ bị nghẹn.
Anh thuận tay rót đầy chiếc cốc rỗng.
Bên cạnh truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Hạ Hạ một chút cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Chu Dần Khôn nhìn cô tức giận mà buồn cười.
Bên kia, Tát Ngoã Thập không ngừng nói: "Mỗi bên một nửa mà Khôn! Ai mà không biết cậu đang giữ trong tay hai miếng mỡ là Tam giác vàng và Lưỡi liềm vàng, bọn họ đều đang tìm mọi cách để lấy hàng của cậu. Rất nhiều người đã đến tìm tôi, bọn họ muốn thông qua tôi liên lạc với cậu. Nhưng tôi biết cậu không thích những đơn hàng nhỏ nên đã trực tiếp từ chối! Hàng tôi mang đến lần này đều là số lượng lớn, lại muốn hợp tác lâu dài, còn có cả người quen cũ nữa!"
Chu Dần Khôn cười khinh thường: "Người quen cũ hay kẻ thù cũ, nói cho rõ."
"Ôi chao, đúng là không giấu được cậu chuyện gì mà. Khôn, cậu cho tôi chút mặt mũi với chứ, lần này hắn tới để tặng tiền cho cậu."
Chu Dần Khôn cũng không nói lời dư thừa:"Vậy thì qua đây đi, tôi đang ở Ngoã Bang. Ông biết chỗ đó mà."
"Ấy, đừng làm khó tôi, lần trước chạy tới ngọn núi của cậu, không biết tại sao lại bị một loài côn trùng cắn trúng, tôi đã phải nằm trên giường đến vài ngày. Hơn nữa... trên núi của cậu không có gì ngoài hoa anh túc, có muốn cũng không tìm ra được người phụ nữ xinh đẹp nào. Hay là cậu đến Yangon đi, dù sao đó cũng là địa bàn của cậu."
Yangon.
Nếu đến đó bàn chuyện làm ăn, theo lối sống sinh hoạt đồi trụy của Tát Ngoã Thập, chắc sẽ phải mất đến vài ngày không quay lại.
Chu Dần Khôn lại nhìn người đối diện. Cô lặng lẽ ngồi đó ăn bữa sáng của mình. Nếu để cô một mình ở đây thì không cần phải suy nghĩ, hoặc là cô sẽ không có việc gì làm giam bản thân ở nhà một mình, hoặc trời nóng đổ mồ hôi đầm đĩa vẫn chạy đi làm đầu bếp cho một đám trẻ con.
"Được, đi Yangon."
Người đàn ông cúp máy, gõ gõ điện thoại lên mặt bàn.
Hạ Hạ đang dùng khăn giấy lau miệng thì nghe thấy giọng nói, ngước mắt nhìn anh.
"Muốn quay lại Thái Lan phải không."
Cô giật mình.
"Vừa đi vừa về trong cùng một ngày, sau đó ngoan ngoãn tới ở tại biệt thự Yangon, hiểu không?"
Hạ Hạ vội vàng gật đầu: "Hiểu ạ."
Nói xong, cô nhìn anh, rồi nhìn chiếc cốc trong tay, cuối cùng cầm lên uống hết nước bên trong.
Chu Dần Khôn nhếch khóe môi, đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy Á La đi tới, người sau nhìn thấy anh lập tức tiến lên gọi anh Khôn.
"Kêu Lão Hàn Lão La tới Yangon lấy quần áo cho con gái, sau đó theo con bé về Thái Lan."
Á La nghe vậy nhìn về hướng phòng nói: "Đã hiểu."
*
Từ Ngoã Bang đến Yangon, trực thăng bay mất hai giờ.
Trực thăng hạ cánh xuống sân bay trực thăng của một khách sạn lớn, Hạ Hạ biết đây hẳn là nơi Chu Dần Khôn muốn thảo luận công việc.
Người quản lý khách sạn đã đợi ở đây từ rất lâu, lúc thấy Chu Dần Khôn đi xuống, lập tức nhiệt tình chào đón: "Ngài Chu, vị khách Ấn Độ đang ở trong căn phòng cao cấp nhất."
Người đàn ông nhìn cô gái bên cạnh: "Chu Hạ Hạ, thu dọn xong những tài liệu đó thì quay lại ngay."
Hạ Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
Chuyện tiếp theo là phải đến phòng khách sạn để bàn công việc, còn cô thì đáp máy bay trực thăng trở về Thái Lan.
"Ngài Chu, mời bên này."
Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm người chuẩn bị rời đi, trầm mặc hai giây: "Bảo hắn đợi trước."
Nói xong, xoa đầu Hạ Hạ nói: "Đi thôi. "
Hạ Hạ không hiểu ý anh nhưng vẫn đi theo anh vào thang máy, nhìn thang máy đi qua căn phòng cao cấp nhất rồi đi xuống tận tầng một.
Có một chiếc xe đang đợi bên ngoài khách sạn.
Á La mở cửa xe, Chu Dần Khôn ngồi vào ghế sau. Bước chân Hạ Hạ khựng lại, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ. Chẳng lẽ anh đột nhiên hối hận, quyết định muốn cùng cô quay về Thái Lan?
Đứng bên cạnh, Á La không nói lời nào chỉ đứng nhìn.
"Chu Hạ Hạ, còn kì kèo ngoài đó làm gì vậy?"
Người đàn ông ngồi ở ghế sau nói, Hạ Hạ đành phải ngồi vào trong đóng cửa lại.
Xe chạy rất êm, Hạ Hạ nhìn thiếu niên ngồi ở ghế phụ, lần này đáng lẽ cậu ta phải là người theo cô về Thái Lan mới phải. Nhưng người này... cô chưa gặp bao giờ. Cậu ta nhìn cũng chỉ trạc tuổi cô, sao lại ở bên cạnh Chu Dần Khôn?
Đối phương giống như cảm nhận được có người nhìn, cậu ta nhìn qua kính chiếu hậu, Hạ Hạ theo bản năng nhìn đi chỗ khác. Khi xe vượt qua đoạn đường dốc, cô nhìn thấy tấm biển chỉ đường đến sân bay.
"Sao lại đến sân bay?"
"Mục tiêu nhập cảnh của trực thăng quá lớn, cháu nên trở về Thái Lan qua con đường thông thường." Chu Dần Khôn hỏi: "Có thể xong trước khi trời tối không?"
"Chắc là có thể." Thật ra cô cũng không chắc lắm.
"Không phải là chắc là." Anh thiếu kiên nhẫn.
Hạ Hạ ngạc nhiên: "Có thể, cháu sẽ làm nhanh. Nhưng mà—"
Cô bối rối hỏi: "Cháu không mang theo giấy tờ gì, sao có thể đáp chuyến bay về Thái Lan?"
Giọng điệu của cô cực kỳ nghiêm túc. Chu Dần Khôn nhìn cô, bộ dáng giống như một học sinh ngoan đang đặt câu hỏi. Rất dễ thương.
1
Quãng đường không quá xa, xe nhanh chóng dừng lại bên ngoài sân bay, Á La mở cửa ghế sau. Hạ Hạ chuẩn bị xuống xe.
"Chu Hạ Hạ." Người đàn ông ngăn cô lại.
Cô gái nhìn lại.
"Không được chạy lung tung, nghe thấy không?"
"Nghe thấy rồi." Cô đáp lại, nhìn anh lần nữa, phát hiện anh dường như không có ý định xuống xe.
"Chú... không đi cùng à?"
"Sao vậy, muốn tôi đi cùng?"
Từ "không" gần như buột miệng thốt ra, Hạ Hạ kịp thời phanh lại: "Cháu, cháu chỉ muốn hỏi thôi."
Anh vẫn còn chuyện cần bàn ở khách sạn nên chắc sẽ không cùng cô đến Thái Lan. Vậy tại sao lại đến sân bay? Hạ Hạ nhất thời không hiểu, chỉ có thể nói: "Cháu đi trước."
Chu Dần Khôn hừ một tiếng, ngước mắt nhìn người ngoài xe: "Chăm sóc con bé."
Á La lập tức trả lời: "Vâng, anh Khôn."
Mãi đến khi hai người vào sân bay, xe bên ngoài mới rời đi.
Ngày thường ở sân bay không có nhiều người, Hạ Hạ nhìn thiếu niên tóc màu lanh bên cạnh. Cậu ta cũng có vẻ như chưa đủ tuổi nên cô chủ động nói: "Chúng ta cứ trực tiếp đi như thế này thì có lên máy bay được không?"
Chàng trai nhìn cô, nói đúng một chữ: "Được."
Sau đó, Hạ Han nhìn thấy cậu ta lấy ra hai cái hộ chiếu giả.
Các thủ cũng tục được xử lý suôn sẻ.
*
Khách sạn Sule Shangri-La, Penthouse Suite.
Cánh cửa vừa mở ra, mùi xì gà đã xộc thẳng vào mặt. Căn phòng khách rộng lớn tràn ngập tiếng nói chuyện của năm sáu người đàn ông.
Vừa thấy Chu Dần Khôn đi vào, Tát Ngoã Thập cười lớn, đứng dậy nhiệt tình nói: "Khôn, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Chu Dần Khôn cũng không ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của ông ta, ánh mắt rơi vào mấy người khác. Tất cả đều là người nước ngoài, người ngồi ở giữa là người quen cũ.
Hắn ngồi trên ghế sofa, châm một điếu thuốc.
Bầu không khí vừa ấm áp bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Hàn Kim Văn và La Trát Lương nhìn nhau. Tát Ngoã Thập này trước đây Chu Dần Khôn quen biết khi ông ta đang làm trong lĩnh vực kinh doanh vũ khí, Hàn La hai người chẳng liên quan gì đến hắn, chỉ biết người này có bối cảnh rất vững chắc ở Ấn Độ, lần này hắn đích thân đến Yangon cũng là vì muốn thúc đẩy sự hợp tác giữa những người này với Chu Dần Khôn, từ đó kiếm chát chút tiền hoa hồng. Nhưng nhìn vào bầu không khí hiện tại, mọi chuyện có vẻ không chỉ đơn giản như vậy.
Người cuối cùng lên tiếng là Tát Ngõa Thập: "Khôn, để tôi giới thiệu cho cậu, đây là Kuriti một người mua của Iran, còn người mua này là Guzman của Mexico. Về phần người này—"
Tát Ngõa Thập mỉm cười:. "Người này chắc không cần tôi phải giới thiệu đâu nhỉ?"
Ngồi ở giữa là Dawood, người mua của Ấn Độ đã chỉa súng vào đầu anh rồi bao vây nhà máy của Chu Dần Khôn ở Mumbai năm ngoái.
Đối mặt với nụ cười như không cười của Chu Dần Khôn, Dawood không hề cảm thấy áy náy chút nào, giữa các đầu ngón tay kẹp điếu xì gà, nhàn nhã ngồi đó: "Ngài Chu, đã lâu không gặp"
Nói tiếng Anh bằng giọng Ấn Độ mạnh mẽ, hắn đưa cuộc gặp gỡ khó chịu vừa rồi thẳng vào vấn đề.
"Chuyện lần trước cũng không phải tôi nhắm vào cậu, đừng hiểu lầm tôi."
Về điểm này, Tát Ngõa Thập còn gọi riêng một cuộc điện thoại vào năm ngoái. Nói trắng ra thì Dawood quả thực không phải chống lại Chu Dần Khôn mà là chống lại chính quyền Mumbai, hắn sẽ gây rắc rối cho bất kỳ ai làm ăn với chính phủ.
Dawood sinh ra trong một khu ổ chuột Hồi giáo ở Mumbai, cha hắn là cảnh sát địa phương ở đó. Hắn tham gia vào các băng đảng từ khi còn nhỏ, dựa vào mối quan hệ của cha mình với cảnh sát, cuối cùng thành lập được một doanh nghiệp riêng, kiếm được rất nhiều tiền thông qua ma túy và cờ bạc.
Nhưng cuộc sống tươi đẹp cũng chỉ kéo dài đến đầu những năm 1990, đến năm 1991, bối cảnh chính trị quốc tế thay đổi mạnh mẽ, Ấn Độ, nơi lâu nay bị các băng đảng hoành hành cũng bắt đầu chiến dịch trấn áp các băng đảng trên toàn quốc. Chiến dịch chống băng đảng do quân đội đảm nhậm, bỏ qua cảnh sát Mumbai đã nhận hối lộ, cuộc đàn áp diễn ra vô cùng quyết liệt, Dawood thiệt hại nặng nề, thời kỳ hoàng kim coi như vĩnh viễn trôi vào dĩ vãng.
Đây cũng là nguyên nhân Dawood căm thù chính quyền Mumbai, hắn đã lên kế hoạch cho một số vụ khủng bố gây thương vong nặng nề, từ một tay xã hội đen triệt để trở thành một tên khủng bố.
Từ đó trở đi, miễn là việc liên quan đến chính phủ Mumbai hắn cũng đều sẽ nhúng một tay vào. Lúc có tin Chu Dần Khôn đang thăm dò đất để xây dựng nhà máy ở Mumbai, Dawood đã trực tiếp bao vây nhà máy, mục đích chính là phá vỡ sự hợp tác giữa hai bên.
Dawood xem nhẹ địa vị của Chu Dần Khôn, không ngờ Tái Bồng, người ở Thái Lan xa xôi lại phái Chu Diệu Huy đến thương lượng giải quyết, cuối cùng chính quyền Mumbai đã phái quân đội cưỡng bức người của Dawood phải lui về.
Nhưng cũng từ đó trở đi, Dawoodd bắt đầu chú ý đến Chu Dần Khôn, sau khi liên tiếp chiếm được hai nguồn thuốc phiện Tam giác vàng và Lưỡi liềm vàng, Dawood đã sẵn sàng ra tay, hắn liên hệ với Tát Ngõa Thập, hy vọng ông ta sẽ giật dây với người bên kia.
Về phần tại sao muốn hợp tác, Chu Dần Khôn biết rất rõ.
Mỗi vụ khủng bố quy mô lớn đều tiêu tốn hàng xe tải đô la. Việc tình trạng chỉ ra chứ không vào này có thể duy trì lâu như vậy cũng đủ cho thấy nguồn tài chính của Dawood trước đây mạnh đến mức nào.
Nhưng hiện tại, trước mắt có sẵn các kênh và người mua, so với việc tự xây dựng nhà máy sản xuất thuốc mới để chiếm lấy nguồn thuốc phiện, hắn chỉ muốn lấy hàng về bán, có thể dễ dàng kiếm được rất nhiều tiền, hỗ trợ hắn ta tiếp tục sự nghiệp khủng bố của mình.
Mặc kệ thái độ ung dung kiêu ngạo của Dawood, giờ đây rõ ràng là thị trường của người bán.
Người đàn ông hút thuốc mỉm cười không nói gì, không trả lời câu hỏi nhưng cũng không từ chối, không đoán được thái độ của anh là gì.
Chu Dần Khôn không nói gì nên Hàn Kim Văn và La Trát Lương đương nhiên cũng sẽ không hấp tấp. Người mua Iran và Mexico thậm chí còn nhận thấy có điều gì đó không ổn, liên tục nhìn qua lại giữa Dawood và Chu Dần Khôn.
Chỉ còn lại Tát Ngõa Thập, ông ta nhìn nhìn, lên tiếng trước: "Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, nhưng vẫn còn thời gian để ôn lại chuyện xưa mà. Dawood là bạn cũ của Khôn, còn Kuriti là bạn cũ của tôi, đầu tiên nói chuyện lại trước một chú nào."
Kuriti, người đến từ Iran, gầy, để râu và trông có vẻ là người trẻ nhất trong ba người. Thấy Tát Ngõa Thập chủ động chủ động đề cập đến, hắn gật đầu nhìn Chu Dần Khôn.
"Tôi nghĩ Ngài Chu đây cũng biết rất rõ Iran là con đường duy nhất để ma túy vận chuyển từ Afghanistan đến châu Âu. Phần lớn dân số và các thành phố của chúng tôi đều ở phía Tây, biên giới phía đông đã trở thành mắt xích yếu. Biên giới chung giữa Iran và Afghanistan dài 900 km, dân cư di chuyển thường xuyên, rất nhiều người tị nạn Afghanistan mang theo ma túy vào Iran. Sau khi đến Iran, những người ở tầng đáy của xã hội cơ bản đều dựa vào buôn ma túy để kiếm sống."
"Phần phía Đông Iran bị chi phối bởi các bộ lạc, đây là nơi mà chính phủ gần như không có quyền kiểm soát, những bộ lạc này có liên hệ chặt chẽ với Afghanistan và quen thuộc với các tuyến đường giữa hai nước, vì gần nhau nên chi phí vận chuyển không đáng kể. Nhưng cho đến nay, những kẻ buôn bán ma túy đều là đơn lẻ, đúng thật là lãng phí một thị trường lớn như Iran."
Kuriti này cũng chỉ là lời nói đầu môi mà thôi.
*Kiểu nói dễ nghe, nghe bùi tai lọt tai vậy thôi.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ như hắn đang thay mặt bộ tộc đến đây để đàm phán hợp tác, thực chất rõ ràng là hắn muốn trở thành trùm ma túy lớn nhất Iran, hắn muốn dùng khối lượng hàng hóa lớn nhất để trực tiếp độc chiếm thị trường Iran.
Chu Dần Khôn lười vạch trần.
Đối với người bán, miễn là bán được hàng ra ngoài thì bán ai hay bán như thế nào không quan trọng.
Thấy anh trả lời, hắn có vẻ có hứng thú, Guzman đến từ Mexico nhìn thấy cơ hội, lên tiếng: "Ngài Chu, tôi nghe nói doanh nghiệp của ngài cũng đã đến Colombia."
Chu Dần Khôn nhìn người duy nhất trong ba người mặc vest, người đàn ông gõ gõ ngón tay vào thành ghế sofa: "Ai nói vậy?"
Guzman mỉm cười: "Mặc dù tôi đang ở Mexico nhưng tôi vẫn biết một chút về những chuyện ở Colombia. Sau cái chết của ông già Esco, Medellin chỉ còn lại Little Esco là kẻ thống trị, các sản phẩm mới lưu hành năm nay đều có độ tinh khiết cao, có thể chia ra thị trường của Little Esco, hỏi ra thì mới biết nguồn hàng đến từ Tam giác vàng. Hiện tại Tam giác vàng là lãnh thổ của ai, chuyện này không phải rất rõ ràng rồi sao."
Nhìn giống như là đang trả lời câu hỏi của Chu Dần Khôn, nhưng thực ra lại là một lời khen.
Guzman làm nghề triệt phá nhiều năm, giỏi nhất là quan sát cảm xúc của người khác, Chu Dần Khôn lấy được vị trí này từ khi còn trẻ, cho nên trong lòng chắc hẳn là tự cao vô cùng, khen ngợi bao nhiêu cũng không đủ.
Chỉ là sau khi nói xong những lời này, Chu Dần Khôn cũng không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Guzman dừng lại, nói thẳng: "Tình hình ở Mexico thực ra cũng giống với Colombia. Trong những năm đầu, nguồn ma túy và thị trường tiêu dùng bị chia cắt bởi một số gia đình buôn bán ma túy lớn. Các băng nhóm mới như chúng tôi thậm chí còn không có chỗ để theo chân họ "húp cháo". Hầu hết những gì họ làm ra là cocaine. Chúng tôi... chỉ muốn sản xuất heroin, so với Colombia, Mexico gần với Hoa Kỳ nhất, chỉ cần có đủ nguồn cung, không cần lo lắng về việc tiến vào thị trường Hoa Kỳ."
Nói cách khác, mục đích của Guzman thực ra cũng giống như Kuriti.
Hai người nói xong, Tát Ngõa Thập uống cạn ly rượu vang đỏ, ông ta đặt ly xuống. Thực ra hai đơn hàng kinh doanh này cũng không có gì phải lo lắng, chúng giống như tiền miễn phí đưa đến tận nhà, mà Chu Dần Khôn không có lý do gì lại không nhận.
Khó khăn là mệnh lệnh của Dawood. Tát Ngõa Thập hắng giọng, định quay lại chủ đề cho Dawood, nhưng Chu Dần Khôn lại lên tiếng trước: "Được rồi, cứ đến đây trước đã."
Dawood và Tát Ngõa Thập cùng lúc nhìn anh, người đàn ông bình tĩnh nói: "Lão Hàn, Lão La, dẫn khách đi chơi vui vẻ."
"Khôn, những điều kiện hợp tác này vẫn là—" Tát Ngõa Thập nhịn không được nói.
"Không vội." Chu Dần Khôn đứng dậy, liếc nhìn Dawood và hai người khác: "Chuyện còn lại một mình nói đi."