Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 655: Đối đáp cùng Hướng mẫu



- Tiểu tử thối, con chịu trở về rồi à.

Hướng Nhật vừa vào cửa liền bị Hướng mẫu trừng mắt.

- ... Vừa rồi ở bên ngoài gọi một cuộc điện thoại, cho nên về trễ ạ.

Hướng Nhật gãi gãi ót, ra vẻ vô tội, hắn biết Hướng mẫu nói chuyện hắn đi Hàn Quốc, nhưng giờ hắn lại chuyển sang chuyện khác, mục đích là để đánh trống lảng.

- Thúc thúc.

Hướng mẫu còn định nói gì đó, cô bé đã lanh lợi chạy tới.

Hướng Nhật liền ôm lấy cô bé, tiện tay lau hột cơm trên khóe miệng cô bé:

- Tiểu Ái, ăn no chưa?

- No rồi ạ, thúc thúc, đây là bữa cơm ngon nhất mà Tiểu Ái từng được ăn.

Trên mặt cô bé tràn đầy hưng phấn, liếm liếm đầu lưỡi, sau đó lại tỏ vẻ nhớ nhung:

- Thật muốn gọi mẹ tới ăn cùng.

Hướng Nhật nghe thế trong lòng không khỏi chua xót, vuốt vuốt mũi cô bé:

- Ừ, ngày mai gọi mẹ con tới ăn cùng.

- Hay quá, thúc thúc thật tốt.

Cô bé nói xong, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nhìn về phía Hướng mẫu và mấy người Sở Sở ở bên cạnh:

- Bà cũng tốt, còn các a di cũng tốt.

- Bé như vậy đã biết nịnh rồi.

Hướng mẫu ngoài miệng thì cười mắng, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ yêu chiều, có thể là vì đã nghe Sở Sở kể chuyện về mẹ con cô bé, tiếp đó chậm rãi nói:

- Tiểu Ái, sau này cứ ăn cơm ở nhà bà nhé.

- Dạ.

Cô bé gật mạnh đầu, sau đó lại tỏ ra ngập ngừng.

- Nhưng mẹ...

- Mẹ con cũng thế.

Hướng Nhật tiếp lời, một cô bé nhỏ như vậy mà lúc nào cũng không quên nhớ tới mẹ, thật càng khiến hắn thêm yêu thương, dịu giọng hỏi:

- Tiểu Ái, năm nay lớp mấy rồi?

- Lớp sáu ạ.

Cô nương vươn một tay ra, xòe năm ngón tay, trên mặt thoáng lộ ra chút đắc ý.

- 1 0 tuổi đã lớp sáu à?

Hướng Nhật có phần kinh ngạc, nhớ tới chuyện cô bé buổi tối còn đi bán hoa, đột nhiên hỏi :

- Thế hôm nay con không đi học sao?

- Có đi ạ, mẹ không thích con xin nghỉ, ban ngày con đi học, buổi tối...

Nói đến đây, cô bé ngừng lời, dè dặt liếc nhìn Hướng Nhật.

Hướng Nhật đương nhiên có thể biết vì sao cô bé lại ấp a ấp úng như vậy, xoa xoa đầu nó, nói:

- Sau này ban ngày tiếp tục đi học, buổi tối ở nhà ôn bài vở, ta đã thương lượng với mẹ con rồi, sau này Tiểu Ái sẽ ở đây luôn, cả mẹ con cũng thế.

- Thật ạ? Con với mẹ có thể ở đây sao?

Trên mặt cô bé tỏ ra hết sức chờ mong, hình rất sợ nghe Hướng Nhật nói lời phủ nhận.

- Đương nhiên, buổi tối hôm nay con có thể ở đây. Khi nào mẹ con hết bệnh cũng sẽ dọn đến đây ở.

Lúc nói mấy lời này, Hướng Nhật áy náy đưa mắt nhìn mấy người Sở Sở bên cạnh, dù sao chuyện này hắn cũng chưa thương lượng trước với các nàng.

Nhưng thật ra Sở Sở chư nữ cũng không có vẻ gì bất thường, vẫn nhìn cô bé bằng vẻ mặt thương yêu.

- Con ngủ cùng ai ạ?

Nghe được đáp án mong muốn từ miệng "Hảo thúc thúc", cô bé hưng phấn đến nổi đỏ bừng mặt.

- Cùng...

Hướng Nhật nhìn lướt qua mấy đại tiểu thư đã từng có quan hệ xác thịt với mình như Sở Sở An Tâm, không biết chỉ định người nào mới tốt, dù sao cũng đã có vài ngày không thân mật với các nàng, thật đúng là khó hạ quyết định.

- Ngủ cùng a di ngủ được không?

Phạm Thải Hồng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, bình thường thấy Hướng Nhật khó xử nàng phải hí hửng đứng bên cạnh xem kịch vui, nhưng lần này lạ làm sao lại giúp hắn một tay.

- Vâng ạ.

Cô bé không hề sợ người lạ, cao hứng nhìn Phạm Thải Hồng, giãy giãy người muốn hạ xuống.

Hướng Nhật thuận theo mà buông cô bé ra, để nó nhào tới chỗ Phạm Thải Hồng, về chuyện Phạm Thải Hồng “lấy việc giúp người làm niềm vui", hiển nhiên hắn cũng không định tỏ lòng biết ơn, dù sao thì hắn không thích đụng chạm với bà điên này, quay sang nói với Hướng mẫu:

- Mẹ, ngày mai con định đi mua nhà.

- Mua nhà?

Hướng mẫu khẽ chau mày.

- Sao lại mua nhà, ở đây không phải rất tốt sao?

- Đúng vậy, Hướng Quỳ, sao lại muốn mua nhà?

Mấy người Sở Sở cũng thấy khó hiểu, hơn nữa ở chỗ này lâu như vậy cũng có cảm tình, không phải cứ nói dọn đi là dọn đi được.

- Giờ người nhiều như vậy, ở cũng không đủ.

Hướng Nhật ngượng ngùng nói, nguyên nhân chủ yếu của việc nhiều người là do chính bản thân hắn, nếu như không phải bạn gái quá nhiều, ở tiếp hoàn toàn không thành vấn đề.

Hướng mẫu cũng chợt tỉnh ngộ, biết vấn đề này có chút mẫn cảm, con dâu nhiều thêm, tuy hiện giờ không thấy có gì bất ổn, nhưng nếu cứ để mãi như vậy, sớm muộn gì cũng vấp phải trở ngại này. Suy nghĩ một chút, bà nói sang chuyện khác:

- Định mua ở đâu?

- Khu biệt thự Chân long.

Hướng Nhật liếc sang Sở Sở bên cạnh, khu biệt thự chân long là sản nghiệp của Sở gia, có Sở Sở ở đây, tin chắc rằng tìm một nhà đủ lớn hoàn toàn không thành vấn đề, hơn nữa, Hác Tiện Văn cũng ở đó, quan hệ giữa nàng và Hướng Nhật đã được xác lập, chung quy không thể bỏ mặc nàng.

Ánh mắt Sở Sở cũng lộ ra vẻ hoan hỉ, ở đó mặc dù hơi xa trường học, nhưng bù lại đó là địa bàn của mình.

- Khu biệt thự Chân long?

Hướng mẫu không phải một thôn cô lạc hậu, bà luôn ngưỡng mộ đại danh của khu biệt thự này, cũng biết nơi này không dành cho người bình thường, kéo con trai sang một bên, nhỏ giọng hỏi:

- Con có nhiều tiền như vậy sao?

- Có ạ.

Hướng Nhật cũng nhỏ giọng đáp, hiện giờ cái mà hắn không thiếu nhất chính là tiền, chưa cần bàn đến vụ mua bán cùng Trần thượng tướng ngày xưa, chỉ với số của cải hắn tiện tay "lấy" được từ tổng bộ của tổ chức phía sau màn kia cũng đủ xài mấy trăm đời không hết, huống chi giờ hắn còn theo một "vụ làm ăn quốc tế", tiền giống như quả cầu tuyết vậy, càng lăn càng lớn ra.

- Ở đâu ra? Chẳng lẽ con lấy tiền của mấy đứa Sở Sở...

Hướng mẫu nói không hết câu, nhưng ý tứ lại hết sức rõ ràng, có thể là vì bận tâm đến mặt mũi của con trai, cuối cùng cũng không nói trắng ra.

- Mẹ không tin vào bản lĩnh của con trai mẹ sao?

Hướng Nhật hết chỗ nói luôn, chắc là Hướng mẫu cho rằng hắn tiêu tiền của mấy người Sở Sở, nên coi hắn như kẻ “ăn bám”.

- Được rồi, tạm thời mẹ không hỏi con lấy tiền đâu ra, nhưng chung quy có bao nhiêu cũng nên nói cho mẹ biết.

Lại nhớ con trai mình cũng không phải là đứa bé thật thà chất phác như ngày xưa, Hướng mẫu không tiếp tục truy hỏi, mà hỏi sang chuyện khác.

- Cũng không nhiều lắm...

- Mấy trăm vạn?

Nghe nói không nhiều lắm, Hướng mẫu thử hỏi dò.

- Mấy trăm vạn cũng định mua nhà ở khu biệt thự chân long à mẹ?

Hướng Nhật trố mắt và nghẹn họng, thật ra không phải là muốn châm chọc Hướng mẫu, mà là cảm thấy câu hỏi của bà quá lạ lùng.

Bị hỏi thế, Hướng mẫu đỏ mặt, thẹn quá hóa giận:

- Thế có bao nhiêu? Tiểu tử thối, con còn thích trêu ngươi à, ngứa da phải không?

- Không nhiều lắm, cũng chỉ hơn 1 tỷ đô.

Thoáng cân nhắc, Hướng Nhật quyết định giảm tổng tài sản của bản thân xuống một chút, để Hướng mẫu khỏi bị giật mình quá.

- Bao nhiêu? Con lập lại lần nữa đi.

Hướng mẫu hoài nghi không biết tai mình có nghe lầm hay không, hoặc giả con trai cố ý phóng đại con số thực lên mấy trăm lần.

- 1 tỷ đô ạ.

Hướng Nhật xác nhận một lần nữa.

- Ở đâu ra?

Khi đã nghe rõ, Hướng mẫu liền tỏ ra nghiêm túc, thậm chí có thể nói là nghiêm khắc, bà sợ nhi tử đi làm chuyện gì thương thiên hại lý, bà biết con trai có dị năng, nếu như muốn kiếm nhiều tiền như vậy trong khoảng thời gian ngắn, cũng không phải không có khả năng.

Hướng Nhật nếu đã quyết định tiết lộ sự thực, ắt sẽ không giấu diếm, kể lại chuyện bán phần tư liệu về máy bay tàng hình cho quốc gia.

Hướng mẫu nghe mà vừa bực mình vừa buồn cười, không ngờ tiểu tử thối này lớn gan như vậy, dám bàn chuyện mua bán với quốc gia, bỗng nhiên giật mình, mặt biến sắc, nói:

- Không phải con nói 3 tỷ à? Sao vừa rồi lại nói chỉ có 1 tỷ?

- 2 tỷ kia con dùng vào việc làm ăn...

Hướng Nhật đương nhiên không tiện nói mình đã đưa tấm thẻ chứa 2 tỷ cho Trứu Văn Tĩnh, bằng không có lẽ sẽ bị Hướng mẫu nổi sung lên đánh chết mất.

Mặc dù vậy, Hướng mẫu vẫn tức đến nỗi mặt nổi gân xanh, nếu không phải bên cạnh không tìm được thứ gì vừa tay, không chừng bà đã nổi sung lên đánh cho thằng con trai càng ngày càng không biết nghe lời này một trận:

- Làm ăn gì mà cần tới 2 ỷ đô? Đổi thành nhân dân tệ là hơn 10 tỷ, hơn 10 tỷ đấy, dù mỗi ngày con dùng tiền làm cơm ăn, cũng ăn không hết...

- Mẹ, con có thể cam đoan với mẹ, số tiền tuyệt đối không mất đi, vẫn ở đấy, chỉ là hiện giờ nhất thời không lấy ra được.

Mắt thấy Hướng mẫu có dấu hiệu nổi giận, Hướng Nhật vội vàng bổ cứu.

- Hừ!

Hướng mẫu hừ lạnh một tiếng, ngón tay dí vào trán Hướng Nhật.

- Thằng phá gia chi tử này, tiền còn lại đâu, ngày mai đưa cho ta... Bỏ đi, con cứ giữ lại, nhưng ta cảnh cáo con, nếu con dám hoang phí như thế nữa, ta sẽ không nhận con làm con nữa.

Con trai bản lĩnh lớn, làm mẹ đương nhiên phải cao hứng, nhưng bản lĩnh lớn thì lớn, cũng không thể tiêu xài tùy tiện.

- Dạ, dạ...

Hướng Nhật vâng vâng dạ dạ, thấy cô bé cùng Phạm Thải Hồng Sở Sở chư nữ chơi đùa vui vẻ, đảo mắt qua lại, nói:

- Mẹ, con đi ăn cơm đã, cơm nước xong tắm cái rồi ngủ, ngày hôm nay mệt chết rồi...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.