Cuối cùng, Lâm Tái Xuyên vẫn mang theo Tín Túc đến thôn Đào Nguyên. Anh biết Tín Túc thật sự có thể làm ra chuyện lén chạy đến thôn Đào Nguyên một mình. Nếu vậy thì thà rằng anh đặt cậu trong tầm mắt.
Tín Túc mặc một chiếc áo khoác lông màu xám nhạt. Chiếc áo mềm mại khiến cậu không có vẻ sắc bén mà trái lại, mang theo vẻ lười biếng. Cảm giác tối nay có thể lại phải cùng Lâm Tái Xuyên tăng ca đến nửa đêm, Tín Túc phòng ngừa chu đáo, ngồi ngủ bù trên xe. Vừa lên xe, cậu đã ngả lưng ghế, nằm ngủ trên ghế phụ.
Mãi đến khi Lâm Tái Xuyên bảo cậu xuống xe, Tín Túc mới tháo miếng bịt mắt nước xuống. Cậu vẫn còn trong cơn buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được. Vì vậy, cậu tự nhét tay mình vào lòng bàn tay Lâm Tái Xuyên, để anh dẫn mình đi.
Lâm Tái Xuyên nói khẽ: "Cẩn thận kẻo ngã."
Vào thôn, dưới chân đều là đường đất gập ghềnh, bước đi đều là chân cao, chân thấp.
Nửa đêm, thôn Đào Nguyên đen nhánh một mảnh, cực kỳ yên tĩnh. Dọc đường đi, hai người cũng không gặp ai. Lâm Tái Xuyên đến thẳng nhà trưởng thôn của thôn Đào Nguyên. Trưởng thôn là người đàn ông khoảng gần 60 tuổi, mắt một mí, mũi khoằm hơi không hợp với đường nét chung của cả khuôn mặt, mặt vằn vệt các nếp nhăn sâu hoắm. Vẻ ngoài của người này khiến người đối diện cảm thấy không tốt lắm.
Triệu Bồi Xương mở hé cửa ra vào, hai mắt đảo lên xuống đánh giá hai người đối diện, giọng đầy cảnh giác: "Mấy cậu là ai?"
Lâm Tái Xuyên nói ngắn gọn: "Cảnh sát. Đến điều tra vụ án mạng của Triệu Hồng Tài".
Trưởng thôn hơi ngạc nhiên một chút, sau đó nói vẻ do dự: "Triệu Hồng Tài chết hơn một năm rồi. Bên đồn công an cũng không hề có động tĩnh gì. Đây là có manh mối gì mới à?"
Triệu Bồi Xương nói chuyện mang đặc âm địa phương, mỗi từ nói ra đều khiến người nghe không rõ lắm, giọng hơi the thé.
"Đúng vậy." Lâm Tái Xuyên nói bình thản, "Nhưng còn một số điểm đáng nghi, cần nhờ người dân địa phương biết chuyện".
Con ngươi Triệu Bồi Xương đảo quanh hai vòng. Sau đó, người này mở cửa, nói: "Hai cậu vào trong nhà nói đi".
Cửa gỗ phát ra tiếng "Kẽo kẹt" chói tai. Lâm Tái Xuyên và Tín Túc cùng đi vào trong nhà Triệu Bồi Xương.
Triệu Bồi Xương là người sống một mình. Vợ ông mất từ sớm, sau này ông cũng không tái giá. Người đàn ông trung niên sống một mình nên trong nhà khá bừa bộn. Nhà nhiều năm cũng không sửa chữa gì nên đã cũ nát. Trong phòng có một mùi kì lạ, khó nói.
Tín Túc vừa vào cửa đã nhăn mũi, rất muốn quay người đi ra ngoài. Cậu liếc mắt nhìn mặt ghế dài bóng loáng, trên đó có dính vết bẩn không rõ là thứ gì, khiến người nhìn hoàn toàn không có ham muốn ngồi xuống.
Triệu Bồi Xương đi vào trong một góc nhà, cúi lưng, đổ hai bát nước inox mời hai người. Nước trong bát rõ ràng có những vệt màu vàng lượn lờ trong nước. Tín Túc nhìn thấy mà cảm thấy ngứa ngáy, như có ròi bò trong xương.
Lâm Tái Xuyên đưa chân kéo một cái ghế lại gần, cởi áo khoác phủ lên trên mặt ghế, nói nhỏ với Tín Túc: "Em ngồi đi".
Tín Túc ngồi xuống cạnh anh, dáng vẻ cực kỳ cẩn thận, đầy vẻ lịch sự hiếm thấy.
Triệu Bồi Xương xoa xoa hai tay, nói: "Đồng chí cảnh sát, các cậu muốn hỏi gì mà buổi tối phải chạy đến đây một chuyến thế này?"
Lâm Tái Xuyên: "Lúc còn sống, Triệu Hồng Tài làm gì ở thôn?"
Triệu Bồi Xương trầm giọng trả lời: "Ở nông thôn còn có chuyện gì để làm? Đàn ông chính là làm việc ngoài ruộng. Cậu ấy ở nhà trồng gừng. Đến mùa thì đều trồng gừng và buôn gừng. Khi không có việc gì thì chơi bời lêu lổng. Dù sao cậu ấy cũng không có vợ con phải nuôi. Mặc dù là phó bí thư trong thôn, thật ra đó cũng chỉ là cái tên mà thôi. Cậu ấy cũng không phải giải quyết việc gì trong thôn".
"Ở trong thôn, Triệu Hồng Tài có quan hệ gần gũi với những ai?"
Triệu Bồi Xương nói: "Tôi không qua lại với nhà cậu ta nhiều lắm. Hai người chúng tôi luôn là nước sông không phạm nước giếng nên không rõ mấy chuyện này. Chuyện này cậu có thể đi hỏi mấy hàng xóm trước đây của cậu ta thử xem sao. Có điều, tôi luôn nghe người trong thôn nói, cậu ấy cũng ít gặp gỡ mọi người".
Lâm Tái Xuyên giương mắt nói, "Tôi nghe nói, thôn Đào Nguyên có một vị thần sông phù hộ sức khỏe cho người dân trong thôn được mạnh khỏe và mùa màng được bội thu".
Triệu Bồi Xương cười một tiếng: "Chuyện này... Tôi biết cảnh sát nhất định không tin cách nói quỷ thần này. Thật ra tôi cũng không tin. Nhưng người trong thôn đều cảm thấy có thần sông phù hộ nên tôi cũng không dám nói gì".
Triệu Bồi Xương nói: "Hồi năm 12, 13, ruộng vườn bị hạn hán, người trong thôn đều bị mất mùa. Trồng lạc, lúa mạch, bắp hay bất cứ cái gì cũng không được. Thế hệ thanh niên đều ra ngoài gắng sức làm ăn, trong thôn chỉ còn lại mấy người già nửa sống nửa chết. Lay lắt mấy năm, sau khi hết tiền dành dụm, rất nhiều người già trong thôn đều không thể sống nổi được nữa. Cuối cùng, có một ngày vào 5 năm trước, đột nhiên trời mưa một trận lớn suốt một ngày một đêm không ngớt, lấp đầy sông suối trong thôn chúng tôi, đều tạo thành hình rồng nước. Lúc đó, mấy người biết xem phong thủy nói, thôn chúng tôi được long mạch phù hộ. Từ đó về sau, con sông kia chưa từng khô cạn, người trông thôn bất kể trồng loại cây gì đều được mùa, còn có thể bán với giá cao. Gia đình ai cũng đều ngày càng sung túc. Cho nên, sau đó, người trong thôn tôi đều nói, thôn Đào Nguyên chúng tôi được thần sông phù hộ".
Triệu Bồi Xương hào hứng miêu tả lại một tràng, Tín Túc không hiểu thời thế mà hỏi chen ngang một câu, "Trong truyền thuyết kiểu này, mấy vị thần bảo vệ con người đều muốn nhận được báo đáp. Vậy người trong thôn trả thù lao cho thần sông cái gì?"
Giọng Triệu Bồi Xương hơi ngừng lại, có thể bởi vì lời của Tín Túc, sắc mặt người này rõ ràng đổi thành vẻ hơi âm trầm. Ông ta trầm giọng nói: "Đây là cầu xin thần linh phù hộ, tâm thành là linh ứng, không cần thù lao gì cả".
Tín Túc nghe xong không nhịn được mà cười một tiếng. Cậu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn đối phương một cái. Thời đại nào rồi còn có người cầu xin "thần linh trả lời".
Nhưng Lâm Tái Xuyên lại không có phản ứng gì. Anh chỉ bình tĩnh dò hỏi: "Nghe những người khác trong thôn nói, Triệu Hồng Tài khi còn sống hình như từng có xung đột với thần sông. Ông biết đó là chuyện gì không?"
Triệu Bồi Xương: "Chuyện này tôi từng nghe qua một chút. Cậu ấy không tin trong thôn chúng tôi có thần bảo vệ. Thậm chí, còn cảm thấy người dân trong thôn mê tín dị đoan, đều là kẻ ngốc. Cậu ta cả ngày nói người trong thôn điên rồi, còn đổ rác, vôi xuống sông. Những chuyện này đúng là..."
Triệu Bồi Xương thở dài một cái, "Dù cho thần sông có tồn tại hay không, đối với người dân trong thôn mà nói, ít ra cũng là trụ cột chống đỡ về mặt tinh thần. Người già vốn không có tinh thần nên nếu cây trụ cột này cũng không còn thì sao có thể sống nổi nữa".
Nghe tới đây, Triệu Hồng Tài giống như "loài khác" trong thôn. Cho nên, khi "loài khác" bị người dùng thủ đoạn cực kỳ cực đoan giết chết, thi thể bị treo ngược trên cây, người trong thôn chỉ biết vỗ tay tỏ ý vui mừng, sẽ không tìm tòi nghiên cứu xem rốt cuộc là "loài khác" chết thế nào, bị ai giết.
Lâm Tái Xuyên trầm ngâm một lúc: "Nghe nói chuyện tang lễ của Triệu Hồng Tài là do cán bộ trong thôn ông làm giúp. Khi còn sống, Triệu Hồng Tài có để lại gì không? Di vật đó hiện nay được để ở đâu?"
Triệu Bồi Xương nói: "Sau khi Triệu Hồng Tài chết, nhà của cậu ấy cũng bị thu hồi, hầu hết đồ vật của cậu ta đều bị đốt. Còn một ít... hình như tôi có thu thập để ở nhà kho phía sau. Nếu hiện giờ cậu muốn xem thì để tôi đi tìm luôn xem sao. Hai cậu ở đây chờ tôi một lúc".
Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu.
Triệu Bồi Xương đẩy cửa phòng, đi ra nhà kho phía sau. Tín Túc lập tức đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Cậu cảm thấy không muốn ở ngôi nhà này thêm một giây phút nào nữa.
Lâm Tái Xuyên tỏ ra hơi khó xử, "Anh đã nói em đừng đi cùng rồi".
Tín Túc giấu chiếc mũi cao thẳng vào chiếc áo lông, hít một hơi, nói: "Bỏ áo khoác đi. Lúc về em mua cái mới cho anh".
Tín Túc đứng bên ngoài hít thở hai hơi, lại theo sau Lâm Tái Xuyên thăm dò, xem xét khắp nơi trong nhà Triệu Bồi Xương. Sau đó, cậu phát hiện khu vực đối diện cửa có một bàn thờ, trên đó đang thờ một bức tượng có gương mặt khó nói. Đây có thể là vị thần gì đó do thôn này tự phong.
Tín Túc không để bụng liếc mắt một cái, đang định dời mắt đi thì cậu đột nhiên hơi nhíu mày, đi đến bên cạnh bàn thờ. Phía dưới bức tượng có một bát hương, bên trong cắm ba que hương đã cháy hết.
Tín Túc nhìn bát hương kia rồi dùng lòng bàn tay hơi vo chút tro hương đã cháy trong bát hết kia. Tro hương không có cảm giác mịn màng, mềm mại như bình thường mà cứng, có hạt rõ ràng, giống hạt cát. Tín Túc đưa tro hương trên tay lên ngửi ngửi, không nhận ra mùi hương này có gì đặc biệt gì.
"Em làm sao vậy?", Lâm Tái Xuyên từ phía sau đi đến.
"Không có gì." Tín Túc phủi phủi tay, hỏi anh, "Anh có phát hiện ra gì không?"
Lâm Tái Xuyên lắc đầu.
Kể cả thôn này có thật sự có gì đi chăng nữa thì khi biết cảnh sát bắt đầu điều tra nơi này, chỉ sợ mọi thứ cũng đã được xử lý sạch sẽ.
Một lúc lâu sau, Triệu Bồi Xương mới chạy từ ngoài về, lau lau mồ hôi trên đầu, mặt đầy vẻ xin lỗi, nói: "Ngại quá, đồng chí cảnh sát. Năm ngoái khi thu dọn nhà, có thể tôi đã nhận nhầm mấy món đồ của Triệu Hồng Tài là rác nên bỏ đi từ lúc nào rồi. Vừa rồi, tôi có tìm lại một lượt những cũng không thấy gì. Có thể không tìm được".
Lâm Tái Xuyên: "Tìm không thấy cũng không sao".
Vốn hai người cũng không hi vọng tìm được gì.
9 giờ rưỡi tối, hai người rời khỏi nhà Triệu Bồi Xương.
Sau khi Lâm Tái Xuyên và Tín Túc rời đi, Triệu Bồi Xương đóng cửa, khóa cả cửa trước và sau, gạt bát nước inox xuống sàn nhà, lấy ra hai que hương để thắp, mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm nói gì đó. Sau đó, Triệu Bồi Xương mở mắt ra, vừa định cắm hương vào bát hương thì nhìn thấy mặt tro hương trong bát còn lưu lại một dấu vân tay. Sắc mặt Triệu Bồi Xương hơi đổi đổi.
Lái xe từ thôn Đào Nguyên về đến khu nhà Lâm Tái Xuyên đã là hơn 11 giờ. Tín Túc buồn ngủ rũ, cả người gần như treo trên người Lâm Tái Xuyên để lên nhà.
Càn Tương nghe tiếng động bên ngoài liền phe phẩy đuôi ra ngồi xổm ngay sau cửa, chờ hai người đi vào sẽ vui mừng thè lưỡi và chạy xoắn xuýt xung quanh hai người một vòng.
Không biết vì sao, cả người chú béc-giê Đức màu đen đột nhiên căng thẳng. Cổ Càn Tương phát ra tiếng hừ hừ đầy đe dọa. Lưng nó cong lên, cả người ở tư thế sẵn sàng tấn công. Trong nháy máy, nó gần như muốn nhảy bổ vào người Tín Túc nhưngnó lại hơi do dự nên đứng cảnh giác nhìn cậu chằm chằm như nhìn thấy kẻ thù.
Tín Túc tỉnh hẳn. Cậu đứng yên tại chỗ, mắt nhìn xuống Càn Tương.
Lâm Tái Xuyên hơi ngạc nhiên. Từ sau khi về hưu, anh chưa bao giờ thấy Càn Tương có phản ứng khác thường như vậy. Càn Tương luôn là đồng đội có tính cách tương đối ôn hòa.
Anh đứng che phía trước Tín Túc, trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Càn Tương lại sủa to mấy tiếng cực kỳ hung dữ với Tín Túc, tiếng sủa rất gay gắt. Càn Tương thường ngày rất biết điều. Kể cả có muốn Lâm Tái Xuyên chú ý, nó cũng chỉ khẽ "ư ử" trong cổ họng hai tiếng, sẽ không sủa to tiếng trong nhà... Nếu còn để Càn Tương sủa thêm lúc nữa, chỉ sợ hàng xóm tầng trên cũng sẽ báo công an vì làm phiền người khác.
Lâm Tái Xuyên hơi nhíu mày. Anh quỳ gối trên sàn nhà, duỗi tay ôm lấy cổ nó, nhỏ giọng vỗ về: "Vì bọn anh về muộn quá à?"
Càn Tương vẫn nhìn Tín Túc chằm chằm như hổ rình mồi.
Lâm Tái Xuyên vừa vuốt lông Càn Tương, vừa nghĩ thầm: Trước khi Càn Tương về hưu ở Cục Công an thành phố, nó là chó cảnh sát của đội phòng chống ma túy... Chẳng lẽ trên người hai người họ có mùi gì đó?
Cũng trong nháy mắt đó, Tín Túc đột nhiên nghĩ đến gì đó. Cậu giơ bàn tay sờ tro hương ra trước mũi Càn Tương, hỏi nó, "Là vì mùi này à?"
Càn Tương nhìn động tác của Tín Túc giống như phản ứng với gì đó mà bình tĩnh lại. Nó nâng mũi, hít hít đầu ngón tay Tín Túc. Sau đó, nó lại ngồi xổm trên đất, hai chân trước gạt gạt ra hiệu. Lâm Tái Xuyên rất quen thuộc với hàm ý của động tác này.