Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 654: Nhiệm vụ kỳ quái



- Cậu có thể thuyết phục người ấy gia nhập quốc gia không?

Trần thượng tướng có chút khẩn trương, quốc gia nếu có thêm một dị năng giả cấp bốn thì có thể hoàn thành rất nhiều chuyện, đây chắc chắn là một tin vui khôn xiết.

- Chắc là không được.

Câu trả lời của Hướng Nhật làm Trần thượng tướng rất thất vọng, nhưng cũng đành chịu thôi, ai bảo Lưu Phi đã trở thành bạn gái Hướng Nhật, hắn sao có thể cho bạn gái mình gia nhập cơ quan quốc gia, để rồi thường xuyên mạo hiểm tánh mạng đi làm nhiệm vụ cơ chứ?

- Vậy cậu có quan hệ gì với người ấy?

Trần thượng tướng hiển nhiên rất thất vọng, nhưng cũng biết dị năng giả cấp bốn không phải rau cải bán ở chợ, nếu không có khả năng tranh thủ, vậy đành khai thác từ phương diện khác.

- Người ấy hiện giờ coi như là bạn gái của tôi.

Trần thượng tướng khựng lời, sau đó là tiếng cười mắng:

- Sao cậu không nói sớm? Sớm biết như vậy, ta còn thất vọng làm gì? Tiểu tử này. . . Vậy cũng tốt, vậy cũng tốt, có cậu ở đây, chẳng phải là cô ấy cũng gia nhập quốc gia sao? Nói đi phải nói lại, tiểu tử nhiều diễm phúc à nha, giờ có hơn 10 bạn gái rồi phải không?

Hướng Nhật cười khùng khục, cũng không trả lời. Đối với chuyện mình có nhiều bạn gái, Trần thượng tướng có biết cũng không có gì là lạ, với địa vị của Trần Thượng tướng, muốn hỏi thăm tình huống của mình thì thật sự quá dễ dàng.

- Đúng rồi, cô ấy là dị năng giả cấp bốn, mà có người đuổi giết cô ấy, chẳng lẽ là dị năng giả cấp năm?

Trần thượng tướng lúc này mới nhớ ra mình đã bỏ qua vấn đề trọng yếu nhất, bỗng nhiên giọng tỏ vẻ khó tin:

- Mà cậu lại cứu cô ấy, vậy cấp bậc của cậu là gì?

- Ngài đoán xem.

Hướng Nhật dĩ nhiên sẽ không nói người đuổi giết Lưu Phi lúc trước chỉ có thực lực tương đương với dị năng giả cấp hai, bởi vì trong này có dính dáng đến chuyện máu của mình chẳng khác nào thịt Đường Tăng, bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào cũng có thể tạo ra vô số dị năng giả cấp bốn, điều kiện tiên quyết là thành viên tộc hút máu đủ nhiều. Nếu để lộ ra ngoài, không chừng Trần thượng tướng sẽ tìm người cắt nhỏ mình ra để nghiên cứu mất.

- Cấp năm hay cấp sáu?

Trần thượng tướng không dám khẳng định, nhưng trong lòng có một cảm giác hưng phấn đến run rẩy, bất kể là cấp năm hay cấp sáu, chỉ cần đây là thật, vậy chính là tin vui cho cả quốc gia, đối với việc thực hiện những đại sự có ảnh hưởng tầm quốc tế thì càng ăn chắc hơn.

- Thượng tướng, người đuổi giết Lưu Phi cũng là Yên diệt giả , nhưng bị tôi dọa chạy.

Mặc dù hơi khác sự thật, nhưng đấy là cách Hướng Nhật gián tiếp chứng minh thực lực của mình, như vậy Trần thượng tướng khi đối phó Bắc Hải Trứu gia cũng phải để tâm hơn chút.

- Vậy cậu là dị năng giả cấp năm?

Trần thượng tướng mơ hồ hiểu ra ẩn ý trong câu nói của Hướng Nhật.

- Cũng chính là 'Chấp năng giả.

Hướng Nhật đáp một cách khẳng định.

- Thật tốt quá!

Giọng Trần thượng tướng đầy phấn chấn, có chút vui quá mà quên hết tất cả.

- Tiểu Hướng, ta quả nhiên không nhìn lầm cậu, cấp năm, cậu chính là dị năng giả cấp năm đầu tiên của quốc gia, khó trách lúc trước ngay cả Trương lão cũng đánh giá cậu cao như vậy.

- Trương lão?

Hướng Nhật hơi ngẩn ra, sau đó lập tức nhớ tới vị sư huynh “rất cơ hội” của mình, nói gì thì nói, nếu như không nhờ ông ta đưa cho mình mấy trang giấy rách nghe nói là "Sau khi luyện xong có thể phi thiên độn địa", mình cũng không thể nào đạt đến trình độ cao như bây giờ.

- Lão đầu kia nói xấu gì tôi vậy?

- Cậu gọi ông ấy là lão đầu?

Trần thượng tướng có vẻ bị nghẹn, giọng nói vô cùng cổ quái, cứ như một người thấy một chuyện vô cùng khôi hài muốn bật cười nhưng cổ lại bị người ta bóp lại.

- Cậu là người đầu tiên dám gọi ông ấy như vậy, cậu biết lúc trước người đắc tội ông ấy thế nào không? Tất cả đều rất thảm, giờ nghe nói còn có người thường xuyên giật mình dậy lúc nửa đêm vì gặp ác mộng.

- Lão đầu kia khủng bố vậy sao?

Hướng Nhật có phần líu lưỡi, lão đầu ngoại trừ cái lần ép hắn bái vị sư phụ đã về trời kia làm thầy là khá vô sỉ, còn đâu dường như cũng không tệ lắm, ít nhất Hướng Nhật chưa từng thấy qua thủ đoạn khiến cho người khác mơ thấy ác mộng của lão đầu kia.

Hình như là không muốn cùng Hướng Nhật tiếp tục bàn luận về lão đầu âm hiểm và khủng bố kia, Trần thượng tướng chuyển đề tài:

- Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, Thải Hồng ở chỗ của cậu sao?

- Phạm Thải Hồng à, quả thật ở chỗ của tôi, nhưng bà điên này chẳng có hảo cảm gì với ta, nếu ngài có thể triệu hồi về thì mau mau gọi cô ta về giùm tôi, đỡ phải ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi và bạn gái.

Theo Hướng Nhật nghĩ, Trần thượng tướng hoàn toàn có thể giúp hắn chuyện nhỏ này.

Nhưng không ngờ câu trả lời của Trần thượng tướng lại nằm ngoài dự liêu của hắn:

- Ta cũng không có quyền lợi điều cô ấy về, hơn nữa, ta cũng không chọc vào cô ấy nổi.

- Lai lịch cô ta rất lớn à?

Hướng Nhật lập tức nghĩ tới điểm này, ngay cả Trần thượng tướng cũng không dám chọc vào, hiển nhiên không phải vì thân phận dị năng giả của Phạm Thải Hồng, nhất định là vì bối cảnh nàng ta cũng rất ghê gớm.

- Con gái nuôi của thủ trưởng, cậu nói xem lai lịch có lớn không?

Giọng điệu của Trần thượng tướng giống như của một nàng dâu đang phải chịu tủi thân đủ điều, không chừng lúc trước cũng từng có xích mích với bà điên Phạm Thải Hồng, hơn nữa còn rơi vào thế hạ phong.

- Ngài nói là. . .

Hướng Nhật cảm giác tim bắt đầu đập nhanh hơn, người mà ngay cả Trần thượng tướng cũng phải gọi là "Thủ trưởng", vậy cũng chỉ có mấy người, nhưng mấy người ấy ai chẳng là đại nhân vật mà chỉ cựa mình một cái cũng khiến quốc gia rung chuyển, khó trách ngay cả Trần thượng tướng cũng không dám tùy tiện chọc vào, không ngờ bà điên kia lại có lai lịch lớn như vậy?

- Ta chưa nói gì hết, giờ bàn một chút về điều kiện của chúng ta đi.

Trần thượng tướng không đợi Hướng Nhật mở miệng hỏi Phạm Thải Hồng rốt cuộc là con gái nuôi của vị thủ trưởng nào, lập tức chuyển đề tài lần nữa.

- Điều kiện? Điều kiện gì?

Hướng Nhật thoáng ngây người, nhớ lúc trước mình có hẹn bàn điều kiện gì với Trần thượng tướng đâu.

- Cậu để ta gánh tội thay cậu, chung quy cũng nên bồi thương ta chút gì chứ?

Có lẽ là do hồi nói chuyện phiếm vừa rồi, giọng Trần thượng tướng với Hướng Nhật cũng thoải mái và thân thiết hơn rất nhiều.

Hướng Nhật này mới hiểu ra, Trần thượng tướng đang nói đến chuyện ông ta chuẩn bị giúp mình đối phó Trứu gia, chuyện này đúng là đã phiền Trần thượng tướng gánh tội thay hắn, Hướng Nhật cũng hơi ngượng:

- Xin cứ nói, Thượng tướng muốn một công dân nho nhỏ như tôi giúp gì?

- Không phải giúp ta, là giúp quốc gia.

Giọng Trần thượng tướng thật trang nghiêm, nhưng Hướng Nhật lại nghe như có cảm giác mình bị cho vào tròng.

- Vừa hay, quốc gia đúng là có một nhiệm vụ định giao cho cậu, giờ không ngờ lại biết chuyện cậu là dị năng giả cấp năm, vậy nhiệm vụ kia đối với cậu thật sự quá đơn giản, có lẽ một nhiệm vụ khó hơn sẽ thích hợp với cậu hơn.

- . . .

Hướng Nhật im lặng, bởi vì biết mình có chút thực lực nên định giao cho mình trọng trách nặng nề hơn sao? Hắn bỗng nhiên hối hận lúc trước đã để lộ ra thực lực, sớm biết vậy thì nên hạ thấp một chút, giờ đưa lên cao quá, phiền toái cũng lớn theo.

- Yên tâm đi, nhiệm vụ ta đổi cho cậu mặc dù phiền toái một chút, nhưng không phải lập tức đi làm ngày, chắc còn phải chờ một năm nửa năm nữa, nhanh nhất cũng sau ba tháng.

- Rốt cuộc là nhiệm vụ gì?

Nghe Trần thượng tướng nói mấy tháng sau mới bắt đầu nhiệm vụ, Hướng Nhật thở phào nhẹ nhõm, dù sao tối nay mới vừa về nhà mà đã lại đi làm nhiệm vụ, vậy đúng là khó ăn nói với mấy người Sở Sở, đồng thời nẩy sinh lòng hiếu kỳ.

- Khặc khặc, một nhiệm vụ giúp cậu có cơ hội ra nước ngoài du lịch bằng tiền công quỹ, nhân tiện còn có thể gia tăng nhân số trong hậu cung.

Trần thượng tướng nói xong một câu ám muội, sau đó cúp điện thoại.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.