Lúc này trong đầu Carl chỉ có một suy nghĩ. Lão đại quả đúng là lão đại, cho dù có bị xếp vào đứng giữa các loài dã thú thì anh vẫn là kẻ biến thái nhất.
Nhưng nghĩ tới đây, trong lòng lại có chút ngứa ngáy. Carl sờ sờ cằm, tại sao hắn lại không có một cô cháu gái xinh đẹp ngoan ngoãn chứ?
1
Không chỉ có Carl mà ngay cả Áo Lai sau khi bị làm cho kinh hãi cũng có chút tò mò. Làm loại chuyện này có cảm giác như thế nào? Anh ta không khỏi nhìn Chu Dần Khôn lần nữa, phải sảng khoái như thế nào mới có vẻ mặt thỏa mãn và phóng túng như vậy...
Nghĩ đến đây, đâu đó có điều gì đó kỳ lạ không giải thích được, Áo Lai sờ mũi, im lặng thay đổi tư thế ngồi. Hàn Kim Văn nhìn thấy vẻ mặt của những người này, ông ta không khỏi cau mày, những người này không nên được thả ra khỏi căn cứ, vừa thả ra là thứ gì cũng muốn thử.
1
"Được rồi được rồi, các người muốn đi làm gì thì làm đi."
Hàn Kim Văn vừa nói xong, Áo Lai bước xuống bậc thang, nói: "Vậy tôi đi trước!"
Số ít người còn lại ở lại đây cũng không nói chuyện, chỉ im lặng đứng dậy giải tán. Mọi người gần như đã rời đi, chỉ còn lại Hàn Kim Văn và Chu Dần Khôn.
Hàn Kim Văn nhìn Chu Dần Khôn, trầm ngâm một lúc mới hỏi: "Khôn, cậu cái này... chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu thích những người nhỏ tuổi hay là muốn trả thù A Huy?"
Hỏi thì hỏi như vậy nhưng về cơ bản trong lòng Hàn Kim Văn đã có câu trả lời: Rất có thể là vế sau.
Là người cũng có một đứa con gái, Hàn Kim Văn có thể hiểu rất rõ cảm giác đó. Nếu ông ta là Chu Diệu Huy, biết được đứa con gái quý giá mà mình chiều chuộng cẩn thận nuôi nấng bị Chu Dần Khôn ức hiếp như vậy, cho dù có chết rồi thì vẫn sẽ vô cùng tức giận.
"Cái này," Hàn Kim Văn khuyên nhủ: "Chuyện của người lớn tốt nhất cậu đừng lôi thế hệ trẻ vào. A Huy đã ra đi lâu như vậy rồi, cơn giận dù có lớn đến đâu cũng nên qua đi rồi mà đúng không? Tiểu Hạ Hạ không biết chuyện liên quán đến ba cô ấy, sao cậu có thể nỡ trút giận lên cô ấy được."
Ức hiếp, trút giận?
Chu Dần Khôn lạnh lùng liếc ông ta một cái: "Tôi không có bắt nạt con bé."
1
Hàn Kim Văn nghe anh nói vậy xong thì kinh ngạc, đây đâu phải là bắt nạt, đây sao có thể gọi là bắt nạt được? Cô bé đang ở tuổi ăn tuổi học, dù là cháu gái hay người yêu, thân hình bé nhỏ gầy gò như vậy cũng không chịu nổi thể lực của anh tra tấn.
Nhìn thấy Chu Dần Khôn căn bản không nghe lời khuyên, Hàn Kim Văn đành phải nuốt mấy lời chưa kịp nói vào lại. Lúc này, La Trát Lương đi tới thay đổi chủ đề.
"Khôn, Côn Sơn vẫn không chịu nói gì, trong quá trình đó đã xảy ra sự cố, hắn bị ngừng tim sau khi vật lộn quá lâu, khó khăn lắm mới cứu được. Tôi tự mình quyết định dừng cuộc thẩm vấn trước để hắn có thời gian nghỉ ngơi một lúc, nếu không tôi sợ hắn sống không nổi đến lúc hắn mở miệng nói."
Quyết định này không có gì sai cả, Chu Dần Khôn cũng ậm ừ đồng ý: "Tùy ông."
La Trát Lương gật đầu: "À nhân tiện, có một—"
"Ấy Khôn." Hàn Kim Văn cắt ngang: "Cứ thức như thế này không ổn đâu, đi ngủ sớm đi."
Cơn buồn ngủ của Chu Dần Khôn đã qua, ngủ hay không ngủ cũng chẳng sao. Nhưng nghĩ đến cô vẫn đang ngủ trong phòng, anh cất chai rượu đi, nói: "Có chuyện gì ngày mai hẵng nói."
*
Hạ Hạ bị ôm chặt suốt đêm nên ngủ không được thoải mái lắm. Mãi cho đến buổi sáng khi bàn tay bên người bỏ ra cô mới ngủ yên được hai tiếng.
Sau đó thì thức dậy vì đói.
Khi cô mở mắt ra, bên ngoài trời đã rất sáng. Cô dụi mắt ngồi dậy, phát hiện nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cô sững sờ một lúc, ai đã dọn dẹp?
Dù sao cũng không thể là anh được. Điều đó có nghĩa là...ai đó đã vào và biết chuyện gì đã xảy ra trong đây.
Mặt cô đột nhiên nóng bừng, Hạ Hạ vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến chuyện ngày hôm qua nữa. Trong phòng tràn ngập mùi thức ăn, cô nhìn sang, thấy bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn.
Cô lập tức mở chăn ra, cảm thấy toàn thân ớn lạnh, vô thức cúi đầu nhìn xuống, bên trong chăn không mặc quần áo. Quần áo trên ghế sofa cũng biến mất.
Cũng may ở góc giường có một chiếc khăn tắm hình vuông, Hạ Hạ cầm lấy quấn quanh người, chân vừa chạm đất liền lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa thì khuỵ xuống.
Cô kịp thời nắm lấy mép giường ngồi lại, lúc này đủ loại khó chịu ập đến. Bụng dưới đau nhức, vùng kín đau âm ỉ, chân cũng mềm nhũn, ngực và thắt lưng bị chèn ép dữ dội, cổ bị cắn, vết thương nóng bừng.
Trong phòng truyền đến một tiếng thở dài the thẽ, cô bình tĩnh lại, bám thành giường chậm rãi đứng lên đi về phía phòng tắm. Nhưng sau khi tìm kiếm trong phòng tắm, cô vẫn không tìm thấy quần áo của ngày hôm qua, chiếc khăn tắm trên người không đủ dài nên Hạ Hạ đành phải níu mép khăn lại nhanh chóng tắm rửa.
Nhưng cũng không khác gì khỏa thân, cô không thể ngồi ăn thoải mái được, lại phải đi đến tủ quần áo.
Nói thật thì lục lọi đồ đạc của người khác mà chưa được cho phép là một việc vô cùng thô lỗ, nhưng nếu không tại anh, cô đã không bị bỏ mặc lại xong còn không có quần áo mặc.
Khi mở tủ quần áo ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là những chiếc áo sơ mi in họa tiết đi nghỉ. Cô đưa tay định lấy thứ gì đó, quần áo rộng rãi, vải mềm mại, hẳn là rất thoải mái. Nhưng... cô gái cau mày lại buông tay ra.
Thứ này quá cao cấp, khi mặc vào sẽ trở thành tâm điểm của toàn Ngõa Bang.
Bên cạnh có một chiếc áo thun, nhưng cô lại không có đồ lót nên mặc cái này thì xấu hổ lắm. Cuối cùng chỉ còn lại những bộ vest, mỗi bộ đều có chất lượng đặc biệt, nhìn qua giống như chưa được mặc nhiều. Nhưng... quá lớn, đặc biệt là ở phần ngực, không thể che được gì cả.
Cô lại cúi xuống lục lọi quần áo xếp bên dưới, nhưng vẫn không tìm thấy quần áo của phụ nữ. Cuối cùng, một bộ quần áo ngụy trang hiện ra, Hạ Hạ lấy nó ra so sánh, không những cúc áo có thể cài được phía trên, chiều dài còn có thể che kín đùi cô.
Cuối cùng cũng tìm được thứ có thể mặc l, Hạ Hạ cài nút quần áo lại, không chỉ toàn thân ấm áp mà còn cảm thấy an toàn.
Cô đặt chiếc khăn xuống, ngồi vào bàn, cầm cốc lên uống hết trong một ngụm. Nước vẫn còn ấm, uống vào ấm hết cả bụng. Trên bàn là bữa sáng kiểu Tây được mua từ ai đó mà cô không biết, Hạ Hạ cắn một miếng trứng tráng phô mai rau củ, phát hiện nó ngon hơn bánh gạo cô chiên nhiều.
Nghĩ đến bánh gạo, trong lòng cô liền thấy tiếc. Hôm qua cái bàn bị nghiêng, cái bánh rơi xuống sàn. Nếu những đứa trẻ đó nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy đau lòng—
Những hình ảnh khác cũng hiện lên trong đầu cô, Hạ Hạ nghẹn ngào trong cổ họng, tai đỏ bừng nhìn chiếc bàn đã được lau chùi sắp xếp ngay ngắn. Cô lặng lẽ nhấc đĩa lên, cũng không chạm vào bàn.
Không hiểu sao hôm nay trong nhà vô cùng yên tĩnh, tiếng ăn uống của cô đặc biệt rõ ràng.
Hạ Hạ lúc ăn có chút mất tập trung. Hôm nay là thứ Ba, đáng lẽ ra hôm qua cô đã phải đi học lại. Nhưng cô còn không biết khi nào mới có thể quay lại, cặp sách của cô còn bị đánh bom, thậm chí còn bị mất luôn cả điện thoại di động, chuyện bên ngoài giờ thế nào cô cũng không biết. Việc bị chặn thông tin kiểu này thực sự không tốt chút nào.
Sau khi ăn xong chiếc bánh trứng, cô cầm chiếc bánh sandwich lên cắn một miếng. Ánh mắt rơi vào chiếc TV đối diện. Hạ Hạ đặt đĩa xuống, nhìn xung quanh, tìm thấy chiếc điều khiển từ xa trên tủ phía sau.
Cô bật TV lên chuyển kênh tìm kênh tin tức Thái Lan.
May mắn là cũng nhanh chóng tìm thấy. Nghe được tiếng Thái quen thuộc, Hạ Hạ yên tâm hơn một chút, vừa ăn sáng vừa xem tin tức phía trên.
Trên màn hình TV, một cuộc tấn công khủng bố đang được đưa tin, Hạ Hạ vừa xem vừa cau mày.
Người ta cho biết, khoảng 7 giờ sáng hôm qua có một chất có mùi không xác định được rải xuống khu vực Lat Phrao của Bangkok khiến người dân vô cùng hoảng sợ. Sau khi cảnh sát điều tra, thứ được rải ra là thịt người xay nhỏ, trong đó có máu và mô da của rất nhiều người. Cảnh sát nhanh chóng xác nhận danh tính của hai người thông qua kiểm tra kỹ thuật.
Họ là phó tư lệnh quân đội Thái Lan, Phán Lực Ngang, người chịu trách nhiệm chỉ huy và triển khai trong chiến dịch bắt giữ ở núi Birao, và con rể của ông, cảnh sát trưởng Bì Sa Văn.
Đồng thời, phía Nga khẳng định trước đó đã ra lệnh truy nã Chu Dần Khôn nên Cơ quan An ninh Liên bang cũng cử 7 đặc vụ tham gia chiến dịch này, tuy nhiên hiện có 5 đặc vụ mất tích bí ẩn, bọn họ yêu cầu phản hồi tích cực từ phía Thái Lan.
Mặc dù kết quả xét nghiệm khác về mảnh vụn thịt người vẫn chưa được đưa ra nhưng cảnh sát Thái Lan và giới truyền thông hết sức nghi ngờ 5 đặc vụ đó đã thiệt mạng trong thảm kịch này.
Cảnh quay hiện trường bị làm mờ, Hạ Hạ chỉ nhìn thấy trên đường có màu đỏ tươi, người qua đường la hét bỏ chạy, cảnh sát pháp y đang ngồi xổm trên mặt đất thu thập chứng cứ. Âm thanh nôn mửa liên tục truyền ra khiến cô cũng cảm thấy buồn nôn theo.
Khoảnh khắc tiếp theo, một bức ảnh mờ ảo xuất hiện trên màn hình. Nhưng lần này không phải là xử lý nhân tạo, nhưng cũng không chụp được bức ảnh rõ ràng.
Tuy không nhìn rõ mặt nhưng Hạ Hạ nhìn qua vẫn nhận ra đó là Chu Dần Khôn.
Tin tức xác định anh là thủ lĩnh khủng bố, bọn họ cho biết các quân nhân, cảnh sát Thái Lan và nhân viên Nga đã thiệt mạng lần này đều là do Chu Dần Khôn, tuy nhiên anh đã chết ngay tại chỗ do chiếc trực thăng phát nổ khi đang tháo chạy. Đó là lý do tại sao thủ hạ của anh lại phát động một cuộc trả thù tàn khốc như vậy.
Một báo cáo chỉ trong vài phút đã chứa một lượng thông tin khổng lồ. Một số đúng, một số sai, và cực kỳ phức tạp. Hạ Hạ quên luôn cả ăn bữa sáng trên tay, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm vào những bức ảnh thời sự, cố gắng phân loại chi tiết thực tế.
Nhưng nhìn nhìn, trái tim cô chợt run lên, nhịp tim đập nhanh không giải thích được.
Dù biết đó là sai sự thật nhưng tin tức nói Chu Dần Khôn đã chết. Một ý tưởng chợt nảy ra - chuyện này có nghĩa là theo luật pháp Thái Lan, cô không có người giám hộ?
1
Chiếc bánh sandwich rơi xuống đĩa.
Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến vài tiếng "ông chủ lớn". Hạ Hạ sửng sốt, lập tức tắt TV.
Giây tiếp theo, cánh cửa mở ra từ bên ngoài, người đàn ông bước vào.