Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Mấy người đang yêu có cãi nhau cũng là khoe khoang tình cảm
Bộ phận kỹ thuật khôi phục được toàn bộ thông tin trên di động của Lý Đăng Nghĩa, tìm được rất nhiều các tin nhắn trao đổi và số liên lạc trên điện thoại.
Khi Lý Đăng nghĩa còn sống, trong một tháng, người này có nhiều lần giao dịch với người nghiện, nội dung tin nhắn có rất nhiều "tiếng lóng" trong nghề. Thông qua thông tin này đủ để chứng minh Lý Đăng Nghĩa rõ ràng có buôn bán ma túy. Có điều quy mô không lớn. Mỗi lần, "khách hàng" cũng không mua nhiều lắm, cơ bản đều là bán cho "khách lẻ".
Nhân viên kỹ thuật nhìn về phía Lâm Tái Xuyên, ngầm hỏi ý anh, "Đội trưởng Lâm, chúng ta có thử trả lời tin nhắn không? Dùng danh nghĩa của Lý Đăng Nghĩa liên hệ không chừng có thể câu được mấy con cá".
"Không cần. Tốc độ tin tức truyền đi khá nhanh", Lâm Tái Xuyên lắc đầu, nói, "Chỉ đến ngày thứ ba sau khi Lý Đăng Nghĩa bị sát hại đã không thấy người mua gửi tin nhắn đến. Sợ là mấy người mua đều đã biết Lý Đăng Nghĩa đã chết. Hẳn mấy người này cũng biết Cục Công an thành phố đang điều tra vụ án của Lý Đăng Nghĩa cho nên đều không có động tĩnh gì".
Nhân viên kỹ thuật trầm ngâm một lúc, nói: "Vậy anh có cần chúng tôi làm gì nữa không?"
Lâm Tái Xuyên: "Nhờ cậu in toàn bộ thông tin có trong chiếc điện thoại di động này, gửi cho tôi một bộ, và thống kê danh sách tất cả những người bị nghi ngờ có liên quan đến mua bán ma túy".
"Rõ. Trong hôm nay, tôi sẽ đưa đến", nhân viên kỹ thuật lên tiếng, quay người rời khỏi văn phòng.
Lâm Tái Xuyên đứng yên tại chỗ một lúc lâu. Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc, "Đội trưởng La, bên này có phát hiện mới. Có thể cần các anh phối hợp điều tra".
Không lâu sau, vị phó đội trưởng đội phòng chống ma túy ở sát vách đi sang. Người này nhìn thấy Lâm Tái Xuyên trong phòng liền "A" một tiếng, "Nghe nói là còn sống à?"
Có câu, "tướng nào, lính nấy". Lâm Tái Xuyên là người tính cách truyền thống, cẩn thận, nghiêm túc nên không khí ở đội điều tra hình sự cũng có vẻ chín chắn, cẩn trọng, nghiêm trang. Còn La Tu Diên thường ngày lại đối lập hoàn toàn. Người này luôn có vẻ cà lơ phất phơ nên cảnh sát dưới quyền cũng không hề có quy củ. Phó đội trưởng đội phòng chống ma túy dựa vào khung cửa, cười cợt nhả với Lâm Tái Xuyên.
Để tấn công các giao dịch ma túy phi pháp của thành phố Phù Tụ, đội chống ma túy đã đào tạo rất nhiều "người nằm vùng". Đa phần đều trà trộn thuận lợi vào mạng lưới của tội phạm như cá gặp nước. Lâm Tái Xuyên dự định để người của đội chống ma túy đi "chắp nối" với người mua của Lý Đăng Nghĩa. Để người của đội chống ma túy đi điều tra những người đó là phù hợp nhất, nhất định sẽ không khiến ai nghi ngờ.
Phó đội trưởng nghe xong kế hoạch của Lâm Tái Xuyên không nói hai lời, gật gật đầu: "Không vấn đề gì. Lát nữa tôi quay lại bảo người của chúng tôi liên hệ với mấy người mua ma túy kia. Có số di động thì đều dễ nói. Bắt được người, chúng tôi sẽ đưa tới đội điều tra hình sự trước".
Dứt lời, vị phó đội trưởng liền vội vàng rời đi.
Chương Phỉ nằm bò ra bàn, thở dài ỉu xìu: "Sau khi biết Lý Đăng Nghĩa là người xấu bị trừng phạt đúng tội, tâm trạng phá án liền không còn vội vàng như trước".
Người bị hại vô tội sẽ khiến người khác đồng cảm nhưng nếu biết người chết thật ra là người có chết vẫn chưa hết tội, tâm trạng liền rất khó thấy căm phẫn.
"Vụ án này không chỉ là bản thân Lý Đăng Nghĩa bị nghi ngờ có liên quan đến việc phạm tội gì", Lâm Tái Xuyên liếc nhìn Chương Phỉ một cái, nói, "Còn rất nhiều điểm đáng nghi chưa điều tra rõ. Lượng heroin tinh khiết trong tay Lý Đăng Nghĩa từ đâu mà có? Hung thủ giết chết Lý Đăng Nghĩa và Triệu Hồng Tài có quan hệ gì? Những người khác ở hai thôn Đào Nguyên và thôn Thọ Huyện có vấn đề gì không?"
"............"
Chương Phỉ lẳng lặng ngồi thẳng lưng lên.
Cùng thời gian, ở phân khu Hà Dương, trong một cửa hàng bán trang thiết bị thể thao nào đó.
Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên 50 tuổi. Hai cảnh sát mặc quần áo bình thường đứng phía trước, tay cầm một tấm ảnh chụp, hỏi: "Ông chủ, trước đây, ông từng gặp người này chưa?"
Đó là ảnh trên giấy chứng nhận của Lý Đăng Nghĩa được lưu trong hệ thống của Bộ Công an. Người đàn ông trên ảnh có nước da ngăm đen, mặt to ngang nhưng cằm lại nhọn. Gương mặt người này vừa mang vẻ thật thà, lại vừa có vài phần gian xảo.
Ông chủ đeo kính viễn lên, cầm bức ảnh nhìn một lúc lâu, sau đó lắc đầu, "Không ấn tượng. Tôi không nhớ người này".
Cảnh sát đứng bên cạnh nói: "Người đàn ông này bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án mạng chết người. Nhờ ông nhìn kĩ thêm lần nữa xem sao".
"Chỗ tôi mỗi ngày đều có khách. Một ngày có đến mấy chục người khác nhau. Sao tôi nhớ rõ được mặt của từng người thế nào".
Ông chủ nhíu mày, càu nhàu một câu, lại hỏi, "Các cậu có ảnh chụp nào khác không? Tấm ảnh này vừa nhìn đã biết là ảnh trên chứng minh thư. Ảnh chụp trên chứng minh thư có thể là ảnh từ nhiều năm trước. Nói không chừng, mấy năm nay, người cũng thay đổi rồi. Các cậu cho tôi xem thêm mấy tấm, không chừng tôi có thể nhớ ra gì đó".
Cảnh sát lại đưa mấy tấm ảnh chụp Lý Đăng Nghĩa trên điện thoại, nhắc nhở: "Hẳn là chuyện xảy ra vào trước Tết năm ngoái, cũng vào khoảng thời gian như bây giờ. Ông nghĩ kĩ lại thử xem".
"Hừm... Đúng là nhìn rất quen mắt. Không chừng đúng là tôi đã từng gặp rồi". Ông chủ đưa tay đẩy kính lên, nhìn ngắm mấy bức ảnh một lúc lâu. Đột nhiên, ông dậm chân một cái, quay đầu nhìn cảnh sát, "Tôi nhớ ra rồi! Đúng là người này đã đến đây. Tôi còn nói chuyện với anh ta!"
Cảnh sát hỏi: "Lúc nào?"
"Mùng một Tết năm ngoái, người này đã đến mua đồ ở cửa hàng của tôi". Ông chủ nói, "Chuyện này khiến tôi có ấn tượng rất sâu. Chắc đúng là người này".
"Mùng một Tết sao?", cảnh sát còn lại nửa tin, nửa ngờ, nói, "Cửa hàng của ông mùng một Tết còn mở cửa bán hàng à?"
Ông chủ nói: "Tôi không có bạn đời, trong nhà cũng không có người già. Con cái nhập ngũ ở xa, Tết cũng không về. Trong nhà chỉ có một mình tôi. Ngồi ăn Tết ở cửa hàng cũng coi như ở nhà".
Cảnh sát: "..."
Cảnh sát im lặng mấy giây, sau đó nói đầy vẻ áy náy, "Ông nói tiếp đi".
Ông chủ nói: "Lúc đó, tôi thấy rất kì lạ. Tết nhất, ai lại không ra cửa đi thăm hỏi người thân. Dọc đường cũng chưa có cửa hàng nào mở cửa. Tôi cũng không nghĩ hôm đó có thể khai trương bán hàng".
Hai cảnh sát liếc nhìn nhau, mặt không đổi sắc, hỏi, "Ông còn nhớ khi đó người này vào cửa hàng mua gì không?"
Ông chủ nghĩ nghĩ cẩn thận, nói, "Hình như... là một cuộn dây thừng bện bằng sợi ni lông màu trắng. Là loại giống với kiểu dây mà đồng đội của các cậu cầm đến hỏi lúc trước. Loại dây thừng vận động kiểu đó, trong cửa hàng tôi chỉ có một loại đó. Khi đó, tôi còn hỏi cậu ấy là Tết nhất còn mua dây thừng làm gì. Cậu ấy nói, nhà cậu ấy làm ruộng nên muốn mua để kéo đồ vật. Nói xong liền đi. Sau đó, tôi cũng không nghĩ gì về chuyện này".
Chuyện này gần như đã chứng minh Lý Đăng Nghĩa chính là hung thủ giết chết Triệu Hồng Tài.
Một cảnh sát nói: "Đây là số điện thoại của tôi. Sau này, nếu ông nhớ được manh mối gì khác, ông có thể gọi cho tôi theo số này".
Cảnh sát chủ động bắt tay ông chủ cửa hàng, "Cảm ơn ông đã phối hợp điều tra. Đây là một manh mối rất quan trọng".
Ông chủ tiệm vẫy vẫy tay, nói, "Hầy. Phối hợp với đồng chí cảnh sát là việc nên làm".
Hai cảnh sát vừa ra khỏi cửa ra vào, vị cảnh sát trẻ tuổi đã ủ rũ, cụp đuôi, nói: "Tôi thật đáng chết!"
Cảnh sát đi cùng vỗ vỗ bờ vai của đối phương, "Ông chủ cũng không nghĩ gì. Không cần tự trách. Hoàn thành nhiệm vụ rồi thì trở về báo cáo kết quả với đội trưởng Lâm thôi".
......
"Cho nên nói, ngày mùng một Tết, Lý Đăng Nghĩa mua công cụ gây án. Tối mùng hai Tết giết hại người, đem nạn nhân treo lên cây. Vì sao Lý Đăng Nghĩa lại chọn thời gian này? Không sợ gây chú ý quá mức à?"
Hạ Tranh ném "phịch" tập hồ sơ trên mặt bàn, hiếm khi nổi nóng, "Mấy người ở phân cục Hà Dương làm gì không biết! Cửa hàng này ở thị trấn ngay cạnh thôn Thọ Huyện! Công cụ gây án quan trọng như vậy mà không điều tra được manh mối gì sao?! Một vụ án mạng lại cứ thế kéo dài cả một năm không phá được!"
Chương Phỉ nói: "Mỗi hộ làm ruộng đều cơ bản có dây thừng. Đây còn là loại dây thừng bằng ni lông rất phổ biến. Nhà tôi trước đây cũng có. Dù sao chúng ta cũng coi như đã gặp may. Buôn bán ma túy, cố ý giết người, Lý Đăng Nghĩa khi còn sống đúng là có không ít chiến công vĩ đại!"
Tín Túc khoanh tay trước ngực, nói thản nhiên, "Cho nên là có người ở phía sau trừ hại cho dân à?"
Lâm Tái Xuyên hơi nhíu mày. Anh còn chưa kịp nói gì, lại nghe Tín Túc nói tiếp: "Động cơ Lý Đăng Nghĩa giết hại Triệu Hồng Tài vào một năm trước là gì? Giữa hai người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai sau một năm đã báo thù cho Triệu Hồng Tài?"
Vụ án mạng một năm trước, dù là người bị hại hay hung thủ đều đã chết. Tình hình lúc này đúng là chết không có người đối chứng. Vì vậy, cần có manh mối mới.
Điều có thể xác định trước mắt là bất kể Lý Đăng Nghĩa hay hung thủ giết người đều nhất định có quan hệ với Triệu Hồng Tài.
Lâm Tái Xuyên rũ mắt, nói khẽ: "Chỉ sợ lại phải đi thôn Đào Nguyên thêm một chuyến".
Cảnh sát ngụy trang làm dân thường được La Tu Diên bố trí ở thôn Đào Nguyên cũng gặp phải khó khăn ở khắp nơi. Tín ngưỡng thờ phụng thần sông của người dân trong thôn đã đến mức khiến người ngoài thấy khiếp sợ, sởn tóc gáy. Người dân trong thôn mang theo cảm xúc chống đối và bài xích rất lớn đối với những người đến truyền bá tư tưởng "vô thần". Trừ phi những người mới cũng đồng ý gia nhập lực lượng "tín đồ" của bọn họ, cùng nhau đón nhận lời chúc phúc của thần sông tối cao. Hơn nữa, thần sông còn có thể có liên quan đến cái chết của Triệu Hồng Tài.
La Tu Diên nói thẳng vào vấn đề: "Mang theo chó cảnh sát đi lục soát khắp trong thôn. Kể cả có phải đào ba mét đất cũng phải tìm ra heroin".
Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói: "Trước tiên, không tính đến việc cảnh sát không có chứng cứ rõ ràng, kể cả thôn này có thật sự có liên quan đến tội phạm ma túy thì người đứng phía sau biết chúng ta đang điều tra nơi này cũng sẽ nhất định mang ma túy rời đi trước. Đến thôn điều tra ầm ĩ như vậy chỉ càng thêm rút dây động rừng".
La Tu Diên trầm ngâm một lúc, khoanh tay trước ngực, nhìn Lâm Tái Xuyên, nói, "Vậy cậu định làm thế nào?"
Lâm Tái Xuyên nói bình thản: "Một mình tôi đến đó trước điều tra xem thế nào".
Nghe thấy câu này, Tín Túc vốn đang ngồi xiêu vẹo như búp bê bông trên ghế sô pha liền ngồi thẳng dậy, đi đến bên cạnh anh, nói, "Đội trưởng, để em đi cùng anh".
Tín Túc không thể nói rõ tại sao nhưng thôn Đào Nguyên luôn khiến cậu cảm thấy rất không tốt. Giống như một thôn trang bị mây mù âm u bao phủ.
Lâm Tái Xuyên quay đầu nhìn cậu, nói khẽ: "Tình hình hiện nay còn chưa rõ. Em đi cùng anh có thể sẽ có nguy hiểm".
Tín Túc khẽ thương lượng, nói: "Em sẽ luôn đi bên cạnh anh. Sẽ không chạy lung tung".
Lâm Tái Xuyên vẫn thấy không yên tâm. Anh đã thấy thái độ lạnh lùng, cứng rắn của người dân thôn Đào Nguyên đối với người ngoài. Những người có tín ngưỡng độc lập kiểu này kể cả khi phải đối mặt với cảnh sát cũng chưa chắc đã sợ.
Anh nói: "Tín Túc, anh chỉ vào thôn xem tình hình trong đó có gì bất thường không thôi. Anh sẽ về rất nhanh".
Tín Túc chớp chớp mắt, kéo cổ tay áo của anh: "Trong thôn Đào Nguyên không biết có đầu trâu mặt ngựa gì hay không. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, anh đi một mình sẽ không có ai hỗ trợ... Em sẽ không làm vướng chân anh đâu".
Lâm Tái Xuyên nhỏ giọng giải thích: "Anh không có ý đó".
Tín Túc bắt đầu không thèm nói lý: "Vậy anh để em cùng đi với anh. Nếu không, em có thể tự đến đó một mình".
Lâm Tái Xuyên nhìn cậu, cảm thấy không biết nên làm thế nào.
Nếu là Tín Túc ở giai đoạn tiến lùi đúng mức, hiểu chuyện, mấy lời này, cậu nhất định không bao giờ có thể nói ra.
La Tu Diên mặt đầy vẻ đau răng đứng nghe hai người nói tới nói lui không thèm coi ai ra gì. Anh vẻ mặt vô cảm đợi hai người một lúc, lại thấy hai người này giống như không thèm để ý đến mình nên đi thẳng ra cửa, không thèm quay đầu lại nhìn hai người trong phòng.
"Hừ, mấy người đang yêu bây giờ dù có cãi nhau cũng phải khoe khoang tình cảm... Ông đây kết hôn rồi còn chưa thèm nói gì đâu!"